Bắt đầu từ mùa hè năm đó, Chu Gia Dã đã không còn bí mật gì nữa .
Thời gian cậu ấy ra mắt không tính là dài, bắt đầu từ mùa hè khi kết thúc kỳ thi tuyển sinh Đại học cho đến hiện tại cùng lắm cũng mới hai ba năm thôi. Trước đây cậu ấy không có danh tiếng trong nghề, để tiến xa hơn trong giới giải trí thì tất cả = đều nhờ vào khuôn mặt nổi bật và tính cách vui vẻ, những chương trình muốn hợp tác với cậu ấy cũng được tính là khá nhiều so với các nghệ sĩ cùng thời. Nhưng bây giờ cậu ấy bỗng dưng nổi tiếng, những chuyện cũ được đào lại của cậu ấy còn lâu mới thỏa mãn được mọi người.
Vì thế những chuyện bên ngoài ống kính của cậu ấy cũng dần dần được phát hiện.
Có người quen biết Chu Gia Dã trước đây đăng những bức ảnh ngày xưa của cậu ấy, có một số ảnh tôi cũng từng thấy, là ảnh ngày hội thao ở trường cấp ba. Nhưng ngoài những bức ảnh tôi lưu thì còn có rất nhiều ảnh do người khác chụp tôi chưa thấy bao giờ.
Trước đây số lần tôi và cậu ấy cùng xuất hiện không nhiều, mặc dù chúng tôi là bạn học cùng lớp nhưng trừ những lúc ở phòng học ra thì tôi biết rất ít về vòng tròn giao tiếp và cuộc sống của cậu ấy.
Thế nên tôi đã nhìn thấy rất nhiều Chu Gia Dã mà tôi chưa từng gặp.
Có ảnh cậu ấy chơi bóng rổ với bạn bè, ảnh cậu ấy đi ăn ở buổi tụ tập, ảnh cậu ấy hát trong phòng riêng của KTV, Chu Gia Dã có rất nhiều người bạn mà tôi chưa từng gặp lúc cậu ấy tan học về nhà.
Thậm chí có bức ảnh đã vọt lên hot search, chụp lại cảnh Chu Gia Dã ngồi trên ghế sofa trong phòng riêng, ánh đèn lờ mờ, cậu ấy uể oải tựa lưng ra sau, cụp mắt nghịch bật lửa, ánh lửa rực rỡ phản chiếu trong mắt cậu ấy nhưng vẫn thật lạnh lẽo.
Trong phòng ánh sáng nhấp nháy, náo nhiệt ồn ào, song dáng vẻ Chu Gia Dã cụp mắt nghịch bật lửa lại để lộ ra vẻ mệt mỏi của cậu ấy.
Bức ảnh trước khi cậu ấy ra mắt đã nằm trên hot search nguyên một ngày, ngay cả những ai chưa từng theo dõi phim truyền hình mùa hè này và không biết đến Chu Gia Dã cũng đều vì bức ảnh này mà xao xuyến trong lòng.
Tuy nhiên, vẫn có một số tranh cãi về bức ảnh ấy. Nó nằm ở chỗ trong tay Chu Gia Dã là chiếc bật lửa, hơn nữa bây giờ cậu ấy chỉ mới ngoài hai mươi thôi, có người nói cậu ấy hút thuốc lúc còn vị thành niên.
Người đăng bức ảnh nhanh chóng giải thích: [Không phải, khi đó là kỳ nghỉ hè sau khi thi đại học, đã mười tám tuổi từ lâu rồi.]
Ngoài những bức ảnh cũ cậu ấy từng chụp, còn có một số ảnh mới chụp gần đây.
Bất cứ nơi nào cũng có người tình cờ gặp được cậu ấy.
Dù Chu Gia Dã ăn một bữa cơm hay đang lên xe, cậu ấy ở sân bay, cậu ấy đi ghi hình cho chương trình đều có người tình cờ gặp cậu ấy, nhưng vì Chu Gia Dã đeo khẩu trang và đội mũ nên tôi chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt của cậu ấy, tôi không phân biệt được liệu đó có phải là Chu Gia Dã mệt mỏi rã rời đến mức khàn cả giọng, ngay cả đèn khách sạn cũng không dám bật hay không.
Tôi tắt Weibo, ngừng đọc những thứ khiến tôi buồn.
Mà lúc này đây, đã một ngày rồi nhưng Chu Gia Dã vẫn chưa trả lời tin nhắn tôi gửi cho cậu ấy đêm qua, thỉnh thoảng tôi sẽ liếc mắt nhìn WeChat, song trước sau vẫn như đá chìm đáy biển, đến nay tình huống như thế này đã là chuyện thường như cơm bữa.
Dường như đã lâu lắm rồi kể từ lần cuối tôi gặp cậu ấy.
Cuối cùng sau một ngày học miệt mài, tôi mệt mỏi trở về ký túc xá, các bạn cùng phòng đã có hẹn đi chơi hết cả, trong ký túc xá chỉ còn một mình tôi, thế là tôi lại mở Weibo giết thời gian, nhìn tấm ảnh còn nằm trên hot search kia.
Chu Gia Dã đã trả lời tin nhắn của tôi, chỉ vỏn vẹn hai chữ: [Vừa dậy.]
Nhìn khung chat hiện lên, tôi gần như tỉnh táo ngay lập tức, nhanh chóng thoát khỏi Weibo trả lời cậu ấy: [Cậu ngủ cả một ngày hả?]
[Ừ.]Đối phương đang nhập chữ: [Cậu đã tan học chưa?]
[Tớ đang ở ký túc xá, các bạn cùng phòng đã ra ngoài chơi hết rồi, có mình tớ về nằm bẹp ở phòng thôi.]
[Sao không đi cùng họ?]
[Tớ không thích ra ngoài chơi.]
Sau đó cậu ấy không trả lời tôi nữa, tôi chờ một lúc lâu, thử nhắn tin cho cậu ấy: [Cậu lại ngủ đấy à?]
Chu Gia Dã trả lời rất nhanh: [Không.]
[Còn buồn ngủ không?]
[Hơi hơi.]
Trong lúc tôi chần chừ định gửi tin nhắn bảo cậu ấy nếu buồn ngủ thì ngủ thêm một lúc nữa, cứ chỉnh đi chỉnh lại vì còn đang rối rắm cách dùng từ thì cậu ấy gửi cho tôi hai ảnh chụp màn hình hai món đặt ship đến nhà.
Sau đó cậu ấy hỏi tôi: [Ăn cái nào ngon nhỉ?]
Tôi nhìn tin nhắn cậu ấy gửi, lúc đầu tâm trạng còn hơi buồn, bây giờ tự dưng lại bật cười thành tiếng. Chẳng qua là cười xong tôi vẫn sẽ buồn thôi.
Tôi chọn cho Chu Gia Dã một món: [Món này đi, tiểu long bao này ngon lắm.]
Nhìn hai cửa hàng này, tôi chợt nhận ra cả hai đều ở Đế Đô.
Tôi vội vàng hỏi: [Bây giờ cậu đang ở đâu?]
Cậu ấy gửi một địa chỉ, dĩ nhiên là một chung cư nào đó tại Đế Đô: [Nhà ở Đế Đô.”]
[Về lúc nào vậy?]
[Nửa đêm.]
Trông Chu Gia Dã y như một đứa trẻ khi bị bắt trả lời hết các câu hỏi, không giống lần trước tôi gặp cậu ấy, hôm đó cậu ấy vừa bướng bỉnh vừa kiêu ngạo, xấu tính đến mức khiến người ta bó tay nhưng không thể ngừng thích cậu ấy.
[Sau khi về đến nhà là cậu ngủ thẳng giấc đến tận giờ này hả?]
[Ừ.]
Chu Gia Dã thật sự rất ngoan, ngoan đến mức không hề đề phòng người khác, hiền hoà như một đứa trẻ khiến ai cũng có thể véo má cậu ấy.
Nhìn dòng chữ trong khung chat, tôi cảm thấy màn đêm cũng trở nên yên tĩnh hơn.
Tôi có thể nghe thấy âm thanh hoạt động của các câu lạc bộ ở sân vận động xa tít ngoài kia, có tiếng một nhóm sinh viên cười đùa đi ngang qua con đường trên sân trường ở bên ngoài tòa ký túc xá, còn có ban nhạc sinh viên ca hát tại sân vận động bên cạnh, chúng cách rất xa và hoà lẫn vào trong gió đêm, tất cả mọi thứ dường như rất yên ả.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cậu ấy không nhắn lại nữa, tôi cũng ngẩn người nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, qua vài phút, cậu ấy gửi cho tôi một đoạn video ngắn hài hước.
Blogger của video ngắn này là một người đóng hai vai, quay một hành động gây cười của thời học sinh, một mình anh ta vào vai một đôi bạn cùng bàn, diễn lại câu chuyện hãm hại người bạn kia của mình khi bị giáo viên gọi lên trả lời câu hỏi.
Chu Gia Dã gửi video cho tôi rồi mới nhắn tiếp: [Hồi trước tôi từng bị hại như vậy.]
Ngữ điệu của cậu ấy bình thường, tôi không thể nghe ra tâm trạng thất thường của cậu ấy qua những con chữ nhưng không hiểu vì sao tôi lại cảm thấy chắc chắn vẻ mặt cậu ấy lúc này trông sẽ ngơ ngơ do vừa ngủ dậy, vừa yên tĩnh vừa ngoan ngoãn, hệt như một đứa trẻ thản nhiên trò chuyện với tôi mà không có mục đích gì cả, cứ trò chuyện như vậy thôi.
Tôi hỏi: [Sau đó thì sao?]
[Sau đó thầy phát hiện tôi đang ngủ, tôi tự giác đi ra sau phòng học đứng.] Dừng một lát, Chu Gia Dã nói tiếp: [Trước khi đi, tôi đã tẩn cho bạn cùng bàn một trận.]
Tôi có thể tượng tượng ra khung cảnh ấy, chắc chắn vẻ mặt Chu Gia Dã lúc đó đầy ngơ ngác khi bị thầy gọi đứng dậy, cả lớp sẽ cười phá lên, ngay cả thầy cũng bị cậu ấy chọc cười nhưng phải kiềm chế, giữ thái độ nghiêm túc để dạy dỗ cậu ấy.
Chu Gia Dã luôn như vậy, chỉ cần ở bên cạnh cậu ấy, mọi người sẽ cảm thấy vui vẻ.
Gió đêm vẫn còn thổi, từ xa có thể nghe thấy tiếng ban nhạc sinh viên đang ca hát ở sân vận động ngoài ký túc xá, tôi tiếp tục tán dóc với cậu ấy: [Đó là chuyện khi nào?]
[Lớp 11.]
[Ồ, tiếc là hồi đó phân ban rồi, tớ không được tận mắt chứng kiến.]
[Ừ.]
[Dạo gần đây tớ lướt thấy rất nhiều bức ảnh trước đây của cậu, có nhiều ảnh tớ chưa thấy bao giờ, chỉ có vài hình là ở hội thao thôi.]
[Ừ.]
Tôi gửi cho Chu Gia Dã bức ảnh vẫn còn hiện trên hot search, tim đập rất nhanh, cơn gió đêm thật lạnh, khi nó lướt qua bên tai càng khiến tôi cảm nhận rõ nhiệt độ cơ thể đang tăng lên.
[Tấm này đã lên hot search rồi, bây giờ cậu nổi rần rần đấy.] Tôi cẩn thận lên tiếng.
Cậu ấy: [Ừ.]
Gió đêm rất lạnh, lạnh đến mức khiến con tim tôi run rẩy, màn hình điện thoại tỏa ra ánh sáng yếu ớt trong bóng đêm, tôi chậm rãi nhập chữ, hỏi cậu ấy: [Khi đó cậu đang nghĩ gì vậy?]
Tôi ấn gửi đi, giống như món đồ ướt nhẹp nổi lên khỏi mặt nước sau khi bị ngâm.
Bên ngoài là ánh trăng mờ ảo đang lên cao, còn trong không khí là tâm hồn lơ lửng của tôi.
Theo làn gió đêm xa xa, tôi nghe thấy tiếng cười đùa trên con đường ngoài kia, bây giờ là thời điểm các hoạt động sinh viên trở nên sôi động khi về đêm, những cô cậu sinh viên qua lại ngoài đó đều tràn trề sức trẻ và tự do.
Ban nhạc nọ đã đổi bài hát khác, họ đang hát “Mà tôi chỉ thiếu người một đời thấu hiểu.”
Qua một lúc lâu, trên cùng không còn thấy dòng đối phương đang nhập nữa, tất cả quay về trạng thái hoàn toàn im lặng, trong gió chỉ còn âm thanh vang vọng từ phương xa.
Bài hát đong đầy tình ý kia mới hát được một nửa, dây đàn guitar vẫn ngân lên giai điệu cô đơn và hát vang lời ca cô quạnh nhất.
Gió thổi tới từ màn đêm, tôi vẫn nghe thấy loáng thoáng người nọ hát rằng chữ tình khó giải, đặt bút thế nào cũng không đúng.
Khung chat im ắng cuối cùng cũng có động tĩnh.
Sau khi đối phương nhập vào, Chu Gia Dã trả lời tôi: [Quên rồi.]
Bóng đêm quay trở về dáng vẻ yên tĩnh, trong gió không còn nghe thấy tiếng gì nữa.
Tôi vẫn ngồi đó ngẩn người nhìn khung chat.
Cho đến khi bóng đêm bên ngoài bỗng nhiên sôi trào, như pháo hoa bất ngờ nở rộ, thắp sáng cả màn đêm tăm tối, tôi bị tiếng động này làm cho giật cả mình, nhìn về phía ban công bên kia.
Còn chưa nghe rõ chuyện gì xảy ra thì bạn cùng phòng đã gọi điện thoại cho tôi, tôi vừa mới bắt máy, Hứa Tiểu ở đầu dây bên kia rất háo hức: “Ý Ý! Mau ra đây xem này!!! Anh chàng siêu đẹp trai của câu lạc bộ street dance đang tỏ tình ở quảng trường trung tâm nè!!! Siêu lãng mạn!!! Không xem hối hận cả trăm năm đấy!”
Tôi mở to mắt, chẳng cần nghĩ ngợi, tôi đã xoay người mang giày: “Chờ tớ, tớ đến ngay!”
Tôi vội vàng cầm điện thoại di động và chìa khóa ký túc xá rồi chạy phăng phăng ra ngoài, trước khi đóng cửa tôi dừng lại một nhịp, sau đó nhanh chóng trở về giường đeo tai nghe để bên cạnh gối.
Hầu hết những người tôi gặp trên đường đều đang đi tới quảng trường, điều đó cho thấy bản năng của con người là thích xem náo nhiệt, nhất là chuyện náo nhiệt của nhân vật làm mưa làm gió mà cả trường đều biết, ngay cả một người không thích ra ngoài như tôi cũng háo hức muốn tới xem.
Màn đêm đen kịt, đang là giờ cao điểm có nhiều sinh viên tới lui trên quảng trường, bình thường ở đây là nơi sinh hoạt câu lạc bộ lý tưởng nhất, tổ chức hoạt động gì cũng được hết, có điều rõ ràng tối nay nơi đây là sân nhà của câu lạc bộ street dance.
Lúc tôi chạy đến nơi, người đến hóng chuyện đã đứng kín mít hai lớp trong ngoài nên tôi đành phải đứng xa tít ở bậc thang phía trên. Chỗ tôi đứng có tầm nhìn không rộng lắm, chỉ thấy thấp thoáng bóng dáng nhân vật chính, anh chàng này đẹp trai đến mức nghe nói rất nhiều tân sinh viên ghi danh vào trường chúng tôi là vì nhìn trúng video tuyên truyền của anh ấy.
Ánh đèn trên quảng trường được bày biện công phu, bong bóng, dây đèn, còn có các bạn chuẩn bị đạo cụ ở gần đó.
Anh ấy cùng bạn bè trong câu lạc bộ street dance nhảy một bản tình ca ngọt ngào khiến người ta không thể rời mắt, cùng với ánh đèn lấp lánh rực rỡ, anh ấy tỏa sáng rạng ngời ở vị trí trung tâm nhưng ánh mắt vẫn dịu dàng nhìn về nơi nào đó.
Nhảy đến khi đoạn nhạc dạo dừng lại, anh ấy vươn tay ra sau, người bạn đứng ở đó lập tức đưa cho anh ấy hoa hồng đã chuẩn bị sẵn. Anh ấy bước lên phía trước, đi dọc theo con đường nhỏ đã trang trí bằng bong bóng và bó hoa.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Bầu không khí đã đến đoạn lãng mạn mà tất cả mọi người háo hức muốn xem nhất, người người ồn ào thét chói tai.
Các cô gái đằng sau tôi ôm lấy người bạn bên cạnh mình, hô hào đầy phấn khích như thể đang xem một bộ phim thần tượng. Tôi thừa nhận rằng ngay cả tôi cũng cảm thấy háo hức trước bầu không khí này, dù tầm nhìn không rõ lắm, nhưng tôi vẫn nhìn chăm chú về hướng đó không rời mắt, không muốn bỏ lỡ một giây phút nào cả.
Điện thoại rung lên, Chu Gia Dã nhắn tin cho tôi: [Đang nghĩ gì đó?]
Tôi đang háo hức hóng chuyện, phía đằng xa còn bắn pháo hoa loại nhỏ, xung quanh lại nổi lên làn sóng hú hét trầm trồ thán phục.
Lúc ấy tôi vui quá đỗi, tim đập thình thịch trong lồng lực, không chút do dự bấm gọi video cho Chu Gia Dã.
Tôi cắm tai nghe vào máy, khom lưng luồn lách trong đám đông chật chội để thoát ra phía sau rồi chen lên bậc tam cấp cao hơn một xíu, ở đó cũng ít người hơn, bởi vì đứng khá xa nên bóng người trông rất nhỏ nhưng không thành vấn đề với tôi, camera điện thoại có thể phóng to được.
Qua một lúc lâu mà cuộc gọi video vẫn chưa kết nối, đến khi tôi lên đến bậc tam cấp thì Chu Gia Dã mới chậm chạp xuất hiện.
Lúc Chu Gia Dã nhận máy, nam chính đã đi tới nắm tay cô gái mình muốn tỏ tình, sắp đến thời khắc quan trọng nhất, tôi sợ chậm thêm một giây nữa sẽ bỏ lỡ nên sau khi thấy cuộc gọi đã kết nối, tôi nhanh chóng chia sẻ với cậu ấy: “Tớ vừa ra khỏi ký túc xá, trên quảng trường của trường học có người tỏ tình, cực kỳ lãng mạn luôn, để tớ cho cậu xem.”
Trong camera không có Chu Gia Dã, camera chỉ hướng về một góc bàn.
Nhưng tôi không để ý, nhanh chóng giơ điện thoại lên nhắm vào cảnh tượng ở quảng trường bên dưới, sợ cậu ấy không nhìn thấy, tôi chỉnh đi chỉnh lại tầm ngắm của camera.
Trong tai nghe, tôi không chờ đợi được nữa mà kể tóm tắt nội dung với Chu Gia Dã: “Đó là một đàn anh rất đẹp trai ở trường bọn tớ, anh ấy là nhóm trưởng của câu lạc bộ street dance, không những đẹp trai mà nhảy cũng ngầu nữa, nhiều người thích anh ấy lắm, ai cũng nói anh ấy rất khó theo đuổi, nhưng không ngờ anh ấy lại chuẩn bị lời tỏ tình lãng mạn thế này.”
Người con trai đó băng qua đám đông, dắt tay cô gái anh ấy thích bước ra, đưa bó hoa hồng trong tay cho cô gái.
Bản tình ca vừa ngừng trong giây lát lại vang lên, anh ấy đã hoàn thành phần còn lại của điệu nhảy trong ánh đèn rực rỡ đầy màu sắc, có điều lần này ánh mắt ấy đã rõ ràng, tất cả mọi người đều thấy trong đôi mắt của chàng trai chỉ có cô gái mà anh ấy thích.
“Vừa rồi quên cho cậu xem, ở đằng trước còn có người bắn pháo hoa nữa, đẹp lắm luôn í.”
Tôi giơ điện thoại, chốc chốc lại nhìn quảng trường ở bên dưới, những người khác trong đám đông chen chúc bên trong và ngoài sân còn phấn khích hơn cả tôi, không ít người giơ điện thoại lên chụp.
Sau khi nhảy xong bài tình ca ấy, bạn bè xung quanh lại bắn pháo hoa, vô số mảnh giấy kim tuyến rơi xuống, hệt như bầu trời đêm đầy sao.
Anh ấy giơ tay làm động tác im lặng, sau đó đi tới trước mặt cô gái.
Tiếc là vị trí này quá xa, tôi nhỏ giọng phàn nàn: “Tới chậm rồi, chỉ có thể đứng nhìn ở bên ngoài thôi, cũng không nghe thấy lời tỏ tình.”
Cả quảng trường lúc này rất im ắng, tôi liên tục ngó đầu ra, cố gắng nhìn rõ hơn một tí nhưng không thể vì khoảng cách thật sự quá xa.
Cho đến tận lúc này, tôi mới nghe thấy giọng nói trong tai nghe kể từ khi cuộc gọi được kết nối: “Có lẽ sẽ có người quay lại rồi đăng nên nền tảng video ngắn.”
Tôi gần như hoàn hồn trong một giây, gió đêm rất lạnh, thổi vào mặt khiến tôi tỉnh táo: “Có phải vừa rồi cậu muốn đi nghỉ không?”
“Không có.”
“Cậu còn buồn ngủ không?”
“Tàm tạm.” Chu Gia Dã hỏi tôi: “Đẹp trai cỡ nào?”
Tôi ngẩn người một lúc rồi mới hiểu ý cậu ấy: “Nam chính vụ tỏ tình ấy hả? Thật sự rất đẹp trai, với lại con người anh ấy cũng rất tốt, tớ từng gặp anh ấy đợt câu lạc bộ tuyển thành viên mới hồi năm nhất, anh ấy còn hỏi tớ có muốn tham gia câu lạc bộ street dance không, tớ nói mình không biết nhảy nên không tham gia, cơ mà anh ấy tốt lắm, giọng nói cũng rất êm tai, còn khuyến khích tớ nếu cảm thấy hứng thú thì có thể tới tham gia bất cứ lúc nào.”
Tôi vẫn liên tục nhìn xuống dưới, vì không nghe thấy lời tỏ tình nên tôi không biết hiện tại đã đến bước nào rồi.
Trong tai nghe, Chu Gia Dã bình tĩnh nói: “Phải không?”
“Ban nãy cậu đã thấy rồi à?” Dù chỗ tôi đứng khá xa nhưng tôi rất muốn chia sẻ cảnh náo nhiệt vừa rồi với cậu ấy.
“Ừ.”
Hình như tối nay cậu ấy nói rất ít, chỉ là...
Có lẽ Chu Gia Dã cũng cảm thấy mình nói quá ít nên chủ động hỏi tôi: “Cậu thích được tỏ tình giống như vậy à?”
Nghe cậu ấy hỏi thế, trong tiềm thức tôi nghĩ rằng liệu mình có làm phiền cậu ấy không, chỉ có tôi bị nóng đầu nên mới muốn chia sẻ cảnh này với Chu Gia Dã chứ thật ra cậu ấy cũng không tỏ ra không hứng thú cho lắm.
Dừng một lát, tôi thử giải thích để tìm nấc thang đi xuống cho mình: “Cũng không phải, vì có rất nhiều người thích đàn anh đó, tớ cảm thấy anh ấy giống như vầng trăng được muôn ngàn ánh sao quay quanh, thế mà anh ấy đã có người mình thích, cũng rất hào phóng công bố với cả thế giới, hẳn là cô gái được anh ấy thích sẽ có cảm giác an toàn, bởi vì bây giờ tất cả mọi người đều biết đàn anh thích cô ấy.”
“Ừ.”
Cậu ấy vẫn chỉ ừ một tiếng.
Gió đêm se lạnh, lòng tôi thấp thỏm: “Vậy... tớ không quấy rầy cậu nữa nhé?”