Tửu Thần (Âm Dương Miện)

Chương 78: Nhất Khẩu Hương (Thượng)




Lam Bảo Nhi lắc lắc đầu:
- Cơ Động, lần này nếu không có ngươi, chỉ sợ ta ngay cả kỳ sơ khải cũng không thể hoàn thành. Ngươi trải qua thập tử nhất sinh mới đạt được từng ấy chiến lợi phẩm. Tinh Hạch Quý Thủy Hệ có hơn bốn mươi khỏa, khi nãy ta lấy như vậy là quá nhiều rồi. Những thứ còn lại, ngươi lấy hết đi.
Cơ Động nghiêm mặt nói:
- Vào sinh ra tử cũng không phải một mình ta, mà là hai người chúng ta. Chúng ta là đồng bọn, lúc chúng ta chống địch, nếu như không có ngươi, ta cuối cùng cũng không thể chiến thắng đối thủ. Ta chỉ lấy một nửa thôi, nếu mà ngươi còn không chịu lấy, vậy thì cứ ném hết đi.
Nói xong, hắn thu hồi những Tinh Hạch hai hệ Bính Hỏa và Đinh Hỏa, những Tinh Hạch Hệ khác chỉ lấy một nửa, đứng lên xoay người định đi.
- Cơ Động, ngươi…

Lam Bảo Nhi vội vàng nắm chặt ống tay áo của hắn, ngẩng đầu sang Phất Thụy tìm sự giúp đỡ.
Phất Thụy ha hả cười, nói:
- Bảo Nhi, ngươi cũng đừng khách khí với hắn nữa. Ngươi còn không nhìn thấy sao, vị Tiểu sư đệ của ta đây tính tình hết sức bướng bỉnh. Đám Ma thú Tinh Hạch này tuy rằng giá trị không nhỏ, nhưng cũng không tính là kỳ trân dị bảo gì. Ngươi hãy cất chúng đi. Đi thôi, chúng ta vào thành, sư huynh mời các ngươi một bữa cơm, xem như chúc mừng các ngươi lần này thuận lợi hoàn thành sơ khảo.
Cực chẳng đã, Lam Bảo Nhi chỉ còn cách đem những Tinh Hạch còn lại thu nhặt hết. Ba người hướng về phía Trung Nguyên Thành đi tới.
Trung Nguyên Thành vẫn như trước hết sức náo nhiệt. Tuy rằng đây cũng không phải là lần đầu tiên đi đến thành thị này, nhưng khi Cơ Động nhìn thấy nó, trong lòng vẫn sinh ra cảm giác rung động. Lúc này sắc trời cũng đã dần dần chuyển sang chiều. Ánh chiều tà chiếu xuống trong thành, làm cho nó nhuộm đẫm một tầng quang mang màu vàng chói lọi.
Vào trong thành, Phất Thụy vô cùng quen thuộc, dẫn theo hai người đi sâu vào khu trung tâm, xuyên qua mấy con đường ngang dọc, đi đến một trong mười con đường lớn của Trung Nguyên Thành. Mười con đường lớn của Trung Nguyên Thành này được đặt theo tên của mười hệ ma lực. Hoàng cung của Trung Thổ Đế Quốc tọa lạc tại chỗ giao nhau của hai con đường đặt tên theo Thổ Hệ.
Lúc này, Phất Thụy dẫn hai người bọn họ đi dọc theo con đường lớn mang tên Bính Hỏa. Con đường này có thể nói là cực kỳ rộng lớn, cho dù là chạy song song cùng lúc mười cỗ xe ngựa cũng không hề cảm thấy chật chội.
Vừa mới đặt chân lên con đường này, Cơ Động lập tức nghe được một mùi vị hết sức nồng đậm, đó là mùi của thịt nướng.
Phất Thụy ha ha cười, nói:
- Chính là nơi này. Ta mời hai ngươi ăn thịt nướng. Đây là nơi bình thường ta rất thường xuyên tới.
Cơ Động nhìn theo phía ánh mắt của Phất Thụy. Ở phía bên trái của đường Bính Hỏa, có một tòa tửu điếm quy mô khá lớn đập thẳng vào mắt. Tòa tửu điếm này chỉ có ba tầng, độ cao mỗi tầng đều hơn năm thước. Tuy rằng hai bên con đường này có vô số tòa nhà san sát nhau, thế nhưng nó vẫn rất dễ nhận ra. Bởi vì bản thân tòa tửu điếm có màu đỏ rực, hoàn toàn khác biệt với phần lớn các tòa kiến trúc khác, đều có màu vàng nâu.
Phất Thụy dẫn theo Cơ Động và Lam Bảo Nhi bước vào tửu điếm, cũng không cần tiểu nhị dẫn dắt, ở ngay đại sảnh lầu một đi đến một cái bàn ngồi xuống, cao giọng hô:

- Thịt nướng loại đặc biệt, đem ra trước mười xâu. Ba bình rượu lúa mạch cao độ. Nhanh lên, nhanh lên.
Tính tình của Lôi Đế cũng giống như ma lực của hắn vậy, nóng nảy mà vội vả.
- Khách quan, ngài đợi một chút, lập tức có ngay.
Nghe được tiểu nhị trả lời, lúc này Phất Thụy mới quay sang cười nói với Cơ Động và Lam Bảo Nhi:
- Thịt nướng nơi này ngon nhất Trung Nguyên Thành. Hương vị rất ngon, quan trọng nhất là thịt cắt miếng to, ăn rất thống khoái. Ăn thịt nướng phải uống rượu lúa mạch, loại cao độ nhất. Ăn một miếng là lập tức nghiện ngay. Bảo Nhi, ngươi muốn ăn thứ gì khác hay không?
Lam Bảo Nhi mỉm cười, lắc lắc đầu, nói:
- Ta cũng ăn giống như sư huynh là được rồi.
Một lát sau, tiểu nhị đã bưng ra một cái mâm thật lớn, trong mâm quả thật có mười xâu thịt nướng. Nhưng mà, đám thịt nướng này quả thật đủ to lớn, mỗi một xâu dài đến một thước, xuyên qua mười khối thịt nướng vàng rực, bề mặt bóng loáng. Mùi thịt nồng đậm xông thẳng vào mũi, làm người ta nhìn thấy là muốn ăn ngay.
Phất Thụy nắm lấy một xâu:
- Nếm thử đi. Đây là thịt bê non ướp, cực kỳ non mịn, tuyệt đối không dai. Tiểu nhị, mau đem rượu lúa mạch ra đây.
Một bình rượu lúa mạch lớn được đem ra, Phất Thụy lấy cho Cơ Động, Lam Bảo Nhi mỗi người một xâu thịt, sau đó bắt đầu ăn lấy ăn để. Tướng ăn của hắn cũng giống như con người của hắn, mạnh mẽ mà cuồng dã.

Cơ Động cũng cầm lấy xâu thịt, há miệng cắn một miếng lớn. Nhất thời trong miệng tràn ngập hương vị. Miếng thịt nướng nóng hổi, sau khi cắn một miếng, nước thịt nồng đậm nhất thời ứa ra tràn đầy khoang miệng. Phất Thụy nói một chút cũng không khoa trương, tuyệt đối là hương vị tuyệt vời. Là người của hai thê giới, Cơ Động cũng chưa từng nếm qua loại thịt nướng nào ngon đến như vậy. Giống như Phất Thụy nói vậy, ăn xong một xâu thịt nướng lớn như vậy, thế nhưng đã nghiện ngay.
Suốt mấy ngày chỉ ăn toàn lương khô, dạ dày của Cơ Động đã có chút trống rỗng, lúc này cũng không khách khí nữa, ăn từng miếng từng miếng lớn, tựa hồ như muốn cùng Phất Thụy so tài xem ai ăn nhanh hơn vậy.
Thứ rượu lúa mạch này có màu hổ phách nồng đậm, hớp thử một ngụm, một cỗ hương vị lạnh lẽo nồng đậm chợt chạy vào trong miệng. Cơ Động nghiên cứu về rượu sâu sắc đến mức nào, hắn lập tức phát hiện, rượu cao mà Phất Thụy nói khi nãy, cũng không phải độ cồn trong rượu cao. Loại rượu lúa mạch này, chân chính là một loại lúa mạch lỏng. Uống rượu chén to, ăn thịt miếng lớn, loại cảm giác thống khoái như thế này khiến cho Cơ Động không khỏi hô to một tiếng sảng khoái. Trong lòng hắn thầm nghĩ, nhất định phải nhớ kỹ nơi này, sau này nếu rảnh có thể thường xuyên đến đây.
Mười xâu thịt nướng dài hơn một thước, cộng lại chừng mười cân thịt. Lam Bảo Nhi còn chưa ăn xong một xâu, chín xâu còn lại đã được Cơ Động và Phất Thụy chia nhau ăn hết. So với sư huynh, Cơ Động cũng chỉ ăn kém có một chuỗi mà thôi.
Lôi Đế đưa tay lau miệng:
- Tiểu sư đệ, quả nhiên thống khoái. Ta ghét nhất là những tên nam nhân ăn uống như mèo liếm mỡ. Ăn phải thống khoái như vậy, uống rượu pha chế ngon, đó mới là hưởng thụ chứ. Loại rượu lúa mạch này không tệ phải không. Nó được dùng một loại phương pháp đặc thù mà ủ, yêu cầu kỹ năng rất cao. Quan trọng nhất chính là mùi vị rất lạ, rất nồng đậm. Thẳng thắn mà nói, tuy rằng ta thích pha chế rượu, thích các loại rượu, nhưng ta lại không thích mấy quán rượu. Ngược lại, ta thích cảm giác ở nơi này hơn. Bình thường lúc không có việc gì, ta hay đến đây ăn uống no say. Sau này các ngươi cũng nên thường xuyên đến đây đi. Tiểu nhị, cho thêm mười xâu thịt nữa.
Dáng người hắn cao hơn hai thước, mấy cân thịt này đối với hắn mà nói không đáng kể chút nào, còn xa mới no được.



— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.