Tui Không Chữa Người Bệnh Này Nữa Đâu

Chương 183: Thế giới thứ sáu (26)



NHÌN EM NGON GHÊ

Tính Tô Đoạn không lề mề, quyết định xong thì chuẩn bị ngay.

... Thật ra nói chuẩn bị thì cũng chẳng có gì nhiều. Bản thân Tô Đoạn không có hành lý, chỉ cần ôm Lâm Trắng Trắng cùng quả cầu lông của nó vào lòng là có thể lên đường ngay lập tức.

Chỉ là cân nhắc thời cổ hoang đất rộng người thưa, hành trình lần này lại khá dài, khó có thể đảm bảo không gặp tình trạng thiếu lương thực trên đường. Vì vậy, Tô Đoạn đã tận lực dọn sạch cá trong con suối gần đó, chế biến thành cá khô và cất vào ô lưu trữ nhỏ trong hệ thống, dùng để ăn trên đường.

Những món cá khô này chủ yếu dành cho Lâm Trắng Trắng. Cậu có thể dùng thức ăn bình thường từ hệ thống, nhưng với Lâm Trắng Trắng sức ăn như yêu quái trưởng thành thì phải ăn yêu quái khác để bổ sung yêu lực.

Ba ngày sau, khi những con cá trong suối đã bị diệt hết, Tô Đoạn mang theo vô số cá khô vị mặn nằm gọn trong ô lưu trữ, ôm Lâm Trắng Trắng lên đường.

Tất nhiên cậu không định đi bộ suốt quãng đường, làm thế chẳng khác nào tự hành xác, mà đây cũng không phải đang chạy trốn, không cần phải căng thẳng như thế.

Dựa vào pháp thuật Thuấn Di, mỗi lần Tô Đoạn đi được vài chục dặm, cảm thấy pháp thuật sắp hao hết thì dừng chân ở nơi thích hợp để nghỉ ngơi, hồi phục pháp lực, ăn chút gì đó rồi vuốt cáo con ngủ một lát, trông cũng giống một chuyến dã ngoại.

Điều thú vị là sau một tuần một người một cáo lên đường, trên người Lâm Trắng Trắng bỗng có một số thay đổi.

Từ hai má của nó, lớp lông tơ mềm mịn ban đầu bắt đầu mọc ra một loại lông mới có thể thấy rõ bằng mắt thường. Lớp lông mới này trông bóng bẩy hơn lông máu, dưới ánh mặt trời phản chiếu một vẻ sáng mượt tinh khiết, sờ vào thì vừa cứng cũng vừa mượt mà.

Ơ... bắt đầu thay lông rồi hả?

Tô Đoạn ôm Lâm Trắng Trắng nghiên cứu hồi lâu, cuối cùng xác nhận nó quả thực đang bước vào giai đoạn thay lông!

Tô Đoạn kích động chà xát hai tay.

Dù rằng hồ ly con trong giai đoạn con non vốn đã đáng yêu mềm mại, nhưng có lẽ càng không có được lại càng khát khao, điều khiến cậu nhớ mãi không quên vẫn là chiếc đuôi lớn óng mượt của cục trưởng Lâm trong tương lai.

Sau khi trưởng thành cục trưởng Lâm quả là kiêu ngạo và lạnh lùng, đến vuốt lông cũng phải kiên trì từ từ. Đến giờ tiếp xúc thân nhất của Tô Đoạn cũng chỉ có chiếc đuôi kia quấn lấy cổ tay mình, mà cũng chỉ quấn hờ thôi.

Còn Lâm Trắng Trắng lúc này thì khác hẳn. Có lẽ vì gặp gỡ sớm, bé cáo con này rất dựa dẫm cậu. Bây giờ chỉ cần đẩy nhẹ là nó nằm gọn xuống, muốn vuốt chỗ nào cũng được.

Dù khi bị vuốt đến chỗ nhạy cảm, nó sẽ ngượng ngùng kêu "ư ư", nhưng cùng lắm cũng chỉ dùng đệm thịt nhỏ đẩy nhẹ tay cậu, khiến Tô Đoạn không khỏi có cảm giác mình như đang cưỡng ép một chú cáo nhỏ yếu đuối, khiến cậu vô thức chột dạ trong lòng.

Nhưng chột dạ thì cứ chột dạ, đứng trước sự đáng yêu như vậy, bảo cậu dừng tay thì không thể nào...

Cơ mà nói ra thì Lâm Trắng Trắng mềm mại đáng thương dùng đệm thịt đẩy cậu chẳng những không có tác dụng ngăn cản, mà còn làm Tô Đoạn càng không thể kiềm chế bàn tay đang vùi sâu vào lớp lông mềm!

Trong khoảnh khắc ấy, bốn chữ "cưỡng ép chiếm đoạt" chợt nảy lên trong đầu Tô Đoạn, thế mà hoàn toàn trái ngược với hình tượng của cậu.

Tóm lại bây giờ Lâm Trắng Trắng ngoan như thế, đến lúc thay lông, chắc sẽ không bỗng dưng thay đổi tính tình không cho cậu vuốt nữa đâu nhỉ?

Tô Đoạn dùng đầu ngón tay ngoắc cái đuôi nhỏ vẫn chưa phủ kín lông dài rũ sau mông của Lâm Trắng Trắng, trước mắt cậu như hiện lên một phiên bản thu nhỏ của cái đuôi lông xù sau khi tiến hóa.

Cái đuôi bỗng bị khảy, tai Lâm Trắng Trắng khẽ giật. Đuôi vốn là vùng nhạy cảm, mà chóp đuôi lại càng là nhạy cảm. Hơn nữa nơi đó lại nằm gần sát chỗ...

Dù hiện tại nó chưa có khái niệm gì về những chuyện giữa các yêu quái trưởng thành, nhưng bản năng mách bảo nó rằng chỗ đi vệ sinh giữa hai chân mình không thể tuỳ tiện để người khác chạm vào. Sau khi bị gẩy đuôi, hai chân sau của nó vô thức khép chặt lại, cái đuôi nhỏ cũng "vút" một cái cong lên, rụt vào giữa hai chân, che chắn kỹ càng những gì mà nó không muốn bị người tóc đen nhìn thấy.

... Ít nhất là không phải bây giờ.

Khép đuôi lại, không hiểu sao trong lòng con non bỗng chậm rãi nảy lên suy nghĩ như thế.

Nhìn Lâm Trắng Trắng bồn chồn co rúm hai chân sau, dáng vẻ như sợ bị "làm bẩn thanh danh", Tô Đoạn khựng lại, ngón tay đang cong dần thả lỏng, rồi rút tay về: "..."

Sao bầu không khí lại kỳ quặc thế nhỉ? Tựa như cậu sắp làm gì đó trái với giá trị quan của xã hội chủ nghĩa với một bé cáo chưa trưởng thành vậy.

Cậu thật sự không phải một củ khoai tây có tam quan lệch lạc đến thế!

Suy nghĩ vài giây, Tô Đoạn nhỏ giọng giải thích: "Yên tâm đi, anh sẽ không nhìn đâu."

Mặc dù cậu có hơi tò mò thật, nhưng dường như sự ngượng ngùng của Lâm Trắng Trắng mãnh liệt đến lạ, ngay cả lúc đi vệ sinh cũng tránh cậu, mà khi nằm ngửa để lộ bụng cũng luôn dùng chân che lại những chỗ cần che.

Lâm Trắng Trắng phản ứng dữ như vậy nên Tô Đoạn cũng không làm gì nó nữa.

Nếu chọc giận nhóc con thì không hay chút nào.

Chú cáo nhỏ vốn đang nằm ngửa trên đùi cậu giờ kẹp chặt đuôi bò dậy, lật người nhích mông nhỏ sang một bên mới yên tâm nằm lại, bụng nhỏ ấm áp áp lên chân cậu qua lớp quần áo nóng hầm hập.

Nó ngẩng đầu lên, đôi mắt thú xanh thẳm trông như đại dương trong veo nhất, tròn xoe phản chiếu gương mặt Tô Đoạn rõ ràng đến nỗi trông thấy từng đường nét trong đôi mắt nó.

Khuôn mặt tròn tròn, phủ một lớp lông tơ đang dần thay bằng lông trưởng thành, khiến vẻ ngoài của nó vừa đáng yêu vừa ngố ngố. Tô Đoạn đưa tay sờ nhẹ lên đầu nó. Lâm Trắng Trắng bèn vươn hai chân trước ra, kéo căng cơ thể hết sức, đôi móng vuốt cũng giãn ra tạo thành hình cánh hoa, miệng há lớn để lộ vài chiếc răng trắng tinh nhỏ xinh, ngáp một cái rồi lắc đầu, sau đó mới thu móng vuốt lại thành quả măng cụt chưa bóc vỏ, ngoan ngoãn rút về.

— Nó vừa vươn mình trên đùi cậu.

Tô Đoạn đã quá quen với cảnh này, nhân lúc Lâm Trắng Trắng thu vuốt lại, cậu nhanh tay bắt lấy một cái móng, coi như chiến lợi phẩm để bóp nắn thoả thích.

Thịt đệm vừa mềm vừa đàn hồi bóp mãi chẳng chán, kết hợp thêm lớp lông tơ mịn màng trên móng vuốt, càng khiến người ta không nỡ rời tay.

Ở dòng thời gian ban đầu, hầu hết thời gian bản thể của Lâm Chúc đều duy trì dáng vẻ to lớn, cộng thêm tính cách lạnh lùng, Tô Đoạn hiếm khi có cơ hội nắm trọn móng vuốt rồi dùng đầu ngón tay tuỳ ý mân mê như lúc này.

Nắm chặt móng vuốt nhỏ trong tay, Tô Đoạn đắm chìm trong khoảnh khắc đó rồi bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện. Nếu đang là con non, vậy bất kỳ bộ phận nào trên người nó cũng nhỏ hết.

Không biết chỗ đó có được một centimet không nhỉ...

— Trong một thế giới nhiệm vụ trước đây, cậu từng tận mắt thấy nơi ấy của người yêu chỉ có một centimet thật.

Dù sao thì cậu cũng là một củ khoai tây đã từng trải bao chuyện lớn!

Trầm ngâm một lát, có lẽ bị thúc đẩy bởi một chút thú vui xấu, cộng thêm ỷ rằng Lâm Trắng Trắng chẳng hiểu gì cả, Tô Đoạn siết chặt móng vuốt trong tay, nhẹ nhàng an ủi nó: "... Đừng ngại, sau này sẽ lớn hơn mà."

Từ một centimet đến mười tám centimet cậu đều đã thấy qua, nên tin rằng lần này Lâm Trắng Trắng vẫn sẽ có tiềm năng phát triển rất lớn!

Lâm Trắng Trắng: ?

Em cáo nhỏ bị lời cậu hấp dẫn sự chú ý, nghiêng đầu nhìn người tóc đen trước mặt, đôi mắt xanh thẳm  chất chứa chút ngờ vực khó nhận ra.

Tuy miễn cưỡng nghe hiểu người tóc đen đang cổ vũ mình mau lớn, nhưng vì sao nó cảm thấy có gì đó sai sai nhỉ...
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.