Tương Tư Thành Bệnh

Chương 47: Mất ngủ



Cố Thiến trợn tròn mắt nhìn anh ta, hai mắt là vẻ không thể tin nổi, há miệng thở dốc muốn nói gì đó nhưng Giang Trì Ý lại không cho cô ta cơ hội, trực tiếp xoay người rời đi.

Cố Thiến cứng đờ tại chỗ, lòng đau như dao cắt, rất lâu sau mới tự an ủi bản thân rằng không sao cả, đợi con được sinh ra, Giang Trì Ý nhất định sẽ hồi tâm chuyển ý.



Đêm dần khuya.

Ánh trăng xuyên qua cửa sổ, sắc lạnh không một tiếng động dừng ở cuối giường.

Hai tay Tư Minh Cẩm gối ở sau đầu, một chút buồn ngủ cũng không có, ngẩn người nhìn lên trần nhà.

Anh nghĩ về Thẩm Nhu.

Nhớ tới dáng vẻ cô bị mình đặt trên tường tùy ý bắt nạt, nhớ tới dáng vẻ ngượng ngùng ôm ngực của cô, nhớ tới xúc cảm mềm mại kia…

Tư Minh Cẩm trở mình, mượn ánh trăng mông lung, tầm mắt dừng trên người Giang Trì Ý cách đó không xa.

Hai ngày nay thật ra anh vẫn luôn có chút xúc động.

Bởi vì Giang Trì Ý.

Cũng có thể là sợ hãi, sợ Thẩm Nhu thật sự sẽ bị anh ta cướp đi.

Tư Minh Cẩm vẫn luôn cố gắng khắc chế, không suy nghĩ lung tung cho rằng mình có thể duy trì lý trí.

Nhưng đêm nay vẫn là mất khống chế, cho đến giờ phút này, Tư Minh Cẩm mới tỉnh táo lại, lần nữa tìm về sự tự tin của mình.

Nhất là dáng vẻ động tình của Thẩm Nhu trước sự tấn công của anh không lúc nào là không nhắc nhở Tư Minh Cẩm người cô yêu là anh, trong lòng cô có anh.

Cho nên anh không hề kiêng kị sự tồn tại của Giang Trì Ý, chẳng qua là bị khó ngủ mà thôi.

Vừa nghĩ tới Thẩm Nhu, anh lập tức cảm thấy khô nóng khó chịu.

Tư Minh Cẩm cũng không muốn ngủ nữa.

Anh nhẹ nhàng xuống giường, cầm lấy áo khoác rồi ra khỏi phòng.

Chiếc SUV bố Thẩm thuê đỗ ở mảnh đất trống bên ngoài sân, Tư Minh Cẩm lấy chìa khóa mở cửa rồi ngồi vào ghế lái. Anh ném điện thoại sang một bên, lấy ra một điếu thuốc.

Trong xe không bật đèn, Tư Minh Cẩm hạ cửa kính xe xuống, ngón tay vân vê điếu thuốc lá bên ngoài cửa sổ.

Anh không nghiện thuốc lá, chỉ là thích châm một điếu lên, từ từ nhìn đốm sáng dần dần tắt đi trong bóng đêm mà thôi.

Sau khi hết thuốc, anh lại đốt thêm một điếu khác, cứ thế lặp lại giết thời gian, đây cũng xem như một cách làm tâm trạng ổn định của Tư Minh Cẩm.

Ngay lúc điếu thuốc cuối cùng bị dập tắt, Tư Minh Cẩm đang chuẩn bị lái xe một vòng quanh đường quốc lộ thì cổng nhà bị người ta mở ra.

Tư Minh Cẩm ngồi ở ghế lái thăm dò nhìn sang, thấy Thẩm Nhu đang cầm đèn pin chiếu qua. Anh lập tức vứt mẩu thuốc lá trong tay đi, bởi vì Thẩm Nhu không thích mùi thuốc lá.



Thẩm Nhu cũng không ngủ được, tính ra sân hít thở không khí một chút cho thoáng, nhưng cô nghe thấy tiếng động cơ vang lên nên mới ra nhìn thử.

Mượn theo ánh đèn xe, Thẩm Nhu nhìn rõ người đàn ông trên ghế lái, cô kinh ngạc, “Minh Cẩm?”

Tư Minh Cẩm cũng không ngủ được…

Thẩm Nhu kinh ngạc mất một lúc, sau đó như nhớ ra điều gì, đỏ mặt xoay người muốn trốn.

Vừa đi được hai bước, cô ngừng lại đưa ra quyết định lớn, xoay người đi tới.

Tư Minh Cẩm nhìn cô, khóe môi cong cong.

Đợi Thẩm Nhu tới gần, anh nói, “Hóng mát cùng nhau chứ?”

Thẩm Nhu vốn không có ý định lên xe, nhưng Tư Minh Cẩm cũng đã lên tiếng, cô cũng đi vòng sang ghế bên kia, mở cửa xe ngồi vào trong.

Người đàn ông quay đầu xe lại, đi theo con đường đã được ánh trăng chiếu sáng.

Tối nay trăng rất sáng, Tư Minh Cẩm dừng xe ở một mảnh đất trống trên đường, cách đây vài dặm cũng không có nhà dân nào cả, hoặc là có nhưng trời quá tối nên Thẩm Nhu không phát hiện.

Cô quay đầu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, không nghĩ tới Tư Minh Cẩm đã tháo dây an toàn, nghiêng người qua đây chậm rãi hạ thấp ghế của cô xuống.

Hô hấp của Thẩm Nhu như bị kiềm hãm, nhịp tim cũng dần nhanh hơn.

Mãi cho tới khi Tư Minh Cẩm cũng nằm ngửa ở ghế bên kia, mái che trong xe cũng được kéo ra.

Ánh trăng dần hiện lên rõ ràng như treo ở trước mắt Thẩm Nhu, chỉ cần đưa tay ra là có thể đụng tới.

Giờ phút này, Thẩm Nhu mới được trải nghiệm vô cùng nhuần nhuyễn vẻ đẹp cô tịch liêu mỹ của trăng sáng sao thưa, cô bị cảnh đêm tuyệt đẹp này làm cho kinh diễm, không khỏi ngừng hô hấp, đưa hai tay gối ra sau đầu.

Thẩm Nhu cảm thán, “Trời đêm thật đẹp.”

Tư Minh Cẩm quay đầu nhìn cô, yên lặng cong môi rồi nói, “Không sánh bằng em.”

Giọng nói người đàn ông rất nhỏ, nhưng trong bóng đêm yên tĩnh lại vô cùng rõ ràng, tất nhiên là Thẩm Nhu nghe thấy rõ, cũng nghiêng đầu đối mặt với ánh mắt của anh.

Trong không gian tối tăm chật chội, ánh trăng từ trên trời chiếu xuống, dừng lại ở mái tóc Thẩm Nhu.

Bốn mắt nhìn nhau hồi lâu, cô có thể cảm nhận được bầu không khí bên trong xe đã thay đổi.

Có gì đó bắt đầu dâng lên khiến nhịp tim cô đập càng nhanh hơn, giống như tùy thời cơ sẽ nhảy ra khỏi lồng ngực vậy.

Quan trọng là, Thẩm Nhu bắt đầu không có tự giác mà liếm môi.

Cô cảm giác sâu trong nội tâm mình đang khao khát một thứ gì đó, có cái gì đó đang thông qua ánh mắt của Tư Minh Cẩm, lặng yên bò vào thân thể cô, khuấy động bừa bãi khiến hơi thở cô rối loạn.

“Tiểu Nhu…” Tư Minh Cẩm nhẹ giọng gọi cô, trong mắt đều là dịu dàng.

Sau khi gọi cô, cổ họng anh bắt đầu trở nên khàn khàn, hầu kết gian nan chuyển động.

Một tiếng gọi khẽ lại giống như cây đuốc trong đêm đông bão tuyết, không chỉ khiến cho Thẩm Nhu cảm thấy ấm áp, còn đốt cháy củi khô chồng chất trong trái tim cô.



Trong bóng đêm vô biên, chiếc SUV bên đường khẽ lay động một cái, là Thẩm Nhu chủ động tấn công.

Đèn xe sớm đã tắt, trong bóng đêm yên tĩnh, hô hấp của hai người trở nên vô cùng rõ ràng.

Sự nhiệt tình chủ động của Thẩm Nhu là điều Tư Minh Cẩm hoàn toàn không lường trước được.

Lý trí nói cho anh biết, lúc này anh nên dừng lại, tránh làm tổn thương Thẩm Nhu.

Nhưng tình huống thực tế lại là… Thẩm Nhu tấn công vô cùng hung mãnh, rốt cuộc Tư Minh Cẩm cũng cảm nhận được sức chiến đấu của cô mạnh mẽ thế nào, anh căn bản không thể từ chối nổi… Hoặc là nói, anh thật sự không nghĩ tới chuyện từ chối, muốn theo ý Thẩm Nhu, cùng nhau trầm luân, dù cho một giây sau có là tận thế, anh cũng nguyện ý.



Chiếc xe run rẩy hồi lâu, mãi cho đến khi mây đen che khuất ánh trăng, phía bên trong xe không còn thấy một chút ánh sáng nào nữa.

Lúc này, Thẩm Nhu mới cuộn mình trong vòng tay Tư Minh Cẩm, không còn chút sức lực nào nữa, nhắm mắt lại chuẩn bị nghỉ ngơi.

Lòng bàn tay người đàn ông phủ lên bụng cô, vô cùng ấm áp, hơi thở ấm nóng phả lên tai, “Tiểu Nhu…”

Tư Minh Cẩm đã trở lại bình thường, ánh mắt vui sướng ẩn giấu trong bóng đêm lại không nhịn nổi giọng nói nhảy nhót vui vẻ.

Thẩm Nhu chưa đợi anh nói xong đã trầm giọng cắt lời, “Là em tự nguyện.”

“Bây giờ em rất lý trí, nhất định không hối hận.”

Thân thể Tư Minh Cẩm cứng đờ một lát, sau đó ôm chặt cô vào ngực, như thể muốn hằn sâu cô vào trong cơ thể của mình vậy.

Hồi lâu sau, lâu đến mức Thẩm Nhu cho rằng anh sẽ không lên tiếng, Tư Minh Cẩm mới hỏi, “Vì sao?”

Tại sao lại là đêm nay? Tại sao nguyện ý?

“Bởi vì em yêu anh, không muốn lúc nào anh gặp Giang Trì Ý cũng suy nghĩ lung tung.”

“Quá khứ đã qua không có cách nào thay đổi được nữa, em không có cách nào thay đổi bản thân mình trước kia, cho nên em muốn cho anh tất cả.”

“Em không muốn để anh phải hâm mộ Giang Trì Ý, không muốn anh phải buồn.”

Thẩm Nhu nói rất chậm, nhưng từng câu từng chữ đều vô cùng nghiêm túc.

Tư Minh Cẩm nghe xong, ngay cả hô hấp cũng ngừng lại.

Anh không biết nên nói gì mới có thể truyền đạt tất cả sự vui vẻ, ấm áp và cả tình yêu ngập tràn trong lòng mình cho cô.

Bên trong xe lại rơi vào yên tĩnh.

Thẩm Nhu lấy hết dũng khí mới phá tan sự yên lặng này, “Tư Minh Cẩm, đây là lần đầu tiên của em…”

“Ừm, anh cũng vậy.”

Giọng nam dịu dàng mang theo ý cười và quan tâm, “Anh có… làm đau em không?”

Thẩm Nhu cắn môi, hai má bắt đầu nóng lên, cô cố gắng làm cho mình không bị rối loạn nói tiếp, “Ý của em là… những thứ anh có từ em còn nhiều hơn so với Giang Trì Ý, cho nên sau này anh không cần ghen tị với anh ta nữa.”

“Anh ta không xứng để anh ghen.”

Anh ta không xứng…

Lời này của Thẩm Nhu giống như một giọt nước mát rơi thẳng vào trái tim nóng bỏng của Tư Minh Cẩm khiến nhịp tim anh tăng dần, dây thần kinh toàn cơ thể kích động sôi trào.

Tư Minh Cẩm mất một lúc mới khôi phục lại cảm xúc, hôn lên sau gáy Thẩm Nhu một cái, nhịn không được lên tiếng, “Ừm, cậu ta không xứng.”

Dấm chua thì có gì ngon chứ? Có cái gì mà đáng để hâm mộ?

Quãng đời còn lại của Thẩm Nhu cũng chỉ thuộc về anh, một mình anh mà thôi.



Sáng sớm hôm sau, sương mù vừa tan.

Trần Tú Hoa tỉnh lại phát hiện Thẩm Nhu không ở trong phòng, còn tưởng rằng cô xuống lầu chuẩn bị bữa sáng.

Kết quả vừa xuống dưới lại bắt gặp Thẩm Nhu và Tư Minh Cẩm tay trong tay trở về từ bên ngoài.

Hai người cười cười nói nói, trong nháy mắt nhìn thấy bà, Thẩm Nhu lập tức lôi kéo áo lông lên cổ, kích động cười, “Mẹ, chào buổi sáng…”

Trần Tú Hoa nhíu mày hồ nghi quan sát hai người họ, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên cổ Tư Minh Cẩm.

Người đàn ông mặc áo len cổ tròn, bên ngoài khoác áo lông dài cổ bẻ kiểu cách vô cùng bắt mắt.

Mà bây giờ, trên cổ Tư Minh Cẩm lại có mấy vết đỏ lớn nhỏ không giống nhau, Trần Tú Hoa nhịn không được hỏi, “Tiểu Cẩm, cổ cháu sao vậy?”

Trần Tú Hoa cho rằng Thẩm Nhu và Tư Minh Cẩm dậy sớm vừa ra ngoài tản bộ về, còn tưởng rằng Tư Minh Cẩm bị muỗi nơi hương dã này cắn, nhưng bà suy nghĩ một chút lại cảm thấy không đúng, bây giờ là mùa đông, sao còn có thể có muỗi nữa?

Trong lúc Trần Tú Hoa đang tiến lại gần để nhìn kỹ, Thẩm Nhu lập tức ngang ngược ngăn trước mặt Tư Minh Cẩm, cười với mẹ vô cùng cứng ngắc, “Mẹ, con đói, mẹ nấu cơm nhanh lên đi!”

“Con và A Cẩm lên lầu trước cho ấm.”

Dứt lời, cô lôi kéo Tư Minh Cẩm vòng qua Trần Tú Hoa bỏ chạy.

Toàn bộ quá trình, người đàn ông chỉ khẽ nhếch môi, ý cười hiện lên rõ rệt.

Thẩm Nhu lôi kéo Tư Minh Cẩm lên lâu, đợi tới trước cửa phòng anh mới hạ thấp âm lượng, “Mau vào thay áo len cao cổ đi.”

Tư Minh Cẩm đứng yên nhìn cô cười, mẹ nó đẹp trai chết mất.

Thẩm Nhu cắn môi, hai má đỏ bừng, cô cảm giác mình thẹn thùng đến sắp nổ tung, “Mau lên đi!”

Tư Minh Cẩm nắm tay cô đưa lên môi hôn một cái, tâm tình tốt đẹp không thể thu lại nổi, “Không sao, chút nữa ai hỏi anh sẽ bảo bị dị ứng.”

Thẩm Nhu, “…”

Lý do này có người tin à?

Sao cô lại cảm thấy Tư Minh Cẩm người này muốn cho tất cả mọi người biết chuyện xảy ra đêm qua vậy chứ?

Thẩm Nhu che mặt, tuy rằng không hối hận về hành động của mình nhưng cô xấu hổ đó! Thật muốn đào một cái hố mà chui xuống, không bao ra đi lên nữa.

“Không trêu em nữa, anh đi thay quần áo.” Tư Minh Cẩm buồn cười, đưa tay xoa đầu Thẩm Nhu rồi vào phòng.

Thẩm Nhu ngóng trông nhìn cửa phòng đóng lại mới đưa tay che mặt, vội vàng về phòng.

Cô còn phải mượn kem nền của mẹ để che lại dấu vết trên người nữa!
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.