Nhạc Thần An đã tưởng tượng ra cả trăm tình huống gặp lại, nghĩ sẵn trong đầu đếm không hết, sau đó cậu còn suy nghĩ gặp anh rồi nên biểu cảm thế nào, nên nói những gì.
Cậu phỏng đoán cho dù một người như Mộ Hàn, người đang sống ở bên kia bờ đại dương bất ngờ thấy cậu xuất hiện trước mặt, hẳn cũng nên tỏ ra kinh ngạc thất thố trong nháy mắt chứ?
Không ngờ đối phương trầm ổn mở miệng, còn bản thân cậu lại ngổn ngang tâm tư, nhất thời những thứ đã suy nghĩ sẵn trong đầu chen chúc nhau dồn bên mép.
Nửa năm bay qua bay lại nhiều nơi như thế anh có mệt không? Anh có đói bụng không? Có muốn ăn gì ngon không? Mặc dù làm việc bên này em không được ăn ngon nhiều lắm nhưng vẫn có thể tìm được những trải nghiệm đáng thử một lần. Em lại giành được giải thưởng rồi. Mặc dù bận rộn công việc nhưng được nhiều tiền cực. Em đã mua nhà, mặc dù không quá rộng nhưng có thể trở thành chốn riêng tư của hai chúng mình, tuy là còn nợ ngân hàng nhiều lắm. Sắp hai trăm ngày em không được gặp anh, em rất nhớ anh. Ba mẹ em muốn gặp anh, anh cùng em trở về đi, sau này cho dù thế nào em cũng sẽ không bao giờ lùi bước nữa. Em xin lỗi vì đã khiến anh thất vọng.
Cho em thêm một cơ hội nữa được không? Tin tưởng em thêm một lần nữa được không anh?
Cả trăm ngàn cảm xúc đan xen đồng thời xuất hiện, cuối cùng cậu mở miệng lại chỉ có thể nói ra một câu: “Chúc mừng, quán quân.”
Anh ngẩn người, gật đầu một cái rồi xoay người đi.
Nhạc Thần An thấy anh quay về hướng vừa đi tới, để lại hai hàng dấu chân nhàn nhạt trong tuyết.
Không nên như thế, cậu mong đợi đã lâu, tại sao gặp lại nhau lại thể hiện tệ hại thế này?
Trước khi đầu óc xoay chuyển thì cơ thể đã hành động theo bản năng, đến khi cậu tìm lại được lý trí của bản thân thì nhận ra mình đã nhào tới ôm chặt lấy đối phương từ sau lưng. Ván trượt Mộ Hàn đang kẹp ở cánh tay đụng vào xương sườn cậu có hơi đau, nhưng cậu không nỡ buông tay.
Nếu như vào thời điểm Mộ Hàn rời khỏi sân bay nửa năm trước, cậu có thể ôm anh như thế, cản anh lại, có phải sẽ không thường xuyên mơ thấy hình ảnh đôi mắt đau lòng khi chia tay của anh không?
Cậu khẽ giọng nói: “Anh đừng đi.”
Mộ Hàn không né tránh, lẳng lặng đứng tại chỗ cho cậu ôm một lúc.
Nhạc Thần An không che giấu được trái tim đang đập thình thịch, chỉ cảm thấy ôm nữa tim cậu sẽ đập xuyên qua lồng ngực mất, xuyên qua sau lưng Mộ Hàn rồi nhảy thẳng vào trong cơ thể anh. Thật ra cũng không phải là không thể, trái tim cậu đã trao cả cho anh rồi.
Hít mạnh vài hơi gió lạnh, cậu cưỡng ép bản thân trấn tĩnh lại: “Anh đừng đi được không?”
“Không được.” Mộ Hàn đáp rất dứt khoát.
Nhạc Thần An sửng sốt, vòng tay ôm anh vẫn siết chặt không chịu buông.
Mộ Hàn không cựa ra khỏi cánh tay cậu được, khe khẽ thở dài, chỉ ngón tay về phía trêи sườn núi: “Anh còn đồ đạc trêи đó, phải về thu dọn.”
“Vậy em chờ anh.”
Nhạc Thần An thu dọn xong dụng cụ, đứng chờ tại chỗ. Cậu xoa hai bên xương sườn, vừa bổ nhào quá mạnh nên đụng thẳng vào cạnh ván trượt tuyết, bây giờ mới cảm thấy đau.
“Em nghỉ ngơi ở đâu?” Mộ Hàn hỏi cậu.
Nhạc Thần An lấy điện thoại di động ra mở địa chỉ homestay cho anh xem: “Hình như không xa lắm, anh thì sao?”
Mộ Hàn chỉ ra hướng xa, phía cuối loáng thoáng nhìn thấy số lượng kiến trúc cao tầng không nhiều, anh trả lại điện thoại di động cho Nhạc Thần An: “Marriott. Anh đưa em qua đó.”
Giống như quay trở lại thời điểm mới quen nhau, giọng anh không hề có ý trưng cầu ý kiến khiến Nhạc Thần An không khỏi hoài niệm.
Homestay chật hẹp ở trong một con hẻm nhỏ, xe không tiến vào được. Nhạc Thần An xách vali xuống xe, mở điện thoại di động chỉ lên bản đồ nói với Mộ Hàn: “Anh về nghỉ ngơi trước đi, ngày mai em có thể đến tìm anh không?” Buổi trưa cậu xuống máy bay là chạy thẳng đến nơi thi đấu, lăn lộn đến bây giờ vẫn chưa cơm nước gì, không đủ năng lượng khiến cậu thấy hơi uể oải.
“Em ở đây à?” Mộ Hàn đảo tròng mắt sáng như sao qua nơi này, không khỏi nhíu mày: “Chẳng phải vừa mới nhận được tiền thưởng cuộc thi sao?”
“Hả? Không phải…Em đặt khách sạn chậm nên chỉ có thể ở nơi này.” Bỗng dưng Nhạc Thần An khựng lại, tuần trước cậu vừa mới giành được giải thưởng Nhϊế͙p͙ ảnh gia mới nổi xuất sắc nhất trong cuộc thi ảnh của Leica, thậm chí còn chưa lên tin tức, tại sao Mộ Hàn biết?
Kiến trúc nơi đây thấp, con hẻm tối om không có ánh đèn, ánh mắt nhạy cảm của Mộ Hàn giống như tia hồng ngoại quét qua gương mặt khuất bóng của cậu, nhìn thấu sự ngờ vực: “Vòng bạn bè của em.”
Nhạc Thần An gật đầu.
Mặc dù ánh trăng lờ mờ nhưng vẫn có thể nhận ra được con hẻm nhỏ không sạch sẽ cho lắm, vũng nước tuyết tan chảy phản chiếu bùn lầy. Cậu không dám đặt vali trêи đất kéo đi nên đành ôm cả cái vali nặng trịch vào ngực: “Anh về nghỉ ngơi cho sớm đi.”
“Lên xe, không ở đây.” Mộ Hàn cúi đầu điều chỉnh dẫn đường: “Khu này không an toàn.”
Nhạc Thần An gật đầu lia lịa, leo lên ghế phó lái. Trêи đường đi cậu không dám thở mạnh, cố gắng hết sức hạ cảm giác tồn tại của mình xuống thấp nhất, sợ người ngồi bên cạnh bỗng nhiên hối hận đổi ý rồi vứt cậu xuống đường xe chạy ở cái chốn cậu không quen này. Cơ thể cậu cứng ngắc như một pho tượng đá nhưng trong lòng đang cuồn cuộn sôi trào. Cậu vẫn chưa chuẩn bị tinh thần ở cùng nhà với anh, cậu không cảm thấy sau khi trải qua hơn một trăm ngày sống cô đơn tĩnh lặng, chuyện xảy ra khi trước sẽ bị xóa bỏ mà ngược lại, sự tổn thương có thể dần phai nhạt nhưng tình cảm sẽ vẫn còn đó.
Cậu thừa nhận mình ngu ngốc, cứ chần chừ đắn đo sợ không giữ được nhưng cũng sợ lại gần quá sẽ khiến đối phương sinh lòng ác cảm.
Trong tình huống này Mộ Hàn mời cậu qua đêm cùng nhau đồng nghĩa với điều gì? Là sự giúp đỡ tốt bụng như bạn bè bình thường hay muốn ám chỉ mối quan hệ hòa hoãn giữa hai người?
Cho đến khi cậu đi theo sau lưng Mộ Hàn vào cổng nhà, Nhạc Thần An vẫn chưa dám đưa ra câu trả lời xác nhận.
“Vào đi.” Mộ Hàn nhận lấy hành lý của cậu, kéo vào trong phòng thay đồ, để đôi dép dưới chân cậu: “Sao thế?”
Cậu đứng ở cửa, nhìn thấy Mộ Hàn đứng ngược sáng trở nên vô cùng quen thuộc, bỗng nhiên cậu phúc chí tâm linh(*): “Anh nhìn thấy vòng bạn bè của em.”
“Ừ.”
“Vì thế em gửi tin nhắn cho anh, anh cũng nhìn thấy đúng không?”
“Ừ.”
(*) Khi vận may đến, thì người ta linh hoạt khôn ngoan hơn.
Đọc được là tốt rồi. Giống như khi chúng ta còn ở bên nhau trong quá khứ thì vẫn luôn là một mình em lải nhải không ngừng, anh chỉ cần nghe là được.
“Xin lỗi.” Cậu vào nhà, đóng cửa sau lưng lại.
“Không cần.” Giọng Mộ Hàn vẫn không mặn không nhạt giống trước đây, hoàn toàn không ai có thể đoán được tâm trạng của anh từ vài ba câu chữ keo kiệt này. Nhưng Nhạc Thần An có thể, cậu không biết bản thân có được năng lực này từ bao giờ, chỉ hữu hiệu với một mình Mộ Hàn. Trong hai tiếng ngắn ngủi này, cậu nghe ra được sự trách móc mà người khác không nhận ra được.
Người dũng cảm thì nên độc lập, quyết đoán, không được ràng buộc. Trừ khi anh bằng lòng cởi khôi giáp xuống trước mặt cậu, mở rộng cánh cửa trái tim phơi bày nhược điểm, nếu không cậu sẽ vĩnh viễn không tổn thương được anh, thậm chí không xứng làm một hòn đá khiến anh lảo đảo.
“Mộ Hàn, em có thể theo đuổi anh một lần nữa không?”
Không chờ đối phương trả lời, hai bóng hình còn vương gió lạnh đêm tuyết sáp vào nhau. Cậu nhẹ nhàng nâng gương mặt anh hôn lên, xúc cảm lạnh như băng. Cậu thuận thế đẩy anh áp lên tường, tay còn lại chống bên tai anh.
Không hề có sự kháng cự giống như trong tưởng tượng, hai người quấn quýt êm ái, thăm dò lẫn nhau, nhanh chóng hòa hợp. Đối phương vẫn tìm được chính xác chiếc răng nanh đã tịch mịch từ lâu của cậu, mơn trớn yêu thương. Khi hít thở vẫn hít phải gió lạnh nhưng luồng nhiệt ấm áp từ đáy lòng lại không ngừng tràn ra, Nhạc Thần An cảm thấy hốc mắt nóng lên, lồng ngực bỗng nhiên mất khống chế nghẹt thở. Cậu chợt rút lui, nhịp tim mất tốc độ mang lại cảm giác choáng váng. Cậu ra sức mở to miệng hô hấp, sự ngạc nhiên mừng rỡ đến quá đột ngột khiến cậu chưa thích ứng ngay được.
“Sao thế?” Mộ Hàn đang thở gấp còn chưa khôi phục bị cậu dọa sợ hết hồn.
Nhạc Thần An lắc đầu bạt mạng, bị dòng cảm xúc phập phồng trào dâng làm nghẹt thở không nói nên lời.
“Khó chịu ở đâu?” Bàn tay mềm mại ấm áp của anh sờ lên trán cậu.
Sức khỏe cậu vẫn luôn rất tốt. Theo như lời Trương Dịch Trạch nói thì mấy đứa ngốc không bao giờ dễ bị ốm. Bệnh của cậu ở trong lòng, mỗi ngày trôi qua giống như bị dao khứa vào khiến cậu hối hận tự trách. Cậu không muốn điều trị, đây là sự trừng phạt cậu đáng phải nhận, càng đau càng tốt, cả đời này sẽ nhắc nhở cậu nhất thời ngu muội đã từng bở lỡ điều gì.
Mãi một lúc sau Nhạc Thần An mới mở miệng: “Anh giận cũng lâu quá đi…” Nói xong liền cười như trút được gánh nặng. Cậu cúi đầu chôn mặt lên bả vai anh khẽ cọ một cái.
“Khóc gì?”
“Không khóc đâu.” Cậu khịt mũi, hóa ra anh vẫn luôn dõi theo em.
Giờ phút này Nhạc Thần An không muốn nhúc nhích. Tuy nhiên, dạ dày trống rỗng gần như cả một ngày đã lên tiếng kháng nghị, bầu không khí cờ hồng phấp phới trong phòng biến mất.
“Em đói…” Cậu bất đắc dĩ xoa bụng.
Thành phố đêm đông im lìm như đã chết, các hàng quán cũng đã đóng cửa. Nhạc Thần An lật xem thực đơn phục vụ đồ ăn đêm của một quán, món ăn kỳ lạ trong hình không hề khiến cậu thấy thèm ăn.
Mộ Hàn tìm được sữa bò từ trong tủ lạnh sau quầy bar nhỏ, sau đó đun nóng rồi thả một viên socola đen vào, khuấy xong ly sữa thì biến thành một ly cacao nóng.
Cậu nhìn thấy Mộ Hàn tìm cho mình một chai rượu và soda nên vội vàng giơ tay cản lại: “Đừng, đừng uống rượu.”
“Sao?” Đối phương chỉ hơi nghiêng mặt khẽ liếc cậu bằng khóe mắt, nhìn thấy lồng ngực cậu đang phập phồng.
“Hôm nay anh… đừng uống rượu.” Cậu nhìn lên trần nhà trống không, cố gắng né tránh ánh mắt đang khiến mình hồn xiêu phách lạc.
Mộ Hàn mỉm cười, cất lại chai rượu nhỏ còn chưa kịp mở vào tủ lạnh, sau đó hâm nóng lại một ly sữa để uống cùng cậu: “Cũng đâu có làm gì em.”
Nhạc Thần An nhẫn nhịn không nói. Không phải em sợ anh làm gì em… Là em, sức kiềm chế của em không tốt đâu phải anh không biết?
Dường như người đàn ông này phơi nắng mãi cũng không đen đi, làn da luôn trắng muốt, uống một tí rượu hay sau khi tắm xong đều ửng đỏ. Bận lòng nửa năm không gặp nhau, bất ngờ được chung chăn chung gối khiến cậu không tin bản thân có thể nhịn được không làm gì hết.
Cậu không muốn phá hỏng cuộc tương phùng ấm áp.
Nhưng mà cậu đã suy nghĩ nhiều rồi. Mộ Hàn kéo mạnh phần đáy ghế sô pha ra, chiếc ghế sô pha nhỏ dành cho hai người lập tức biến thành một cái giường đôi. Đối phương ôm một bộ chăn gối từ trong tủ ở phòng thay đồ ra, sắp xếp xong giúp cậu: “Đi tắm đi, sáng mai lên đường.”
“Anh, anh không hỏi em trở về thế nào ư?” Nhạc Thần An dẩu môi.
“Ừ, em định về thế nào?” Đối phương cởi quần áo rồi đi vào phòng tắm, dường như ngay cả câu trả lời cũng chẳng buồn quan tâm.
“Trở về cùng anh mà…” Nhạc Thần An nhìn theo cánh cửa phòng tắm đã đóng lại khẽ giọng nói, sau đó lấy điện thoại ra cam chịu số phận hủy thủ tục đặt vé máy bay.
Sắc trời hửng sáng, Nhạc Thần An tỉnh lại trêи giường của Mộ Hàn. Cậu mở mắt ra nhìn trần nhà, muốn tìm lại ký ức đêm qua.
Cậu chỉ nhớ mình ngổn ngang cảm xúc khó dằn xuống, cứ trằn trọc đến nửa đêm, bọc chăn lặng lẽ bò dậy đi tới trước giường của anh. Cũng không biết do thi đấu mệt nhọc hay trong lòng rộng mở như trời cao, Mộ Hàn ngủ yên ổn như mọi khi. Cậu ngồi bệt xuống đất ngắm gương mặt đang say ngủ của anh, miêu tả từng đường nét, hàng mi dày, sống mũi thẳng xinh đẹp, cánh môi mỏng khẽ nhếch lên, đường cằm lưu loát, làn da trắng nõn sạch sẽ ngay cả một cái nốt ruồi cũng không có.
Cậu phát hiện ra sau đó mình không nhớ gì nữa, cứ thế mất đi ý thức? Tại sao mình lại trèo lên giường của anh nhỉ?
Mộ Hàn ngồi chồm hỗm dưới đất đóng gói hành lý, nghe thấy tiếng động trêи giường thì xoay người đứng lên: “Dậy rồi à?”
Nhạc Thần An lề mề bò dậy khỏi giường, mơ màng đi vào phòng vệ sinh. Chốc lát sau cậu bỗng nhiên ý thức được điều gì, vội vàng quay về phòng khách, chân trần đạp trêи sàn nhà tạo nên tiếng vang bịch bịch.
“Chào buổi sáng.” Cậu ôm lấy người đang ngồi xổm dưới đất, nói một câu.