Tuổi 17 Nổi Loạn

Chương 30: Chương 29



Thời gian cũng theo thế mà dần trôi đi. 1 tháng…2 tháng…3 tháng…rồi cuối cùng tới ngày thi tốt ngiệp của lớp 12, tụi nó chỉ thi lấy bằng tốt nghiệp còn những bằng khác thì đã có sẵn từ lúc học lớp 8. Tụi hắn còn phải thi đại học, mỗi người trong nhóm tụi hắn chọn trường đại học riêng, hắn chọn đại học kinh tế-chính trị, anh chọn đại học ngành Maketing, cậu chọn đại học văn hóa-xã hội. Thời gian vừa qua của tụi nó và tụi hắn cũng đủ để lưu giữ lại những kỉ niệm cũ, và bây giờ những người trẻ của tuổi 17 lúc trước đã rời khỏi chốn địa ngục đầy tối tăm và màu máu đỏ tươi, không còn ngửi thấy mùi thuốc súng nữa. Và có lẽ thời gian trôi qua thì mọi thứ cũng sẽ thay đổi, năm tháng, con người, tính cách cũng sẽ thay đổi, phải…thời gian sẽ làm thay đổi mọi thứ, đúng… và giờ đang hiện hữu trước mắt của chúng ta. Sự thay đổi của một con người, hết tình cảm hết yêu, phải… giờ tình cảm không còn sâu đậm như trước nữa, người thay đổi là người khiến ai đó đau khổ, người rời xa một ai đó sẽ khiến họ khóc…
“Chúng ta chia tay đi!”
Câu nói cuối cùng của một chàng trai nói dành cho người con gái họ đã từng yêu, khi chàng trai quay lưng bước đi, cơn mưa như thương xót cho cô gái đó cũng đã rơi, cô gái đã khóc dưới mưa, khóc rất nhiều, nước mắt hòa nguyện vào cùng làn mưa trong suốt kia, chẳng ai có thể thấy được nước mắt niềm đau của người con gái… Và cũng vào lúc đó, người con gái đó đã bỏ chạy đi trong làn mưa, những hạt mưa nhỏ rơi nhanh và vội vàng xuống đất, rơi trên đôi bờ vai lạnh lẽo của cô gái và rồi…
“ẦM…”
Tiếng va chạm trong mưa, một tiếng vang to khiến nhiều người xung quanh phải ngỡ ngàng nhìn, cô gái đó đã va chạm với chiếc xe tải lớn, một màu đỏ lan ra từ người cô gái…Máu! Đúng là máu! Không lẽ mình đã chết! Không, không thể nào…Mình không thể chết vì một tên con trai như hắn ta được…Không…Nhất định mình phải sống! Mình không thể chết thêm một lần nào nữa…Những điều này cứ chạy mãi trong đầu của cô gái đó, người đi đường xung quanh vội gọi cho xe cấp cứu đưa cô gái vào bệnh viện…
Và đúng vậy, mọi chuyện thế nào rồi cũng tới lúc kết thúc…Hắn vui khi thấy nó cười, hắn đau khi thấy nó khóc nhưng hắn lại không muốn ôm nó thật lâu mỗi khi nó đang suy nghĩ về tương lai của nó và hắn, hắn đã không còn tình cảm dành cho nó nữa, tình cảm của hắn giờ dành cho một người khác. Nó hiểu, nó biết vì khi đối diện với nó hắn lúc nào cũng chỉ hôn nhẹ lên môi chưa được 1 phút đã buông ra, ôm nó chưa được 5 phút thì hắn đã buông tay.. Và cuối cùng, mọi chuyện cũng đến… Hắn đã nói với nó “Chúng ta chia tay đi”, chàng trai là hắn và cô gái là nó, hắn làm nó khóc, hắn đã bỏ rơi nó một mình trong màn mưa buốt giá và chính hắn đã khiến nó phải chết thêm một lần nữa…
1 tiếng…2 tiếng…3 tiếng…trôi qua…
Không một tín hiệu nào tắt màu đỏ như máu trước cửa phòng cấp cứu, có 2 người con gái và 2 người con trai đứng trước cửa cấp cứu như chờ đợi một điều thần kì sẽ tới với họ và tất nhiên sự chờ đợi đó không vô vọng. Ánh đèn màu đỏ trước cửa phòng cứu cấp đã tắt và bác sĩ đi ra
-Em gái tôi có sao không bác sĩ?- Một người con trai trong 4 người đã đứng dậy hỏi bác sĩ, không ai khác ngoài anh, khuôn mặt anh hiện giờ thể hiện một sự sợ hãi đến tột cùng, anh sợ lại mất nó thêm một lần nữa thì có lẽ anh sẽ không sống nỗi và tìm người đã khiến nó gặp tai nạn giao thong phải chết
-Cô bé không sao! Gia đình cần phải cẩn thận hơn vì bây giờ cô bé đang mang thai, phải cảm tạ trời vì đã giúp chúng tôi có thể cứu cả mẹ lẫn con. Nhưng phải cẩn thận vì thai nhi đã được một tháng mà còn vừa gặp tai nạn nên cần phải chăm sóc kĩ- Bác sĩ nói rồi quay bước đi
Không ai có thể ngờ được cuối cùng hắn chạm vào nó, đó cũng là lần cuối cùng hắn khiến cho nó có cảm giác hắn vẫn còn yêu nó chính là lúc hắn say, có lẽ chính hắn không hiểu mình đang làm gì nhưng hắn đã làm mất đi sự trong trắng của nó. Hắn đã khiến nó mang thai 1 tháng và rồi lại bỏ rơi nó. Sau hai tuần hồi phục sức khỏe nó biết được mình có thai, nhõ và anh quyết định cho nó cùng với anh, nhõ, cô và cậu sang anh sống không ở Việt Nam nữa, cũng tiện thể chăm sóc cho nó

Và rồi thời gian cũng trôi qua… Không ai có thể phủ nhận và nói năm tháng không bao giờ vô tình…nhõ, cô, anh và cậu cũng đã kết hôn và về sống chung với nhau dưới một mái nhà, chỉ còn riêng nó, sống trong nhứng tháng ngày với những đau xót và trong bụng thì mang tính vật chứng minh tình yêu cuối cùng hắn dành cho nó. Từ khi nó biết mình mang thai thì rất vui, mọi thứ xung quanh nó đều có màu sắc, chỉ trừ nơi nhịp tim đã chết của nó thì không, nơi đó vẫn mãi một màu đen không thể nào thay đổi, nơi đó đã chết lặng trong tim nó lâu, rất lâu…
_3 tháng sau
~ 7.00 AM:
+ Los Angeles:
= Thời điểm hiện tại là mùa đông
Mùa đông lạnh giá nơi nước Anh rất lạnh đóng cả tuyết, mọi người ai nấy khi ra ngoài đều mặc đồ kính để giữ ấm, và cũng vào thời gian này, nhiều đôi tình nhân sẽ đi bên nhau tay trong tay cười nói vui vẻ. Trên sân thượng của một ngôi biệt thự sang trọng, một cô gái với mái tóc nâu đen được xõa dài, chiếc váy mỏng manh màu kem tạo nên cho cô có nét quyến rũ của một thiếu nữ, đôi mắt của nhìn xa xăm ra nơi tuyết đang rơi kia, khi nhìn thật kĩ thì mới thấy được bụng của cô gái này hơi to. Trên chiếc bàn nhiều trắng, có một ly cà phê nóng với một tách trà gừng nóng, tay cô gái lấy ly cà phê nóng lên nhưng vội buông ra vì cô không thể uống cà phê, cô lấy ly trà gừng bên cạnh đưa lên miệng nhâm nhi
-An!- Tiếng của một cô nàng khác gọi tên cô
-Có chuyện gì hả?- Cô gái quay lưng lại nhìn người gọi tên mình, không ai khác là nó, nhõ và cô, nhõ và cô đi tới ngồi xuống cạnh nó
-Mặc áo vào thêm đi cho ấm! phải giữ ấm cho thiên thần nhỏ trong bụng đi!- Cô khoác áo lên vai nó, nó chỉ cười nhẹ rồi không nói gì
-Còn 5 tháng nữa hả?- Nhõ nhìn nó

-Ừm!- Nó không cười chỉ đặt tay lên bụng, nơi có sinh linh bé nhỏ đang nằm bên trong
-Tao nghĩ mày nên cho anh ta biết đi!- Cô cầm ly cà phê của nó lên đôi mày cô chau lại rồi uống
-Tao thà để con tao không có cha còn hơn để cha nó biết nó có tồn tại trên đời này!- Nó cười khổ
-Mày đang có thai mà dám uống cà phê hả con kia?- Nhõ vội nhéo má nó
Nó bật cười, lâu rồi cũng không gặp vì tháng trước 2 cặp đôi của nhõ và cô đều đi hưởng tuần trăng mật, anh và cậu đem bánh ngọt lên cho tụi nó, anh ngồi xuống cạnh nó đưa tay đặt lên bụng nó khẽ mỉm cười quay sang nhìn cô
-Vợ yêu! Mau cho anh có con bế đi!- Anh ôm cô vào lòng
-Anh đừng có điên! Em chưa muốn có con bây giờ!- Cô từ chối
-An, mau giúp anh nói với chị dâu em đi!- Anh quay sang nắm tay nài nỉ nó
-Anh tự liệu mà làm đi! Em không can thiệp!- Nó lấy tay ra khỏi tay anh

-Phũ!- Anh bĩu môi rồi quay lưng đi tới chỗ gần cô ngồi xuống
-Giờ mày tính sao?- Nhõ nhìn nó
-Tính vậy chứ tính sao!- Nó trả lời cách thảng nhiên
-Mày điên vừa thôi! Tính một mình nuôi đứa nhỏ hả?- Cô quát to vào tai nó
-Một mình tao cũng có thể cho nó có hạnh phúc mà không cần tới cha- Nó cười nhếch mép
-Vậy sau khi sinh đứa bé xong em tính làm gì?- Cậu hỏi nó rồi lấy lon coca trên tay nhõ uống
-Quản lý công ty Ngọc Thị đổi tên công ty luôn!- Nó nói rồi uống một ngụm nước trà gừng trên tay (công ty Ngọc Thị là công ty của nó được lập vào lúc ở Nhật, mới nổi lên chưa được 2 tháng đã đứng nhất nhì các công ty trên toàn thế giới với các sản phẩm tốt như mĩ phẩm, nước hoa, các mặt hang thời trang như trang sức, quần áo,.. Đều do chị Vi thiết kế thay nó, những loại mĩ phẩm là do nó tự tay làm. Công ty Ngọc Thị được nhiều khách hang đánh giá cao về sản phẩm. Thông tin về công ty này sẽ được biết thêm trong chương sau. And Over)
-Vậy em tính sẽ sống vậy mãi hả?- Anh nhìn mà thương xót cho đứa em gái nhỏ của mình
-Bốn người không phải là phóng viên nên đừng hỏi nữa được không? Em sẽ nói luôn kế hoạch sắp tới, em sẽ sinh đứa bé xong thì sang Nhật quản lý công ty rồi mở rộng thị trường làm ăn và cuối cùng em sẽ về Việt Nam sống luôn. Được chưa?- Nó nói rồi quay mặt ra ngoài nhìn ngắm những hạt bông tuyết nhỏ đang rơi
-Thôi vào nhà đi! Trời bắt đầu lạnh thêm rồi đó!- Cô
Cả 5 người cùng nhau đi vào trong ngôi biệt thự của riêng 2 đôi vợ chồng trẻ kia. Nó ngồi xuống ghế sofa bàn tay chạm lên bụng xoa nhẹ cưng nựng sinh linh bé nhỏ trong bụng nó, nói chính xác nhất là 2 sinh linh bé bỏng, 2 nhịp tim nhỏ nhắn cùng đập chung 1 nhịp với nó. Cô đem ly sữa nóng ra đưa cho nó rồi ngồi xuống cạnh nó, cô mỉm cười nhẹ nhìn nó, nhõ đi tới ôm nó
-Sau khi sinh phải cho tao làm mẹ nuôi của em bé nghe chưa, con ngốc?- Nhõ nhéo yêu chiếc mũi nhỏ nhắn của nó

-Tao biết rồi! Mày khỏi lo!- Nó cười nhẹ
-Nhìn thấy em vui vậy thì người anh hai này cũng vui lây theo!- Anh trêu
-Mày đừng nghĩ chỉ có mày mới là anh của An, tao cũng là anh của nó nha!- Cậu
-Mày chỉ là anh họ còn tao là anh ruột có huyết thống với nó đàng hoàng- Anh
-Thôi thôi! Hai người mà còn cãi nhau nữa là không còn an hem gì với em nữa đấy!- Nó
-Anh xin lỗi!- Đồng thanh
-Hai người mau đi làm đi!- Nhõ và cô đồng thanh rồi nhìn nhau phì cười
-Bái bai vợ yêu!- Anh nói rồi hôn nhẹ lên môi cô
-Bye vợ!- Cậu hôn lên má nhõ rồi đi làm
Anh và cậu đi làm. Nhõ, cô và nó ở nhà. 2 tháng nữa là nó phải rời xa anh, cô, cậu và nhõ để về Nhật sống với chị Vi, thời gian cũng trôi rất nhanh nên việc đó ngày càng đến gần…
----------------END Chương 29----------------


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.