Anh xoay người, thân hình lung lay: "...Mình mượn dùng nhà tắm một lát."
Dòng nước lạnh lẽo sượt qua làn da khiến anh hoảng hốt.
Hình như anh không chịu đựng được ánh mắt chê bai của cậu, càng không chấp nhận được người bạn thân thiết đột nhiên cư xử lạ lùng với mình.
Lâm Vân Thiên là người hùng, là chỗ dựa vững chắc của Hồ Vân Thư, thì Hồ Vân Thư chính là niềm vui, là áo bông nhỏ, là tồn tại không thể thay thế bầu bạn bên cạnh Lâm Vân Thiên từ bé đến lớn.
Không có Hồ Vân Thư, cũng sẽ không có Lâm Vân Thiên bây giờ.
Anh phải làm gì mới khiến cậu thôi không kháng cự mình đây?
Anh muốn ôm Vân Thư, rất muốn.
Anh khóc mất.
_______
"Của cậu đây, ăn rồi uống thuốc." Lâm Vân Thiên múc cho Hồ Vân Thư một chén cháo nhỏ, đặt xuống bàn ăn.
Cậu kéo ghế ngồi xuống, nhận lấy cái muỗng từ tay anh, chậm rãi nhấm nháp: "Cảm ơn." Chỉ là cháo vố trứng đơn giản, nhưng là do anh nấu, cậu sẽ không kén ăn.
Anh cười khổ: "Cậu đừng nói thế, mình không muốn cậu mang ơn gì cả." Nếu cậu cư xử lịch thiệp với anh thì còn lâu hai đứa mới có thể tự nhiên ở bên nhau như lúc đầu.
Hai người sau đó, không hề nói chuyện với nhau nữa, mặc dù Lâm Vân Thiên có rất nhiều điều muốn bày tỏ, Hồ Vân Thư có rất nhiều tâm tư muốn nói ra cho nhẹ lòng.
...
Anh đưa cốc nước cùng thuốc viên cho cậu, mỉm cười: "Đừng để bị bệnh, sẽ đau lắm. Nếu cậu ngoan ngoãn uống hết, cậu muốn gì mình cũng đáp ứng hết."
Anh lắc đầu: "Chuyện này không đùa được đâu, Vân Thư."
"Vì mình đang rất nghiêm túc duy trì mối quan hệ với cô ấy." Tìm thấy người hợp tâm ý với mình, như mò kim đáy biển, anh rất trân trọng tình cảm này.
Thấy chưa, anh lại dùng lời hoa mỹ để lừa gạt cậu.
Điều gì cũng đáp ứng của anh rõ là gạt người, cậu không nên tin mới phải.
Hồ Vân Thư cười, cười rộ lên.
Cười còn khó coi hơn cả mếu.
"Mình biết rồi, cậu mau chóng về đi, cũng khuya lắm rồi."
Lâm Vân Thiên sững sờ: "Vân Thư, thật ra..." Anh định ở lại đây, ngủ sô pha cũng được, chỉ muốn theo dõi tình trạng sức khỏe của cậu.
"Chúng ta không còn gì để nói nữa đâu."
Hồ Vân Thư bịch bịch chạy ra trước cửa nhà, mở toang cánh cửa, gió lạnh tràn vào làm cậu run lẩy bẩy: "Mình muốn ở một mình." Cậu muốn lẳng lặng một lát, khóc thầm một lát.
Nếu anh không đi, cậu cứ đứng mãi như vậy sẽ bị cảm nặng thêm.
Lâm Vân Thiên siết chặt bàn tay, lướt qua cậu, bước ra ngoài, trông anh có chút cô đơn: "Mình về, ngủ..."
Rầm!
Hồ Vân Thư không chút lưỡng lự, đóng kín cửa nhà.
Cách nhau một cánh cửa, Lâm Vân Thiên không nhìn thấy Hồ Vân Thư đang khổ sở vì tình yêu đối với mình, Hồ Vân Thư không nhìn thấy Lâm Vân Thiên đang lo lắng đến độ vò đầu vì không biết mình nói sai ở đâu, nôn nóng khó tả xen lẫn chút tủi thân.
"Vân Thư..." Anh chắc rằng, cậu còn đang đứng đằng sau cánh cửa này.
Lâm Vân Thiên sẽ không vì cậu nổi giận vô cớ với mình mà khó chịu, chỉ biết cố gắng giảng hòa trước: "Mình về trước đây, chắc cậu cũng mệt mỏi rồi. Ngày mai...Ngày mốt nhé, ngày mốt chúng ta cùng đến trường được không?"
"Mình sẽ đến đón cậu."
Không được Hồ Vân Thư đáp lại anh cũng không nản chí.
"...Ngủ ngon nhé, Vân Thư." Cậu cáu kỉnh tuy rất dễ thương nhưng anh lại không chịu được, không muốn cậu phải buồn, phải khóc nữa.
Lâm Vân Thiên thật sự trưởng thành rất nhanh, nhất là những chuyện liên quan đến Hồ Vân Thư.
Anh sẽ mua cho cậu một con thú bông to nhất, dễ thương nhất. Dù không biết mình sai ở đâu, nhưng anh vẫn sẽ nhận lỗi.
Vân Thư sẽ tha thứ cho anh.
Cậu sẽ mà.
...
Hồ Vân Thư nghe được tiếng bước chân, có vẻ như anh đã rời đi.
Cậu mở cửa nhà, nhìn hình bóng anh đi xa dần, sống mũi cay cay, trở lại vào trong nhà, nhặt lên chiếc áo khoác anh để quên, nhịn không được mà vùi đầu vào, ôm chặt, giống như anh đang ôm cậu vậy.
Cậu cố gắng lắm mới không bật khóc.
Lâm Vân Thiên, anh ác lắm.
Hồ Vân Thư đã hứa với lòng, hôm nay là lần cuối cậu đáp ứng anh, từ nay về sau sẽ không thuận theo.
Cậu vẫn muốn giữ lại một chút liêm sỉ còn sót lại, không yêu anh mù quáng nữa.
Chạy trốn, đối với một kẻ nhu nhược như cậu là điều dễ dàng lắm.