Tui Không Chữa Người Bệnh Này Nữa Đâu

Chương 19: Thế giới thứ nhất (19)



Hai năm rưỡi nay cậu luôn quan sát Tần Tri thông qua hệ thống, chứng kiến từng chút một sự trưởng thành của hắn, nhưng khi khuôn mặt phóng to của Tần Tri hiện ra trước mặt thì Tô Đoạn vẫn thấy sợ đến lạ, đến nỗi tim đập nhanh hơn thoáng chốc.

Mãi đến khi cảm giác kỳ lạ qua đi, Tô Đoạn hoàn hồn lại hoang mang hỏi hệ thống: "Sao hắn không vào nhỉ?" Đến tìm cậu kia mà? Sao lại ngồi trong xe hút thuốc thế kia?

Hệ thống: "Hệ thống cũng không biết luôn."

Hành vi của Tần Tri trông hơi là lạ, nhưng cũng đã đến rồi, Tô Đoạn đâu thể vờ như không thấy, vì vậy đống văn kiện trên bàn đương nhiên không thể đọc tiếp được nữa.

Giờ thì cậu có lý do chính đáng rồi, bèn đẩy đống văn kiện trông giống như cặp anh em song sinh chẳng thể phân biết được ai là ai sang một bên, Tô Đoạn thầm thở phào nhẹ nhõm, nhờ hệ thống chỉnh màn hình sáng lên một chút rồi ngơ ngác ngắm nhìn đối tượng chữa bệnh của mình.

Vì bộn bề chuyện công ty mà không có nhiều thì giờ rảnh rỗi, nên cũng đã lâu lắm rồi Tô Đoạn không quan sát Tần Tri kỹ đến vậy. Đa phần chỉ là liếc vội hai lần, biết hắn đang chạy như điên trên tuyến số mệnh đã định, biết hắn lại trở nên ưu tú hơn nữa thì yên lòng làm chuyện khác.

Giờ bỗng dưng có cơ hội yên lặng quan sát hắn, Tô Đoạn mới chợt nhận ra Tần Tri đúng là đã thay đổi rất nhiều mà chính cậu cũng không phát hiện ra.

Tô Đoạn vẫn nhớ lần đầu tiên gặp hắn, khi đó Tần Tri trông hốt hoảng và bối rối biết bao, bị áp lực từ bốn phương tám hướng buộc phải thận trọng. Mãi đến khi sống với cậu mới dần khá hơn. Nhưng Tần Tri của hiện tại chẳng còn sự sợ hãi của năm nào nữa, thay vào đó là vẻ trầm ổn và hờ hững sau khi được xã hội mài giũa.

Còn có những thứ khác lờ mờ khắc sâu trong đôi mắt đen lay láy của Tần Tri, nhưng Tô Đoạn không hiểu mà cũng không nghĩ nhiều làm gì.

Tô Đoạn bùi ngùi với người xem duy nhất ở đây: "Anh ấy thay đổi nhiều quá."

Hệ thống ngoan ngoãn phụ họa: "Đúng đó ký chủ."

Trong màn hình, không biết Tần Tri nghĩ gì mà thở ra một làn khói rồi cau mày lại, tay phải kẹp điếu thuốc đưa ra ngoài cửa sổ xe, không hút nữa.



Hàng mày nhíu chặt sâu đến lạ trong đêm tối.

Tô Đoạn nhìn hắn cau mày hút thuốc, lấy làm lạ hỏi: "Ảnh không vui sao?"

Nghe nói người ta thường hút thuốc khi gặp áp lực lớn, mà Tần Tri cau mày chặt đến nỗi chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta tưởng hắn có tâm sự.

Vậy nghĩa là gì nhỉ? Chẳng lẽ tới thăm cậu làm Tần Tri thấy không vui ư?

Nghĩ vậy, Tô Đoạn thấy khó hiểu và buồn không nói nên lời.

Hệ thống nói: "Ký chủ đợi lát nhé, bíp bíp... Kết quả kiểm tra cho thấy cảm xúc của mục tiêu dao động rất lớn, nhưng không hề tiêu cực. Nên chắc không phải không vui đâu."

Tô Đoạn chớp mắt. Sau khi biết Tần Tri trông quạu quọ không phải vì đến thăm cậu, tâm trạng cậu cũng tốt hơn, nhưng cũng thấy mơ hồ vô cùng.

Cảm xúc của loài người thật khó hiểu, bé nấm Phục Linh cảm thán không biết bao nhiêu lần.

Trong màn hình, sau khi nhả ra một làn khói, Tần Tri không rít hơi nào nữa, để nửa điếu thuốc còn lại cháy trong không khí, từng làn khói nhè nhẹ chưa kịp tụ lại vờn quanh bay lên đã bị cơn gió đêm thổi qua tan mất.

Ngọn lửa màu cam cháy đến tận khe hở kẹp điếu thuốc, đến lúc sắp hôn lên đốt ngón tay hơi cong lại thì Tần Tri mới đưa tay dập điếu thuốc vào gạt tàn xe ô tô.

Sau đó hắn mở cửa xe bước xuống.

Khi Tần Tri tự dưng rơi vào trầm tư, Tô Đoạn cũng ngây ngốc nhìn theo điếu thuốc đang cháy đến khi nó bị dập đi. Sau khi Tần Tri xuống xe, cậu mới giật mình hoàn hồn, hỏi: "Tần Tri muốn vào hả?"

Hệ thống nói: "Hướng Tần Tri đang đi cùng hướng với cổng lớn, chắc là vậy rồi."

Dưới ánh nhìn của Tô Đoạn, bóng dáng cao lớn bước đến cánh cổng hàng rào sắt cao lớn được chạm khắc hoa của nhà họ Tô, vẻ mặt thong dong thì thầm gì đó với bảo vệ đến gần, rồi bảo vệ cầm bộ đàm lên thông báo với bên trong.

Vì thế hai phút sau, cửa phòng làm việc bị quản gia gõ cốc cốc.

Tô Đoạn nhờ hệ thống đóng màn hình: "Mời vào ạ."

Quản gia vẫn nghiêm túc như xưa, giữa hai hàng lông mày có một đường hằn sâu do cau mày lâu ngày, tóc bạc hai bên thái dương lại nhiều hơn, trộn lẫn với phần tóc đen không còn nhiều chải sau đầu, rõ là trông lớn tuổi hơn rồi.

Từ khi cha mẹ Tô gặp tai nạn, nhà họ Tô liên tục chịu cú sốc, quản gia càng có nhiều chuyện phải nhọc lòng. Nhưng chỉ mới một năm rưỡi mà trông ông như đã già thêm bốn năm tuổi.

Quản gia nói: "Cậu chủ, có người tới thăm."

Ông dừng lại, thấp giọng nói: "Là một người tên Tần Tri, anh ta từng làm người hầu cho cậu chủ vào khoảng hai năm rưỡi trước. Sau đó anh ta từ chức vì mẹ cần phải làm phẫu thuật, con còn nhớ không?"



Là người giúp Tô Đoạn tuyển người vào, quản gia đương nhiên biết sự thật đằng sau lần tuyển dụng đó là một bí mật không thể tiết lộ, ông cũng biết xin từ chức chỉ để che giấu tốt cho đôi bên.

Tô Đoạn gật đầu và nói: "Nhớ ạ."

Đôi mắt vẩn đục của quản gia nhìn Tô Đoạn, nhẹ giọng nói: "Cậu chủ, giờ anh ta là chủ của Tần thị."

Tô Đoạn nói: "Dạ, con biết mà."

Mấy năm trước, địa vị của Tần thị trong giới thương nghiệp không hề thấp hơn Tô thị. Nhất là sau khi Tô thị trải qua hai lần suy sụp trong nửa năm, tài sản sụt giảm một ít thì Tần thị càng vững vàng vượt qua Tô thị, trở thành xí nghiệp đứng đầu miễn bàn cãi ở thành phố A.

Chuyện lớn như Tần thị đổi chủ vốn chẳng giấu được. Giờ đây cả giới thương nghiệp đều biết Tần Phong thua bởi một đứa con riêng của nhà họ Tần, cả nhà họ Tần đều phải trả giá.

Quản gia rũ mắt nói: "Anh Tần hiện đang ở ngoài cửa, muốn gặp con."

Tô Đoạn nói: "Để anh ấy vào đi."

Quản gia vẫn chưa đi như có điều băn khoăn, thấp giọng nói: "Cậu chủ, bây giờ đã khuya rồi, hay là mời anh Tần mai lại đến."

Tô Tranh không có ở nhà, người hầu trong nhà cũng không được đào tạo chuyên nghiệp, lỡ như Tần Tri vào rồi cậu xảy ra chuyện gì, ông phải ăn nói thế nào với cậu cả đây?

"Không sao đâu." Tô Đoạn lắc đầu, vốn không suy nghĩ theo hướng kỳ lạ.

Quản gia lo lắng sốt ruột lặp lại: "Cậu chủ à..."

Tô Đoạn ngắt ngang lời ông: "Để Tần... Anh Tần vào đi, con xuống phòng khách chờ anh ấy."

Cậu nghĩ có lẽ vì quản gia không biết Tần Tri là người tốt nên mới đề phòng hắn đến vậy.

Thấy cậu chủ nhỏ đã quyết tâm, quản gia không thể khuyên lơn cậu nữa, đáp được rồi rời khỏi phòng làm việc kêu bảo vệ mở cửa.

Nhưng quản gia là một người hay đề phòng, khi báo bảo vệ cho người vào, ông còn yêu cầu hai người trong đội bảo vệ dùng dui cui điện theo mình vào trong.

Tô Đoạn tốn ba phút để sắp xếp lại văn kiện trên bàn, rồi đi xuống lầu gặp Tần Tri.

Ai ngờ Tần Tri nhanh đến lạ luôn, cậu vừa bước đến cầu thang tầng hai đã trông thấy một bóng người cao lớn bước vào phòng khách.

Dường như nhận ra ánh mắt của Tô Đoạn, Tần Tri ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy nhìn dõi theo Tô Đoạn.

Tô Đoạn đang muốn đưa chân xuống theo bản năng khựng lại, đỡ lấy tay vịn cầu thang đứng yên tại chỗ nhìn Tần Tri.



Dẫu sao hình chiếu cũng khác người thật, dù mới xem thật lâu trước màn hình, nhưng khi nhìn thấy người thật thì Tô Đoạn vẫn thấy xa lạ.

Hệ thống nói trong hai năm rưỡi qua Tần Tri cao thêm bốn centimet, nhưng có lẽ do cơ bắp và khí chất trên người hắn trở nên rõ rệt hơn nên trông có vẻ áp bách vô cùng, thoạt trông gây cảm giác hắn không chỉ cao bốn centimet thôi đâu.

Tựa như một cây trúc xanh nhỏ không có gì đáng sợ đã tiến hóa thành một loài thú ăn thịt có sức sát thương cực lớn. Nhìn vào là có thể nhận ra đó không phải là người tốt.

Dù là bên yếu thế đứng ở chân cầu thang ngẩng đầu nhìn Tô Đoạn cũng khiến đầu óc cậu trống rỗng, chỉ muốn dùng lá non ôm đầu lại rồi trốn xuống lòng đất.

Theo bản năng xu lợi tị hại*, Tô Đoạn không kìm được cử động chân, lùi lại một bước nhỏ.

*Hướng tới những thứ có lợi và tránh xa những thứ bất lợi.

Song Tần Tri đứng phía dưới bỗng cất tiếng, giọng của hắn nói không rõ ràng nhưng giọng điệu lại rất đỗi dịu dàng, có cả sự cẩn thận trân trọng gọi cậu: "... Cậu chủ."

Tác giả có lời muốn nói:

Tần Tri: Không kìm được lộ ra ánh mắt thèm thuồng với bắp cải.

Tô Đoạn: Ôi. (Nhận ra có gì đó bất ổn...)

Tô Tranh:!!! Tía mài rượt, thả toii ra!
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.