Vừa nói, Dịch tổng vừa nhanh tay lẹ mắt đè cô ra giường, quần áo vướng víu trên người cô nhanh chóng bị anh trút bỏ một cách không thương tiếc.
Ngọc Linh thở hổn hển, cô vừa muốn đẩy người đàn ông đang làm loạn ấy ra nhưng cơ thể mềm nhũn lại bán đứng cô, làm cho cô chỉ có thể ư a thuận theo người đàn ông đầy thủ đoạn ấy.
Dịch Thế Dương nhìn thấy cô dịu ngoan như vậy thì cười nhẹ, sau đó như nghĩ đến việc gì, sự rét lạnh trong mắt anh lại một lần nữa xuất hiện.
Hôm nay Ngọc Linh thế mà lại dám lén anh chạy đến quán bar xem cái gì đó mà vũ nam thoát y, không những vậy còn bị Dịch Văn Lâm chuốc thuốc kích dục hòng kéo vào khách sạn để chiếm lấy sự trong trắng của cô, nếu như không phải anh đến sớm, nếu như không phải anh đề phòng Dịch Văn Lâm chu đáo thì có thể bây giờ Dịch tổng đã phát điên lên rồi.
Ngọc Linh bình thường nào dám có hành động như vậy, nhưng sau khi dính thuốc, cô bất ngờ lại trở lên mềm mại, ngọt ngào và dính người khiến cho Dịch tổng chỉ muốn chết trên người cô.
Dịch Thế Dương lần mò cởi hết quần áo của cô ra, cho đến khi chỉ còn một chiếc quần lót, anh ta mới ngẩng đầu lên, ép cô phải nói chuyện với anh.
“Ngọc Linh, nói xem anh là ai?”
Nếu như vợ của anh dám nói ra tên của một người đàn ông nào khác, anh nhất định sẽ không tha cho cô mà sẽ làm cô đến chết đi sống lại.
May mắn là Ngọc Linh vẫn còn chút lí trí, sau khi nghe thấy anh hỏi như vậy, cô liền đáp vội vã.
“Là anh... ư... Dịch Thế Dương... cứu em... em khó chịu lắm...”
Nghe tiếng cô nhỏ khóc nức nở mà Dịch cầm thú vẫn có thể nén sự khô nóng trong cơ thể xuống, anh cúi đầu, nói khẽ vào tai cô.
“Biết sai chưa?”
“Ưm... em biết... biết rồi... huhu...”
Dịch Thế Dương không nhẫn tâm tra tấn cô nữa, anh lập tức cúi đầu hôn ngấu nghiến giống như dã thú tìm được thức ăn.
Ngọc Linh bất ngờ phải đón nhận một nụ hôn như vũ bão, trong lúc cô đang rên rỉ, người đàn ông tuấn tú thừa cơ hội mà công thành đoạt đất, chiếm lấy tất cả của cô.
Nụ hôn này sâu vô cùng, Dịch tổng hé mắt ra, nhìn thấy cô đang chìm đắm mà lòng bất giác vui vẻ, anh đưa lưỡi vào tìm tòi trong khoang miệng cô, cho đến khi cô không chịu được nữa anh mới tha cho cô nhỏ, để cô thở hổn hển lấy dưỡng khí.
Ngọc Linh thở dốc, nhưng người đàn ông cũng chỉ cho cô thời gian một vài giây để bình tĩnh, ngay sau đó...
“A....”
Cảm giác dị vật xông vào một cách đột ngột khiến cô phải cong người lên, thở hổn hển.
Dịch Thế Dương cũng không khá hơn cô là bao, anh đưa tay tóm lấy eo cô, khẽ khàng dụ dỗ.
“Bé ngoan, thả lỏng nào...”
Vì nơi ấy của cô quá nhỏ nên anh không tài nào vào hết được.
Chỉ có điều mới vào được nửa thôi đã khiến cho Ngọc Linh khó mà chấp nhận.
“Ư... không muốn... anh đi ra đi... a...”
Dịch Thế Dương nghe vậy bèn hôn lên mí mắt cô, bàn tay xoa nắn cơ thể non mịn của người con gái.
“Vậy em thả lỏng ra anh mới ra được.”
Ngọc Linh không hề nghe ra sự nguy hiểm trong câu nói của người đàn ông ấy.
Cô hỏi lại.
“Thật... thật chứ...?”
“Không lừa em.”
Chỉ có điều, sự thật cho Ngọc Linh biết rằng lời của đàn ông trên giường đều là lời nói dối cả.
Nhân lúc cô thả lỏng, Dịch tổng đã thừa cơ hội mà đi vào rồi.
“A....”
Trận mây mưa này cứ như vậy kéo dài đến tận đêm, Ngọc Linh cứ tỉnh đi ngất lại không biết bao nhiêu lần mà người đàn ông ấy vẫn chưa chịu xong.
Mãi cho đến khi trời đã rạng sáng, cô mới nghe thấy Dịch Thế Dương nói nhỏ bên tai cô, lời nói tràn ngập trong tình yêu.