Tịnh Hải nhìn thoáng qua Tuệ Năng nói: "Chúng ta cũng nhanh chóng xuất phát, chẳng những phải bắt được Thiên Hỏa Lôi Ưng, mà còn phải trợ giúp Quảng Dương Thành một chút."
Nói xong, hắn dẫn theo Tuệ Năng, thôi động thần hành bộ pháp, đi theo phía sau Lâm Hiên.
Ước chừng nửa canh giờ, mấy người Lâm Hiên đã đi gần năm vạn dặm. Cúi đầu nhìn lại, năm ở phía bắc trước mặt có một tòa thành trì ánh lửa ngút trời
Sóng lửa mãnh liệt không ngừng đập vào bên ngoài thành trì, giống như là muốn đập vỡ tường thành sau đó thôn phải tất cả mọi thứ bên trong thành.
Tuệ Năng không khỏi lộ ra vẻ khẩn trương: "Sư phụ, biển lửa lớn như thế, muốn ngăn cản cũng không phải là chuyện dễ dàng gì!"
"Ta cố gắng hết sức thôi!”
Tịnh Hải lập tức thôi động chân nguyên trong cơ thể, quanh người tuôn trào ra một đạo thần phật kim quang kinh thiên.
Hắn chuẩn bị sử dụng tuyệt học phòng ngự của mình “Kim Chung Long Tượng Công", cố gắng hết sức bảo vệ tường thành.
Mà đúng lúc này.
Thanh quang chói mắt rơi vào trung ương Quảng Dương Thành. Trong chớp mắt, thanh quang phóng lên tận trời, lấy tốc độ khó mà tưởng tượng được bao phủ toàn bộ thành trì.
Rầm rầm ~
Trong khoảnh khắc mưa như trút nước, như Cửu Khúc Hoàng Hà đổ xuống. Sóng nước mãnh liệt điên cưỡng đánh vào hỏa diễm đang đập vào trong tường thành khiến cho nhiệt độ chợt hạ xuống mười mấy độ.
Tịnh Hải bỗng nhiên thu hai tay lạiên bày ra chính là thượng cổ "Cửu Khúc Hoàng Hà Đại Trận”.
Hô ~ bành bảnh!
Cứu Khúc Hoàng Hà Đại Trận dập tắt hóa diễm trong thành, giảm nhiệt độ trong thành xuống.
Mà chung nham nóng bỏng chảy ra từ cách đây hơn trăm dặm vẫn đang điên cường đánh thẳng vào bên ngoài đại trận.
Lâm Hiên thấy thế, tiện tay lại bóp ra một cái ấn quyết màu lam ném ra ngoài.
Hô! ! !
Trong chốc lát lam quang đại tác, che khuất bầu trời.
Một cái trận pháp màu lam còn to lớn hơn cả Cửu Khúc Hoàng Hà Đại Trận xuất hiện. Ngăn cách dung nham mãnh liệt, che lại toàn bộ Quảng Dương Thành. phạm vi ba mươi vạn dặm.
Cho dù dung nham có cuồn cuộn như thế nào đi nữa nhưng cuối cùng vẫn không thể nào đến gần được tường thành của Quảng Dương Thành!
Tịnh Hải ánh mắt run lên: "Đây là Hỗn Nguyên Long Bàn Trận còn cổ xưa hơn nữa! Có đại trận này, Quảng Dương Thành triệt để không lo!”
Mà lúc này đây.
Mấy triệu người đang loạn cào cào trong Quảng Dương Thành bởi vì 2 cái trận pháp liên tiếp xuất hiện mà trở nên yên tĩnh trong nháy mắt. Khi phát hiện ra được mình đã được bảo vệ thì người trong toàn thành đều quỳ bái Lâm Hiên.
“Công tử áo trắng vê chỉ thành trận, đúng là như thiên thần hạ phàm, cứu vớt ta trong thủy hỏa!"
lột hơi liên tục bày ra hai đại trận pháp, công tử đúng là thần nhân!"
"Công tử khí chất, thủ đoạn, có thể nói là như trích tiên hàng thế, làm cho người kính ngưỡng a!"
Lúc này trong ánh mắt của mấy triệu người đồng thời dâng lên vẻ sùng bái và kính sơ.
Mộ Ấu Khanh đi tới trước mặt Lâm Hiên vừa cười vừa nói: "Biểu tỷ phu, núi lửa nơi đó tràn đầy tro tàn, không khí ô trọc, ngươi và bọn nhỏ ở trong thành chờ chúng ta một lát đi!”
Lâm Hiên gật đầu: "Có thể."
Lúc núi lửa bộc phát, chẳng những nhiệt độ không khí đột nhiên nóng, trong không khí phần lớn là độc tố, tốt nhất đừng dẫn bọn nhỏ tới gần.
Hơn nữa Lâm Hiên cảm thấy với thực lực Chuẩn Đế Cảnh của Mộ Ấu Khanh và Tịnh Hải, đối phó Thiên Hỏa Lôi Ưng cũng không có gì khó khăn.
Dưới ánh mắt kính sợ của mấy triệu người, hắn dẫn theo bọn nhỏ đáp xuống Quảng Dương Thành, Phong Trì Thành.
Tiêu Phi dẫn theo mười vạn đại quân tinh nhuệ hoả tốc chạy tới bên ngoài thành tì. Ngẩng đầu nhìn lại, trong thành ánh lửa ngút trời. Tiếng la giết tiếng kêu thảm thiết vang động trời đất. Mà khi nhìn thấy binh sĩ thủ vệ trên tường thành bị lợi khí từ trên trời rơi xuống chặt thành hai khúc. Tiêu Phi cũng biết được Phong Trì Thành đã bị chiếm lĩnh!
“Nghe hiệu lệnh của cô, toàn diện tấn công, đoạt lại Phong Trì Thành!”
Tiêu Phi toàn lực vận chuyển chân nguyên trong cơ thể, có tăng cường ma lực mà vừa nãy hẳn hút được từ Lục Linh Tháp lên tới hạng mức cao nhất. Giờ khắc này, hẳn đã có thực lực Tôn Giả Cảnh chân chính!
Mà Phong Trì Thành chính là thành tr quan trọng nhất năm ở hướng Tây Bắc của hoàng thành Việt Thương Quốc, tuyệt đối không thể để xảy ra sai sót được!
"Giết!"
Mười vạn đại quân cùng kêu lên, đi theo sau lưng Tiêu Phi xông vào cửa thành.
Bành!
Tiêu Phi cưỡi ngựa đi đầu, tu vi Tôn Giả Cảnh thôi phát ra sát khí kinh khủng. Gặp yêu giết yêu, như vào chỗ không người. Chỉ trong chốc lát hắn đã dẫn binh xâm nhập vào năm dặm Phong Trì Thành.
Mà lúc này. Yêu binh xung quanh bỗng nhiên tăng nhiều, đưa mắt nhìn lại có ít nhất trên trăm con Đại yêu Lục giai. Mà những Đại yêu này suất lĩnh yêu binh một mảnh đen kịt, tuyệt đối sẽ không ít hơn ba vạn.
"Những yêu vật này còn biết được chiến thuật dụ
địch xâm nhập!”
"Tứ giai Yêu tướng!"
Nhìn thấy đối phương là con ngươi màu vàng óng, trong lòng Tiêu Phi không khỏi có chút mát lạnh. Đó đúng là một Tứ giai Yêu tướng! Nếu so sánh với tu sĩ nhân tộc thì đó chính là cao thủ Tôn Giả Cảnh trung kỳ. Mà bây giờ Tiêu Phí mượn lực lượng còn sót lại của Lục Linh Tháp cũng chỉ mới đạt tới cảnh giới Tôn Giả Cảnh sơ kỳ.