Đầu bếp Vương của phòng bếp muốn ra phố mua đồ ăn, chỉ đích danh muốn ta cùng đi, chuyện đi làm cu li này ta cực kỳ không muốn, nhưng lại không thể không đi, ai bảo người ta là ân nhân cứu mạng của ta kia chứ?
Ta biết đầu bếp Vương có chủ ý quỷ gì, hắn nhìn trúng cô nương Liễu A Kỳ của tiệm bán son phố bên, bình thường không rảnh rỗi lôi kéo làm quen, chỉ có thể thừa dịp ra phố mua nguyên liệu nấu ăn mới có thể chuồn êm đi tán tỉnh cô nương nhà người ta, nhưng hắn chuồn mất ai mua đồ? Đến đây thì ta có tác dụng rồi... Ta đi mua đồ ăn! Hắn đi tán muội tử!
Vừa đến đầu phố, đầu bếp Vương ‘vù’ một phát biến mất, còn lại một mình ta đẩy chiếc xe ba bánh đi mua nguyên liệu.
Ta ướt đẫm mồ hôi đẩy một xe khoai tây cải trắng cải củ, vừa đi vừa mắng đầu bếp Vương không lương tâm không trượng nghĩa, trong lúc vô tình va mạnh vào người nào đó, ta trơ mắt nhìn một xe khoai tây cải trắng cải củ lăn lông lốc xuống, trong lòng ta bừng bừng lửa giận, già mồm át lẽ phải hùng hổ lên tiếng trước: “Sao ngươi không đi nhanh chút hả!”
Nhưng vị công tử kia vừa quay đầu, lửa giận trong ta nhất thời tắt ngúm, khuôn mặt kia đẹp đến nỗi khiến người ta thèm nhỏ dãi! Hơn nữa vẻ đẹp tuấn mỹ, thân hình cao ngất thon gầy kia hoàn toàn là hình tượng nhân tình trong lòng cánh nữ nhân bọn ta!
Ta nuốt nước miếng, chờ mỹ nam mắng mỏ.
Không ngờ hắn không chỉ không mắng mà lại còn mỉm cười với ta, sau đó ngồi xổm xuống giúp ta nhặt đống khoai tây cải trắng cải củ lăn trên đất.
Ta có chút xấu hổ...ngượng ngùng chết mất, sợ nhất chính là gặp phải người lấy ơn báo oán, khiến cho ta xấu hổ muốn tìm cái lỗ chui xuống.
Ta nhỏ giọng nói một tiếng ‘đa tạ’, sau đó khom người nhặt khoai tây, bất cẩn để chiếc khóa Trường Mệnh trên cổ trượt ra ngoài, vừa giơ tay muốn nhét nó lại, không nghĩ tới một cánh tay khác còn nhanh hơn ta, nắm được khóa Trường Mệnh.
Ta hơi ngước mắt, phát hiện vị soái ca vừa rồi đang ở gần trong gang tấc, mày rậm mắt dâu nhìn chằm chằm khóa Trường Mệnh của ta.
Ta kinh hoảng, thất thố, sợ hắn chính là người muốn đuổi giết ta, bị buộc bất đắc dĩ ta giơ tay tát hắn một cái.
Sau đó nắm chặt khóa Trường Mệnh co cẳng mà chạy, nhưng mà... Không chạy được.
Hắn giữ chặt tay ta, vội vàng hỏi: “Khóa Trường Mệnh này là của cô nương sao?”
Ta lớn tới từng này còn chưa được ca ca nắm tay đấy! Hơn nữa, làm sao hắn có thể biết ta là một vị cô nương? Ngự.c của ta rất phẳng mà! Ánh mắt hắn tốt thế sao? Thật sự đáng ngờ!
Ta bối rối xoay người tát nốt bên mặt còn lại của hắn một cái: “Buông tay! Ai nói với ngươi ta là cô nương hả?”
Lúc này hắn mới lấy lại tinh thần, buông ta ra, chắp tay thi lễ: “Đắc tội rồi.”
Không đợi hắn dứt lời, ta co cẳng bỏ chạy, khoai tây cải trắng cải củ hay xe ba bánh gì đó đều ném qua một bên đi, tất cả đều không quan trọng bằng cái mạng nhỏ của ta!
Ta không dừng chút nào, chạy như điên trở về phường ca múa, thở hồng hộc, miệng khô lưỡi đắng vào cửa, Mộ Hàn nhìn thấy ta mệt như chó thì không khỏi tò mò: “Ôi chao, tư thế này của ngươi không giống đi mua nguyên liệu nấu ăn về nhỉ, đầu bếp Vương đâu rồi?”
“Ta, ta, ta có lời muốn nói riêng với tỷ.” Ta kích động kéo cổ tay áo Mộ Hàn, không kịp thở.
“Xe của ta đâu? Ngươi ném xe của ta đi rồi?” Mộ Hàn sợ hãi, “Làm hỏng của công là phải đền tiền đó!”
“Ta quan trọng hay xe của tỷ quan trọng?” Ta hỏi lại.
“Xe...”
“...” Ta khóc không ra nước mắt, “Bà chủ!”
“Không đùa nữa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Mộ Hàn cười hỏi.
Ta vừa định kể lại một màn mạo hiểm vừa rồi, song Mộ Hàn trước mặt thoáng cái đã biến mất, đi rồi, đi rồi?
Ta kinh ngạc quay đầu, hoảng sợ phát hiện soái ca mới vừa rồi bị ta tát hai cái đã đứng ở ngoài cửa, bây giờ vẫn có thể thấy trên má hắn có hai dấu bàn tay vô cùng đối xứng.
“Đây là đồ đạc của quý phường nhỉ?” Vị soái ca kia chỉ vào chiếc xe ba bánh đằng sau, trên xe bày chỉnh tề khoai tây cải trắng...
“Vâng vâng, người đi mua đồ đầu óc không tốt lắm, luôn thích vứt bừa bãi, lần này phải đa tạ công tử rồi.” Mộ Hàn cười đáp.
Xí! Vẻ ngoài đẹp mắt thì có gì đặc biệt hơn người?! Cũng không thể kiếm ra tiền được!
“Bà chủ!” Ta hét chói tai kháng nghị.
Mộ Hàn còn chưa kịp nói, vị soái ca kia đã chắp tay khom người với ta nói: “Vừa rồi là tại hạ mạo phạm, mong rằng công tử thông cảm!”
Ta, không biết nên trả lời thế nào.
Mộ Hàn khẽ lườm ta một cái, hỏi ta sao lại thế này.
Ta liếc nàng, coi như đáp lại thái độ ác liệt vừa rồi của nàng đối với ta.
“Mong rằng công tử hãy nghe tại hạ giải thích.” Vị soái ca kia lập tức đi đến trước mặt ta, thái độ thành khẩn, “Tại hạ từ nhỏ đã có một sở thích, đó là cất giữ các loại mỹ ngọc, gặp ngọc quên tình thích ngọc như mạng, vừa rồi thấy chiếc khóa Trường Mệnh kia của công tử có khảm ngọc hiếm trân quý, nhất thời kích động đã mạo phạm công tử, mong công tử hãy thông cảm.”
Ta bán tín bán nghi, vì thế không nói một lời.
Bầu không khí có chút xấu hổ, Mộ Hàn đúng lúc đứng ra giảng hòa, vung khăn tay của mình cười nói: “Chút chuyện nhỏ thôi, Tiểu Noãn rộng lượng, chỉ chốc lát sau là quên ấy mà.”
Ta không nói gì, vẫn còn nghi hoặc đánh giá nam nhân trước mặt này.
Soái ca kia có hơi nhếch môi cười: “Không đánh không quen biết, tại hạ tên Tế Trần, xin hỏi đại danh của công tử?”
Nụ cười kia của hắn không khỏi yêu nghiệt quá đi? Ta suýt nữa đã xịt máu mũi! Ba chữ ‘Mỹ Nam Kế’ lập tức xuất hiện trong đầu ta, ta khoanh hai tay vô cùng kiên định nói: “Không tên không họ!”
“Văn Noãn! Ta bảo ngươi mua cải trắng khoai tây cải củ ngươi đã mua chưa?” Đầu bếp Vương gào lên một tiếng, giọng nói rõ mồn một trong tiếng huyên náo ngoài phố.
Ta nâng trán thở dài, không sợ đối thủ liệu sự như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo!
“Ôn* công tử.” Tế Trần mở miệng khẽ gọi.
(*Chữ Văn (闻) [wén] của đầu bếp Vương đồng âm với chữ Ôn (温) [wēn] của Tế Trần)
Ta bĩu môi, không vừa ý ‘ờ’ một tiếng.
Tối hôm đó, ta nói chuyện với Mộ Hàn rất lâu, cẩn thận kể cho nàng nghe một màn kinh hồn táng đảm xảy ra trong chợ hôm nay, sau khi Mộ Hàn nghe xong đề nghị: “Chỉ nhìn một cách đơn thuần từ diện mạo này của Tế Trần thật sự không giống là người xấu, dù sao, hiện tại cũng là thời đại xem mặt...”
“Bà chủ!” Ta lại khóc không ra nước mắt, “Tỷ đừng quan tâm đến vẻ ngoài được không! Đầu bếp Vương rõ ràng gọi ta là Văn Noãn, hắn lại dứt khoát chính xác không nhầm gọi ta là Ôn công tử, không đáng nghi sao?”
“Lỡ là nghe nhầm thì sao? Chúng ta lại quan sát thêm đi.” Dưới ánh nến, Mộ Hàn chỉnh lại kim chỉ, “Ngươi ngẫm lại mà xem, ngươi tát hắn hai cái hắn cũng không làm gì ngươi, nếu hắn mà muốn giết ngươi, thế thì ngươi đã gãy răng rắc rồi.”
Ta cúi đầu trầm tư, hình như cũng hơi có lý.
“Ngươi nhanh đi đi, ta còn có việc.” Mộ Hàn giục ta.
Ta bĩu môi: “Hứ, đã muộn thế này tỷ còn có thể có chuyện gì?”
“Con ta sắp đến sinh thần, áo bông cho nhi tử còn chưa làm xong nữa.”
“Hừ....” Ta đột nhiên cảm thấy có chút vô vị. Nhưng khoan đã!!
Cái gì?! Tỷ còn có nhi tử?! Ở đâu? Sao ta không biết?!