Tưởng Đại Nương - Thi Thi Đại Xọa Nữu

Chương 7




Mọi người đứng đó nhìn bóng lưng cô, tất cả đều im lặng, vài người phụ nữ rưng rưng quay đi khóc thầm.

Ban đầu vẫn là tiếng cười khúc khích của Thôi Đào Hoa sau gốc cây, dần dần chuyển thành tiếng rên rỉ đầy đau đớn, rồi là tiếng cô ấy chửi mắng và sau đó là những tiếng kêu thảm thiết.

Mọi người run rẩy, mặt trắng bệch.

“Ta sẽ giec chec lũ cầm thú này!” Đại nương không thể chịu đựng được nữa, cầm d.a.o xông ra ngoài.

“Đừng mà, Tưởng đại tẩu, đó là quan binh đấy!”

“Chúng ta không dám động vào đâu...”

“Không giec chúng, chúng cũng không tha cho chúng ta.” Có người tuyệt vọng thì thầm.

Đúng vậy, ác quỷ đã vào làng, làm sao chỉ hại một người mà thôi?

Đại nương đã giec ba tên lính.

Khi bà cõng Thôi Đào Hoa từ sau gốc cây đi ra, cả hai đều như vừa bước ra từ một vũng m.á.u.

Lâm phu nhân sợ hãi chạy trốn mất dạng.

Trên mặt đại nương bị c.h.é.m một vết sâu, thịt lòi ra.

Quần áo của Thôi Đào Hoa rách tả tơi, da thịt lộ ra đầy m.á.u me.

Mọi người lập tức chạy đến.

“Con gái, con đã chịu khổ rồi.” Bà bán rau rơm rớm nước mắt, cởi áo choàng của mình phủ lên người Thôi Đào Hoa.

Không còn ai buông lời mỉa mai hay chửi rủa cô ấy vì cơ thể trần trụi nữa.

Thôi Đào Hoa bám chặt vào lưng đại nương, mặt mày bầm tím nhưng lại nở một nụ cười.

Ta cố nén cơn run rẩy, băng bó vết thương cho đại nương, dùng chỉ tơ dâu khâu lại vết thương dài trên mặt bà.

Giờ đây bà trông càng đáng sợ hơn, nhưng chẳng còn ai sợ bà nữa.

Cả Nhân Nhân và Thôi Đào Hoa đều muốn dựa vào bà, những đứa trẻ khác trong chợ cũng vây quanh bà.

Chúng thì thầm với nhau về vết sẹo khâu trên mặt bà, bảo nó trông như một chiếc lông chim.

"Chúng ta đã giec binh lính của Thành Vương, sớm muộn gì chúng cũng sẽ biết, rồi chắc chắn sẽ trả thù." Trương thợ rèn triệu tập mọi người lại, nhìn đám trẻ con trong các gia đình.

“Chec thì chúng ta không sợ, nhưng con cái chúng ta không thể chec…”

Cuối cùng, mọi người bàn bạc để đại nương ta đưa trẻ con và phụ nữ lên núi Bắc lẩn trốn, còn đám đàn ông sẽ ở lại, trực diện đón nhận cơn thịnh nộ của Thành Vương.

Đại nương không nói một lời, ngay đêm đó cùng vài bà cô trong làng gói ghém lương khô, giắt d.a.o mổ lợn vào thắt lưng, dắt đám trẻ rời khỏi chợ thịt.

“Con không đi đâu, con không còn là trẻ con nữa, con muốn ở lại với phụ thân và mọi người!” Thạch Đầu không chịu rời đi.

Phụ thân hắn tức giận đá một cú: “Ngươi ở lại cũng chỉ là nộp mạng! Cút ngay!”

“Ai nói con nộp mạng, con phải giec được vài tên lính rồi mới chec!” Thạch Đầu bướng bỉnh.

Phải đến khi Trương thợ rèn tức đến rơi nước mắt, hắn mới miễn cưỡng theo chúng ta rời đi.

Lên đến núi, tạm thời ổn định xong, ta nhờ sư phụ mù chăm sóc vết thương cho đại nương, sau đó cùng Thạch Đầu trao nhau ánh mắt, rồi lén quay trở lại thị trấn.

Chợ thịt im lìm, chỉ còn lại những xác chec ngổn ngang.

Ta và Thạch Đầu vừa khóc vừa chôn cất tất cả.

“Phụ thân, mẫu thân, con nhất định sẽ trả thù cho mọi người!” Thạch Đầu quỳ trước một ngôi mộ, dập đầu bốn cái thật mạnh.

Sau đó, ta và Thạch Đầu đóng giả làm những đứa trẻ ăn xin trong thị trấn, mỗi khi gặp một tên lính đi lẻ, Thạch Đầu sẽ dùng gậy đánh ngất hắn, rồi ta dùng kim bạc đ.â.m thẳng vào đầu hắn, khiến hắn chec mà không một tiếng động.

Không ai ngờ rằng, trong lúc cả thành đang cầu xin tha mạng, lại có hai đứa trẻ gan dạ đến mức dám giec chec binh lính.

Cùng lúc đó, một đội quân triều đình tiến vào thành.

Họ đối đầu với Thành Vương, ta và Thạch Đầu mừng rỡ, hắn tham gia vào đội quân, còn ta theo sát đội ngũ để chăm sóc người bị thương.

Không ngờ trong đội quân ấy, ta lại gặp một người quen, là Lâm công tử.

Thì ra hắn đã giả vờ đầu quân cho Thành Vương, rồi chờ cơ hội ra ngoài cầu viện binh triều đình.

Lâm công tử đỏ mắt gọi ta là “Tưởng cô nương,” nhưng ta không đáp lại, chỉ giả vờ không quen, cúi đầu băng bó cho binh lính.

Chẳng mấy chốc, Thành Vương cùng tàn quân của hắn đã bị tiêu diệt sạch sẽ.

Tên Huyện úy mở cổng thành cho giặc cũng bị xử tội lăng trì.

Còn Lâm công tử, người đã ra ngoài cầu viện binh, trở thành anh hùng trong mắt dân chúng trong thành.

Nhà nhà đều ca ngợi hắn, chỉ riêng những người sống sót ở chợ thịt chúng ta thì im lặng không nói một lời.

Lâm công tử là ân nhân của cả thành, nhưng Lâm phu nhân lại là kẻ thù của chúng ta!

Nghe nói, từ hôm bà ta hoảng hốt chạy khỏi chợ thịt, bà đã trốn chui trốn nhủi khắp nơi, gặp phải bọn côn đồ và bị cướp sạch, lại còn bị đánh vào đầu đến hôn mê bất tỉnh.

Lâm công tử tìm khắp nơi chữa trị cho mẫu thân mình, nhưng không ai cứu được, tình hình càng lúc càng nguy cấp.

“Tưởng cô nương, xin hãy cứu mẫu thân ta!” Không ngờ Lâm công tử lại tìm đến ta cầu xin.


Hắn gầy guộc, ánh mắt đầy vẻ van xin nhìn ta.

“Mặc kệ mẫu thân ta đã làm gì, ta nguyện thay bà gánh hết, chỉ mong cô cứu lấy mạng bà!”

Hắn trực tiếp kéo Lâm phu nhân đang hôn mê bất tỉnh đến trước cửa nhà ta.

Những người hàng xóm sống sót đều tụ tập lại trước cửa, lặng lẽ nhìn.

Ai nấy trên mặt đều hiện rõ sự căm hận kìm nén.

“Ngươi thay bà ta trả nợ? Ngươi trả thế nào?” Thạch Đầu cầm d.a.o chỉ vào Lâm công tử, khuôn mặt trẻ thơ đã mất đi, thay vào đó là nét hung tợn.

“Bà ta nợ chúng ta mười bảy mạng người ở chợ thịt, ngươi trả thế nào!” Thạch Đầu hét lớn.

Lâm công tử cúi đầu thật sâu, nhưng vẫn không chịu từ bỏ: “Nhưng lương y như từ mẫu, sao có thể thấy chec mà không cứu!” Hắn dùng lý lẽ của y đạo để ép buộc ta.

“Không cứu.”

Ta mở miệng chậm rãi, không biện minh gì cả, chỉ đơn giản là không cứu.

Cứ xem như ta không phải một thầy thuốc tốt cũng được.

Ta tu luyện chưa đủ, không thể cao thượng mà cứu kẻ có huyết hải thâm thù với mình.

Thế gian này, ai ai cũng chịu khổ.

Ta không phải Bồ Tát phổ độ chúng sinh, ta chỉ là một cô gái tầm thường, bị phụ mẫu bỏ rơi từ nhỏ, được nuôi lớn bởi những người hàng xóm ở chợ thịt này.

Lâm phu nhân đã chec, không ai đến nhà họ Lâm để viếng, mọi người đều đến mộ của người thân mình, khóc một trận thật lớn.

Ta, Thạch Đầu, Nhân Nhân và Thôi Đào Hoa đứng quanh đại nương.

“Mẫu thân!” Thạch Đầu mắt đỏ hoe, gọi một tiếng.

“Ừ ừ!” Đại nương vừa cười vừa khóc, vết sẹo trên mặt bà cũng dường như trở nên dịu dàng hơn.

“Con gái, đây là đại ca của con.” Đại nương kéo ta lại.

“Đại ca!” Ta lớn tiếng gọi.

“Ừ, muội muội.”

“Con cũng muốn nhận người làm mẫu thân.” Nhân Nhân tiến đến ôm lấy eo bà, nước mắt chảy đầy trên áo bà.

“Được, được, con gái ngoan.”

Nhân Nhân lau nước mắt, quay lại nhìn ta, ngọt ngào gọi một tiếng: “Tỷ tỷ!”

Ta xoa đầu Nhân Nhân, cô ấy bằng tuổi ta nhưng thấp hơn cả một cái đầu, trông như một con búp bê may mắn.

Thôi Đào Hoa gãi gãi đầu, vừa cười vừa khóc, nhưng không nói lời nào.

“Đào Hoa tỷ, tỷ cũng làm con gái của mẫu thân ta đi.” Nhân Nhân tiến tới nắm c.h.ặ.t t.a.y cô.

Thôi Đào Hoa có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: “Ta cũng muốn, nhưng ta không xứng…”

Chưa nói xong, đại nương đã vỗ vào đầu cô: “Từ nay ngươi chính là đại cô nương nhà ta!”

“Gì cơ?” Thôi Đào Hoa tròn mắt ngạc nhiên.

“Nhưng có một điều kiện, công việc cũ không được làm nữa. Sau này theo ta mổ lợn bán thịt, ngươi là con gái lớn, phải thừa kế nghề của ta.”

“Được!” Lần này, Thôi Đào Hoa trả lời dứt khoát, nước mắt không ngừng rơi, cô liên tục quay đầu lau nước mắt.

Chúng ta đã cúi đầu ba lần trước mẫu thân, sau đó cùng nhau chuẩn bị một bữa cơm đoàn viên.

Ngày hôm sau, ta và đại ca tạm biệt mẫu thân, đại tỷ và muội muội, thu dọn hành lý rồi theo đội quân lên đường.

Sư phụ tặng ta một cuốn y thư mà ông đã giữ gìn bao năm. Ông cũng chuyển đến chợ thịt, cùng bà con xây dựng lại nhà cửa.

Thời gian trôi nhanh, danh tiếng của ta trong quân doanh cũng dần nổi lên.

Chẳng mấy chốc, ta trở thành một y nữ nhất đẳng, luôn theo bên cạnh Tướng quân, phụ trách điều trị các vết thương lớn nhỏ cho ông.

Năm năm đã trôi qua kể từ khi cuộc phản loạn của các phiên vương bị dẹp yên.

Tướng quân cảm kích ta nhiều lần cứu mạng, đề nghị muốn nạp ta làm thiếp, khiến ta giật mình, vội vàng từ chối.

“Tại sao? Theo ta, ngươi ấm ức lắm sao?” Ông nheo mắt hỏi.

“Ta sợ sẽ làm ấm ức các vị phu nhân khác,” ta cười ngượng ngùng, rồi giơ mấy chiếc kim bạc trong tay ra khoe: “Ta xuất thân thôn quê, từng giec người, e rằng sau này sẽ ghen tuông lắm.”

“Hừ!” Ông cười khinh khỉnh, nhưng cũng không nhắc lại chuyện nạp ta làm thiếp nữa.

Ông đã từng chứng kiến ta dùng kim bạc giec tên lính của phiên vương tấn công bất ngờ, động tác cực kỳ gọn gàng.

Vào ngày khải hoàn hồi kinh, Tướng quân nghiêm túc hỏi ta muốn được ban thưởng gì.

“Ta muốn về quê mở một y quán,” ta nghĩ một lúc rồi đáp.

“Ngươi xem thường ta quá rồi!” Ông hơi giận, yêu cầu như vậy chẳng khác nào xem nhẹ ân huệ cứu mạng mà ông đã dành cho ta sao?

“Nhưng ta là phụ nữ, mở y quán không dễ.” Ta giải thích thêm.

Ông phất tay, không nói gì thêm.

Ngay hôm đó, trong cung ban xuống một đạo thánh chỉ dành cho ta.

Thì ra Hoàng thượng đã biết về công lao của ta trong quân, ban cho ta danh hiệu “Nữ Ngự Y” và còn tặng thêm một tấm biển lớn lấp lánh ánh vàng.

Nhìn thấy tấm biển, ta vui mừng khôn xiết.

Đây chính là "chỗ dựa" vững chắc của ta trong nửa đời còn lại!

Ta từ biệt Tướng quân, ông tặng cho ta một xe đầy vàng bạc, nói rằng danh hiệu là do Hoàng thượng ban, còn tiền bạc là do ông thưởng.

Ta đã thực sự vinh quy bái tổ rồi! 

 
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.