Nữ đế có già hay không, Vệ Linh Tê không biết, nhưng nương tử đã nói như vậy, thì đại khái là già thật rồi.
Đối với lời Tịch Phi Nghiêu, Vệ manh vật luôn luôn tin tưởng.
Nếu ba tháng sau Phượng Tử Sam có động thái lớn, vậy Tịch Phi Nghiêu tự nhiên cũng sẽ có sự chuẩn bị.
Dù không biết cụ thể là gì, nhưng an bài trong Thiên Cơ doanh trước là vừa, lợi dụng được là vận hành được. Dù sao, lăn lộn cũng lâu vậy rồi, nàng vẫn là có vài tâm phúc. Bằng không, nàng cũng không có biện pháp an ổn nghỉ ngơi ở nhà. Tình báo gì đó, dù người không có mặt, nhưng cũng đều đã nắm cả trong lòng bàn tay.
Bất quá bây giờ, cả hai nhất định phải xoay chuyển cho chuyện kinh doanh phát hơn, có một số việc vẫn phải tự thân tự lực, mượn tay người khác dễ dàng hỏng chuyện.
“Tướng công, ta nghĩ muội hẳn có vài đồng liêu tốt, lần trước đánh lén Giáp doanh mấy tiểu đội tấn công của muội không thể nào không có.”
Tay phải Tịch Phi Nghiêu chống đầu, cười như không cười nói: “Nếu nương tử ta không nhớ lầm, có phải những người đó là Lâm Uy Vũ, Mộc Quỳnh, Cao Cáo cùng Kim Đại Kim không?”
Thì ra nhiệm vụ Vô Ly Đầu lần trước là nương tử đưa ra!
Vệ Linh Tê thật sự không còn lời nào để hỏi lão thiên, lão quả nhiên vẫn trêu cợt người như vậy.
“Ân, ngoại trừ —— các nàng còn là người ta tin tưởng nhất, là chiến hữu của chúng ta!”
Ngoại trừ Liễu Trì, ta biết.
Trong lòng Vệ Linh Tê, Liễu Trì đại khái có thể được tính là một cấm kỵ.
Dù sao, đó là chiến hữu chân chính đầu tiên của Vệ Linh Tê, không có lợi ích dính vào, là bằng hữu đơn thuần.
Dường như vì thấy đã khơi gợi không vui trong lòng, Vệ Linh Tê nói nửa câu sau rất vang, rất kiên định.
“Chúng ta nói xong.”
Ừ, ta biết.
Đối với bạn bè Vệ Linh Tê, không có ai mà rõ ràng bằng Tịch Phi Nghiêu.
Nàng lại không yên tâm thả người không tốt bên cạnh tướng công nhà mình, chuyện giống như Liễu Trì sẽ không phát sinh lần thứ hai.
Nàng thề.
“Tướng công lần này mắt nhìn không tồi, mấy người họ có thể tín nhiệm.”
Tịch Phi Nghiêu suy nghĩ kết quả điều tra bốn người họ, tiếp tục nói: “Sau này, nhất định sẽ có vài hành động.”
“Hắc hắc, nương tử đã nói vậy nhất định là cực tốt.”
Lấy được sự khẳng định của Tịch Phi Nghiêu, khuôn mặt nhỏ nhắn của Vệ Linh Tê cười như hoa, cực kỳ đắc ý.
“Được rồi, sắp xếp lại, chúng ta cần phải trở về.”
“Nga.” Vệ Linh Tê bày tỏ phục tùng vô điều kiện.
“Nương tử, chúng ta cùng đi sao?”
Nàng ngược lại vẫn nghĩ tới thân phận Tịch Phi Nghiêu, nếu cả hai cùng đi, không biết có thể gây phiền toái cho nương tử hay không?
“Ừ, cũng nên để cho họ biết quân sư ta cũng không phải dễ dàng mà khi dễ!”
Tịch Phi Nghiêu cười rất tươi.
“Tướng công, muội thế nhưng là cây đao trong tay ta, muội sợ không?”
“Ai khi dễ nương tử, tổn thương nương tử, ta để cho kẻ đó đi chết!”
Hài tử ngoan! Nương tử không uổng công yêu thương muội.
Chỉ cần là liên quan đến Tịch Phi Nghiêu, Vệ Linh Tê như biến thành sói, hoàn toàn không sợ trời không sợ đất, gϊếŧ người loại chuyện này liền cũng dám làm.
Tịch Phi Nghiêu trở về lần này tuyệt đối thuộc vào dạng hoa lệ.
Xe ngựa vương công quý tộc không chịu được, rộng rãi muốn lăn mấy vòng cũng còn được, hơn nữa phương tiện bên trong đầy đủ, điểm tâm, quà vặt, đó đều là để sẵn cho Vệ Linh Tê, nhan trong lư hương nhàn nhạt hương thơm, để cho người ngửi vào thư thái trong lòng.
Vì để bảo đảm an toàn cho Tịch Phi Nghiêu, thái nữ đưa đến hai hộ vệ xứng đáng tâm phúc cho nàng, đương nhiên chức trách của hộ vệ chẳng những bao gồm bảo vệ Tịch Phi Nghiêu, nói một chút còn có giám thị, còn cả tác dụng truyền tin cho cả hai.
Tịch Phi Nghiêu biết, nhưng nàng cũng không có vấn đề, ở chỗ này dễ rơi vào nguy ngập, muốn thành đại sự, mọi mặt đều nên cẩn thận một chút.
Huống hồ, nếu thái nữ không làm vậy, nàng còn lo lắng hơn.
Quá tin tưởng người dưới, không một chút phòng bị, cũng không thể được coi là một vị quân chủ tốt.
Hai hộ vệ cưỡi ngựa đen, bên cạnh còn có mười hai tên lính dàn trận, chẳng qua chỉ đến Thiên Cơ doanh ngoài ngoại ô, suy nghĩ lại cũng được xem là quy mô rầm rộ.
Vệ Linh Tê đàng hoàng tư thế lại, ngồi thẳng tắp, mắt nhìn thẳng, còn Tịch đại chủ tịch lại một bộ không xương, dựa vào trên người Vệ manh vật, thỉnh thoảng còn dùng ngón tay chọt chọt cằm Vệ Linh Tê, ánh mắt dị thường trêu đùa, trực thẳng làm cho người sau xấu hổ mặt đỏ tới mang tai.
Trang phục bên ngoài lần này của Tịch Phi Nghiêu là ngoại tử, cả hai bộ dạng mập mờ như vậy, thật là có chút mùi vị cấm kỵ.
Đương nhiên, chủ tịch đại nhân tuyệt đối sẽ không thừa nhận bản thân liền là vui vẻ.
“Tướng công, muội nói chúng ta nên lấy tên gì hay cho hài tử nhỉ?”
Tịch Phi Nghiêu nhàn rỗi không chuyện gì làm, cũng không muốn nghĩ tới mấy chuyện phiền lòng, dứt khoát ôm Vệ Linh Tê suy nghĩ bộ dáng sau này của hài tử, nếu giống đồng chí Vệ Linh Tê, vậy nhất định sẽ là một hài tử đáng yêu a!
Vệ Linh Tê dường như cũng nghĩ đến cảnh tượng tốt đẹp sau này, trong mắt bốc lên ánh sáng, cúi đầu nhìn vùng bụng bằng phẳng gần như không hề nhô ra của Tịch Phi Nghiêu, xấu hổ cười.
“Hay là nương tử nghĩ đi, ta sợ ta đặt tên, tương lai hài tử sẽ không thích.”
“Không sao, tướng công nói một chút với nương tử thôi, dù sao cũng chỉ có mình ta là biết.”
Tịch Phi Nghiêu hiếm có làm nũng, giọng mềm mại nói: “Suy nghĩ thật kỹ, ta muốn nghe!”
Cũng may ở đây không có người quen của Tịch Phi Nghiêu, bằng không các nàng sẽ trào máu họng không phải là không thể.
Đây mà là Tịch đại chủ tịch sao? Là xà tinh đúng hơn?! Đây không phải bộ dạng đàn bà Tịch Phi Nghiêu hận nhất sao? Còn nói trước mặt người nào đó, để cho nàng nhìn thấy còn không phải là tưới máu chó mực đến nơi.
Hôm nay, được rồi, mắt không nhìn thấy là tịnh.
“Ừm, Vệ Bạch Bạch thì sao? Trắng trắng mập mập khẳng định rất đáng yêu.”
Không, nó sẽ khóc mất thôi.
Suy nghĩ hài tử sau này tên Bạch Bạch, Tịch Phi Nghiêu không khỏi rét lạnh một chút.
Cái tên sẽ hủy cả đời.
Sau này hài tử nhà mình trước mặt đối tượng của nó sẽ bị cười nhạo.
Có điều, tướng công nhà mình là lần đầu tiên đặt tên, ta không thể đả kích nàng a, huống hồ, tướng công là quan trọng nhất a.
“Tướng công nói vậy, thiếp cũng cảm thấy rất đáng yêu!”
Tịch Phi Nghiêu phúc hắc suy nghĩ cảnh tưởng tương lai mười mấy năm sau, nếu quả thật có một ngày như vậy, nhất định sẽ rất ý nghĩa.
“Hài tử quả nhiên hẳn nên trắng lại mập chơi mới vui.”
Như vậy bế lên mới có cảm giác.
Được rồi, thật ra Tịch Phi Nghiêu là muốn nuôi đứa nhỏ làm món đồ chơi phải không?!
“Nương tử cũng cảm thấy vậy sao?!”
Vệ Linh Tê đột nhiên có loại cảm giác tìm được tri âm.
“Ta hy vọng đứa con của chúng ta thông minh như nương tử vậy, vậy nó sẽ không bị người ta khi dễ.”
Muội yên tâm, ta sẽ dạy dỗ nó Hậu Hắc Học*, tránh cho tương lại bị ngươi ta ăn chết.
Tịch đại chủ tịch hy vọng bộ dáng hài tử sẽ giống Vệ Linh Tê, sau đó đầu óc thì thông minh giống mình, như vậy liền hoàn mỹ.
“Tướng công, vì Bạch Bạch của chúng ta, lần này, chúng ta phải đánh cược tất cả, không thành công không làm người.”
Tịch Phi Nghiêu trong xương chính là một người trấn định và không cam tâm, có cơ hội đặt trước mặt nàng, nàng tuyệt đối sẽ cược tất cả.
Huống hồ, để cho tương lai hài tử có một hoàn cảnh tốt, thân phận tốt, dùng đầu óc mình để giành lấy một mảnh trời xanh, mới không uổng công làm người.
“Lời nương tử, ta hiểu.”
Vệ Linh Tê lần này không có lộ vẻ cười ngây ngốc mọi lần, mà là trịnh trọng gật đầu.
“Ta sẽ vì nương tử chắn mưa chắn gió, nương tử muốn làm liền làm, ta đều ủng hộ.”
Lời nói như gió xuân, nhu mềm cửa lòng Tịch Phi Nghiêu, ủ ấm thân thể nàng, để nàng có sức lực vô biên.
Nương tựa vào nhau, từ trên người đối phương hút lấy năng lượng.
Làm vợ chồng, chính là như vậy.
Bất khả chiến bại.
***
(*) Sách luận bàn về vấn đề dùng người, nếu hứng thú các bạn search google để biết rõ hơn về sách nhé, hình như có dịch sang tiếng việt, mình không rõ lắm.
Mình: Trời lạnh quá ah, mình không muốn ngoi lên chút nào *quấn đuôi vào thân mình nằm ngủ*