Dì Hà đưa Giản Hi lên trên phòng, vừa mở ra, là một căn phòng công chúa đầy màu hồng.
Phòng như vậy Giản Hi chỉ thấy qua trên TV, trong TV chỉ những thiên kim tiểu thư giàu có mới ở được.
Căn phòng rực rỡ với màu hồng phấn dịu dàng, màn cửa nhẹ nhàng bay theo gió và những con thú bông được bày biện khắp nơi. Cô bé chưa bao giờ nghĩ mình có thể bước vào một nơi đẹp đẽ và lộng lẫy như vậy, một căn phòng chỉ xuất hiện trong trí tưởng tượng.
Giản Hi đứng yên tại chỗ nhìn thậm chí luyến tiếc chớp mắt, sợ cảnh đẹp này sẽ biến mất.
“Thích không?” Dì Hà hỏi.
Lúc trước thiếu gia chỉ miêu tả sơ qua sở thích của Giản Hi khi muốn bố trí căn phòng này. Bọn họ đều dựa trên lời của Thịnh Thừa Dương để thiết kế, cũng không biết liệu cô bé có thực sự thích hay không.
“Rất thích, đẹp lắm ạ.” Giản Hi đáp. Đôi mắt lấp lánh như ngôi sao nhỏ.
“Thích là tốt rồi, đêm nay con cứ ngủ ở đây, để dì chuẩn bị nước ấm cho con.”
Dì Hà cười nói.
“Con có thể đi tắm rồi, áo ngủ dì đặt ở đầu giường. Nhớ nghỉ ngơi sớm một chút ngày mai dì làm bánh ngọt cho con ăn.”
Dì Hà là người cực kì ôn nhu, ánh mắt tràn đầy yêu mến cho cô bé dễ thương này.
“Vâng, cảm ơn dì ạ.”
Chờ dì Hà xuống lầu, Giản Hi mới bước vào phòng tắm. Cái phòng tắm này thật là lớn, còn rộng hơn phòng nhà cô rất nhiều.
Giản Hi ngoan ngoãn gội đầu, tắm rửa xong. Quấn khăn tắm có hình con gấu đáng yêu, nhanh chóng lấy bộ áo ngủ ở đầu giường mặc vào.
Áo ngủ rất mềm mại, thoải mái, vừa mặc vào đã cảm thấy ấm áp.
Đúng lúc này, cửa vang lên tiếng gõ nhẹ.
“Hi Hi, cậu xong chưa?” Là giọng của Thịnh Thừa Dương.
“À, xong rồi” Giản Hi nhanh chóng đáp.
Cánh cửa mở ra, Thịnh Thừa Dương bước vào, trên tay là một ly sữa ấm.
“Uống chút sữa ấm trước khi ngủ, sẽ giúp cậu ngủ ngon hơn.
Thịnh Thừa Dương đưa ly sữa cho Giản Hi, anh nhận ra mái tóc của cô vẫn còn ướt sau khi tắm.
“Tóc cũng phải sấy khô, không thì dễ bị cảm” Anh nói, rồi lấy máy sấy từ trong tủ ra, nhẹ nhàng đặt Giản Hi ngồi xuống ghế.
Tóc Giản Hi không quá dài, tóc rất nhanh đã khô. Lúc này Giản Hi cũng vừa uống xong ly sữa.
“Xong rồi, đi ngủ sớm nhé.”
Giản Hi đang trong giai đoạn phát triển cơ thể. Thịnh Thừa Dương nghĩ rằng đời trước Giản Hi có lẽ do thiếu dinh dưỡng khi còn nhỏ nên mới trông nhỏ nhắn như vậy. Mặc dù anh rất thích kiểu chim nhỏ nép vào người, nhưng việc đảm bảo Hi Hi có đầy đủ dinh dưỡng vẫn là quan trọng nhất.
"Um."
Giản Hi ngoan ngoãn gật đầu, rồi tiến về phía mép giường. Khi đến gần, cô mới phát hiện trên giường còn có một chiếc gối ôm hình củ cà rốt rất lớn, trông cực kì đáng yêu.
Nhìn thấy cà rốt, Giản Hi mới đột nhiên nhớ đến Thạch Dừa. Thạch Dừa là tên của chú thỏ tai cụp mà họ nuôi. Cô hôm nay ngủ ở đây, vậy Thạch Dừa phải làm sao bây giờ?
“Thừa Dương, Thạch Dừa vẫn còn ở nhà.” Giản Hi rất sốt ruột, “Nó đói bụng thì phải làm sao?”
“Tôi đã sớm cho người đưa nó tới đây rồi. Hiện tại nó đang ngủ ngon lành trong ổ thỏ, cậu có muốn đi xem không?”
Thực ra, Thịnh Thừa Dương đã lên kế hoạch từ trước. Lúc sáng khi rời nhà anh đã quyết định phải dỗ tiểu Hi Hi đến nhà anh. Cho nên, chân trước anh vừa mới ra ngoài, chân sau người hầu đã làm theo anh phân phó đưa chú thỏ cưng đến trước.
“Không cần đâu, sáng mai dậy tôi sẽ đi thăm nó, bây giờ tôi buồn ngủ quá rồi.”
Giản Hi nói, giọng đã lộ rõ vẻ mệt mỏi. Hôm nay cô bé chơi đùa nhiều mặc dù có chợp mắt ở trên xe, nhưng như vậy vẫn chưa đủ. Lúc này đôi mắt đã bắt đầu díp lại, sắp không chống đỡ nổi.
“Được rồi, ngủ đi!”
Thịnh Thừa Dương nhìn Giản Hi leo lên giường. Anh đắp chăn đàng hoàng cho cô, xong mới tắt đèn, tay chân nhẹ nhàng mà đi ra khỏi phòng.
Vừa xuống lầu, Phùng thúc liền đến báo cáo một số việc.
“Đúng vậy thiếu gia. Hắn trở về trong đêm, có lẽ đã canh lúc Giản tiểu thư không ở nhà cho nên đã lén lút về.”
Tên Hồng Chinh này, lúc trước bị Thịnh Thừa Dương xử lý không khoan nhượng, đuổi ra khỏi Đồng Thành, từ đó hắn cũng không dám quay lại. Vậy mà lần này, cũng dám mạo hiểm để trở về đây, xem ra là cùng đường, không còn gì để mất nữa.
“Mang hết những thứ đáng giá trong nhà về chưa? Đặc biệt là chiếc vòng tay vàng mẹ Hi Hi để lại”
Thịnh Thừa Dương biết chắc chắn tên du côn này sẽ quay về để trộm đồ. Đời trước anh nhớ rõ, Hồng Chinh định đoạt chiếc vòng của Giản Hi mang đi bán. Chính là lần đó, anh đã cho hắn một trận nhớ đời.
“Thiếu gia yên tâm, đã lấy lại hết.
“Vậy là tốt, không còn sớm nữa, Phùng thúc cũng mau nghỉ ngơi đi!”
Phùng Kỳ Sơn gật đầu, nhưng vẫn không quên hỏi thêm: “Thiếu gia, có cần phái người đuổi hắn ra khỏi Đồng Thành ngay bây giờ không?”
“Không cần.” Thịnh Thừa Dương lạnh lùng nói, “Để lại, hắn vẫn còn hữu dụng”
Thịnh Thừa Dương nhìn đồng hồ, đã sắp 11 giờ. Anh cũng lên lầu, ngủ ở ngay bên cạnh phòng Giản Hi.
Sáng hôm sau khi Giản Hi tỉnh lại, ánh nắng đã ngập tràn khắp phòng. Dì Hà nhẹ nhàng gõ cửa và bước vào, mang theo quần áo đã chuẩn bị sẵn cho Giản Hi thay.
“Cảm ơn Dì Hà.” Giản Hi lễ phép nói.
“Không cần khách sáo.” Dì Hà cười tươi, đôi mắt híp lại thành một đường cong nhỏ.
“Tuyết rơi?” Giản Hi nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy những bông tuyết nhỏ lả tả rơi xuống. Cô mở cửa sổ, một vài bông tuyết lập tức bay vào phòng.
“Đúng vậy, nửa đêm hôm qua tuyết bắt đầu rơi rồi. Tuyết đọng lại trong sân có thể làm người tuyết, con có muốn ra ngoài chơi không? Nếu ra ngoài phải ăn mặc ấm một chút, nếu không dễ bị cảm lạnh tiểu thiếu gia sẽ lo lắng”
Giản Hi không có hứng thú với việc làm người tuyết. Cô sợ lạnh, đến lúc đó tay sẽ bị đông lạnh với nứt nẻ.
Cô đi theo Dì Hà xuống lầu, Thịnh Thừa Dương đã ngồi ở phòng khách, đang uống cà phê và xem báo.
Tuổi còn nhỏ mà sáng sớm đã bắt đầu xem báo với uống cà phê rồi, Phùng thúc nhịn không được nói.
“Thiếu gia, đừng xem nữa, đây toàn là những tin tức tài chính. Tuy rằng thiếu gia là người thừa kế Thịnh Khai nhưng tuổi còn nhỏ không cần cực nhọc học mấy thứ này đâu.”
Thịnh Thừa Dương gấp báo tài chính lại. Nhìn Giản Hi ăn mặc áo lông màu xanh nhạt, dưới chân còn đi một đôi dép lê hình đầu heo dễ thương. Trông thật là quá đáng yêu!
“Ăn sáng nào!”
Thịnh Thừa Dương đưa Giản Hi vào phòng ăn, hai người ngồi đối diện nhau. Trước khi Dì Hà kịp động tay, anh đã tự tay múc cháo cho Giản Hi, sau đó là đổ một ly sữa.