Ồ, cậu ta có thể nghĩ đánh không lại tôi, chọn một phương thức khác để thăng cấp.
Nhưng con búp bê kia có đến hai chỉ tiêu tử vong, cậu ta đi hẳn sẽ chết.
Tôi trân quý người chơi này vô cùng, đại bảo bối may mắn còn sống sót duy nhất, tôi cũng lười đứng lên, thuận thế ôm lấy chân của cậu ta.
"Đừng đi. Con búp bê kia còn hung dữ hơn cả ta, ngươi đi cũng không thăng cấp được."
Thanh niên nghe nói thế, liếc mắt nhìn chung quanh các thi thể trông thê thảm vô cùng, lộ ra một vẻ mặt khó nói.
Nếu không phải cậu ta ý chí kiên định, sợ là sớm trở thành một trong số bọn họ rồi.
Thời điểm người chơi kia lắc các thẻ bài trên tay, cậu ta ngay lập tức chú ý tới có một thẻ sức mạnh thôi miên trong đó, người chơi này đã bí mật sử dụng, đó là lý do tại sao những người chơi khác vây bắt con quỷ một cách điên cuồng như vậy.
Cậu ta thấp giọng: "Không sao, dù sao cũng chỉ còn lại cái mạng nát này." Chết thì chết đi.
Tôi ôm chân cậu ta lớn tiếng nói: "Ta sẽ cho ngươi thăng cấp, ta sẽ cho ngươi thăng cấp!"
Tôi nhanh chóng đi tới mở máy thông đường ra, vừa cẩn thận thu lại khí lực, nhẹ nhàng đẩy cậu ta đi trên đường: "Mau qua cửa ải kế tiếp đi."
"Cầu xin ngươi."
Thanh niên lảo đảo một cái, bị đẩy lên đường, ánh mắt đầy sự nghi hoặc nhìn tôi, theo con đường uốn khúc vài vòng, rồi biến mất.
9.
Tuy rằng thanh niên kia đã vượt qua được cấp độ đó, thành công ra khỏi phó bản.
Nhưng tôi vẫn bị trừ tiền lương.
Khấu trừ một cái đến tận lương của tám trăm năm sau này.
Lý do là một lần tôi làm việc, tỷ lệ sống sót thành công của bản sao sơ cấp mới đạt mức thấp, vua phó bản bị chủ thần phạt một trận.
Tôi vò tóc, yếu ớt nói: "Nếu không tôi đi đánh chủ thần một trận, để hắn thu hồi hình phạt."
Vua phó bản sắp quỳ xuống trước mặt tôi: "Đừng, bà cố nội của tôi ơi, cô đừng gây chuyện nữa."
Được rồi, vậy tôi cũng chỉ có thể làm công trong 800 năm để trả nợ.
Đáng thương là tôi ngay cả tiền lương là cái gì còn không biết.
Khi những con quỷ khác đang flex tiền lương, tôi lại gần tò mò hỏi: "Đây là cái gì?"
Quỷ giải thích, đây là quỷ khí, hấp thu nó có thể gia tăng tu vi, nâng cao đẳng cấp, được điều đến phó bản cao cấp hơn.
Vậy là hết rồi.
Tôi thoáng mất đi hứng thú.
Nếu tu vi của tôi còn tăng lên, tôi nghi ngờ rằng tôi tự tát một cái nhẹ nhàng cũng có thể tát chết chính mình hay không.
Vua phó bản bố trí cho tôi làm boss cuối, bộ xương khổng lồ trở thành tiểu đệ trung thành của tôi.
Nhưng bọn tôi cả hai đều không có cơ hội ra sân, ra sân cũng chỉ có thể đứng ở đó dọa người một chút, không thể ra tay.
Nhàm chán quá đi à.
Đừng nói tám trăm năm, tám ngày tôi đã chán rồi.
Tôi quyết định bỏ rơi tiểu đệ và trốn khỏi nhà.
Đi vào phó bản mà thanh niên kia đã trải qua thôi.
Hắn là người duy nhất từng ăn vạ với tôi, rất tốt, người đàn ông này đã thu hút sự chú ý của tôi.
Vua phó bản nghe nói tôi muốn rời nhà trốn đi, rất vui vẻ giúp tôi đóng gói kỹ hành lý: "Đi đi. Biên chế giữ lại cho cô. Cô có thể quay lại làm việc bất cứ khi nào cô muốn."
Tôi: "..."
Tiểu đệ nhăn nhó ngượng ngùng gỡ cái đầu lâu đưa xuống cho tôi nhưng tôi từ chối, kể từ khi biết tiền lương là quỷ khí, tôi đến cơm khô cũng chẳng thèm.
Lũ quỷ vẫy chiếc khăn tay nhỏ, nói lời từ biệt với tôi.
Tôi đây là bỏ nhà đi trốn đó trời, ai mà không biết còn tưởng là đi đánh giặc đấy.