Để hưởng ứng lời kêu gọi tiến bộ theo thời đại, Cục Khoa Tuyên đã thành lập một phòng nghiên cứu nghe có vẻ ngập tràn hơi thở của khoa học hiện đại, chuyên nghiên cứu cách tận dụng sức mạnh công nghệ để giải quyết các hiện tượng phi khoa học một cách nhanh chóng và hiệu quả hơn.
Tuy nhiên, phòng nghiên cứu này chẳng hề có những nhà khoa học mặc áo blouse trắng, dáng vẻ tinh anh như trong tưởng tượng, mà chỉ có một nhóm thiên sư bí ẩn...
Phòng nghiên cứu mới thành lập chưa lâu, thiếu thốn mọi thứ, đặc biệt là... vật thí nghiệm sống.
Bây giờ là thời đại tôn trọng nhân quyền, nên những phong trào chủ nghĩa yêu ma quỷ quái cũng nhanh chóng nổi lên. Việc gặp yêu ma quỷ quái là lập tức kêu gọi diệt trừ đã trở thành quá khứ. Hiện tại, chỉ khi nào xác định được đối phương phạm phải tội ác không thể tha thứ thì mới có thể trừ khử. Nếu không, chỉ cần bị buộc tội "lạm dụng chức quyền", hậu quả sẽ không dễ chịu chút nào.
Cùng với đó, tiêu chí để chọn lựa vật thí nghiệm sống cũng được thắt chặt. Ngay cả những dự án thí nghiệm không gây tổn hại đến tính mạng, nếu không phải tự nguyện thì chỉ những yêu quái phạm lỗi nặng mới được xét duyệt.
Nhưng quỷ quái phạm lỗi nghiêm trọng và đáp ứng được điều kiện đâu phải dễ gặp? Nhân viên phòng nghiên cứu ngày ngày mong mỏi vật thí nghiệm đến mức mắt đã xanh lè, mà vẫn không đủ dùng.
Bây giờ bỗng dưng có một hạn bạt được đưa đến, không phải là niềm vui bất ngờ hay sao?
Dự án mà cục trưởng giao xuống nghe thì có vẻ nhẹ nhàng, không đe dọa đến tính mạng yêu vật. Nhưng cơ hội ngàn năm như hạn bạt, đám người trong phòng nghiên cứu nổi tiếng tham lam hơn cả châu chấu này mà không rút sạch tử khí của nó thì chắc chắn không phải phong cách quen thuộc của họ.
Thật ra, tội danh của con hạn bạt này có thể xem là lớn cũng được, mà nhỏ cũng chẳng sao.
Lần cuối nó bị phong ấn đã là chuyện mấy trăm năm trước. Khi đó, công nghệ chưa phát triển như bây giờ, mỗi khi hạn bạt xuất hiện, hạn hán lại kéo theo: sông ngòi cạn kiệt, mùa màng chết khô. Nếu không nhờ gia tộc thiên sư thời bấy giờ khẩn cấp trấn áp, e là đã gây ra không ít thương vong.
Nhưng nói cho cùng, thứ nhất, hậu quả khi đó cũng không đến mức quá nghiêm trọng; thứ hai, mấy trăm năm đã trôi qua, con hạn bạt này coi như đã ngồi tù suốt chừng đó thời gian. Lần này nó phá phong ấn không phải tự nguyện, vì thế giải pháp hợp lý nhất hẳn là tổ chức thiên sư trấn áp nó ở một nơi thích hợp.
Ngược lại, nếu muốn truy cứu, Cục Khoa Tuyên vẫn còn lưu trữ tài liệu vụ việc thuở đó. Muốn xem xét thì cũng nói có sách mách có chứng. Do đó, tất cả đều tùy thuộc vào tâm trạng của người xử lý.
Không may là hôm nay tâm trạng của cục trưởng rõ ràng vô cùng tệ. Chỉ nói một câu đã ném thẳng hãnh bạt tới phòng nghiên cứu, chẳng ai biết nó đã chọc giận hắn ra sao.
Hay là cục trưởng bị hạn bạt làm bị thương?!
Dù pháp lực của cục trưởng được xem là mạnh nhất trong Cục Khoa Tuyên, nhưng đối thủ là hạn bạt ngàn năm tuổi, từ thời thượng cổ cho đến nay đã được ghi lại trong vô số truyền thuyết kỳ bí, là một trong những tà vật nổi danh lẫy lừng!
Cục trưởng tài năng xuất chúng là thế, nhưng cũng chỉ là thân xác con người, tu luyện mới vài chục năm ngắn ngủi. Khoảng cách về thời gian tu luyện chênh lệch quá rõ ràng, bị thương trong chiến đấu cũng là điều dễ hiểu.
Cấp dưới đến hỏi thăm vừa rời khỏi sân vừa âm thầm suy đoán lý do cục trưởng là lạ, càng nghĩ càng thấy hợp lý.
Nhưng anh ta không biết tuổi đời của Lâm Chúc còn gấp vài lần hạn bạt, chỉ cần nhấc ngón tay đã đủ nghiền nát nó; càng không biết rằng lý do thực sự khiến tâm trạng cục trưởng tồi tệ chính là vì vừa bị người ta cả gan sờ mông...
🥰🥰🥰
Sau bước đệm hạn bạt, sự chú ý của Lâm Chúc lại quay sang loài người tóc đen trước mặt.
Tô Đoạn như khát khô cổ họng cầm tách trà uống liền mấy ngụm. Chỉ mới nói đôi câu, tách trà trong tay đã cạn sạch, cậu lại nhân lúc Lâm Chúc không chú ý mà lén cầm lấy bình trà bên cạnh, lắc lắc đổ vào.
Nhưng bình trà vốn nhỏ, thêm cả lượng cậu vừa uống xong, giờ chỉ đổ ra được vài giọt ít ỏi.
Đặt bình trà lại, đôi mắt đen láy trong trẻo của chàng trai tóc đen bỗng ra vẻ tủi thân.
Trông hết sức đáng thương.
Nếu phía sau có cái đuôi, lúc này hẳn cũng đã mất mát rũ xuống đất.
Vừa "lạm dụng chức quyền" để dằn vặt con hạn bạt thật, nên cảm giác khó chịu vì bị người ta sờ mông cũng đã tiêu tan gần hết. Khi nhìn lại hạn bạt nhỏ trước mặt mình cũng không thấy kỳ cục nữa. Thấy Tô Đoạn khát không chịu nổi, ánh mắt Lâm Chúc trầm ngâm.
Một con người cưỡng ép hấp thụ sức mạnh của hạn bạt thì không thể nào không có chút tác dụng phụ. Sợ lạnh là một ví dụ, và bây giờ lại phát hiện thêm một điểm mới... Dễ khát nước.
Hạn bạt vốn là ngôi sao tai họa bẩm sinh, từ khi xuất hiện đã có thể xua tan khí ẩm xung quanh. Những hạn bạt pháp lực mạnh mẽ chỉ cần một canh giờ đã khiến đất đai trong bán kính trăm dặm nứt nẻ, sông ngòi cạn khô. Hạn bạt nhỏ thay đổi giữa chừng như Tô Đoạn rõ là không mạnh đến vậy, nhưng từ một số chi tiết vẫn có thể thấy manh mối.
Ví như hơi nước trên bề mặt da cậu bốc hơi nhanh hơn người bình thường, khiến cậu rất dễ khát nước.
Hạn bạt thật sự thì không như thế, nhưng vấn đề là Tô Đoạn chỉ là bán thành phẩm. Cơ thể cậu vẫn còn giữ lại một phần đặc tính con người, nên bị sức mạnh bên trong ảnh hưởng cũng chẳng có gì lạ.
Loài người tóc đen lén lút đưa đôi mắt trong trẻo liếc một vòng trên bàn trà, không thấy thứ gì để uống, đành phải uống cạn sạch những giọt trà cuối cùng trong tách của mình, buồn bã liếm nhẹ khóe môi, tựa như đang nhớ lại dư vị ngọt lành của nước trà.
Nhìn thấy đầu lưỡi hồng mềm khẽ thò ra một chút, đôi ngươi Lâm Chúc hơi co lại, không hiểu sao tự dưng rối bời.
Cùng lúc đó, đuôi con cáo trắng nằm bên cạnh cũng nôn nóng quét nhẹ trên sô pha. Cảm giác lông đuôi vừa bị người ta vuốt từ đầu đến cuối khiến nó ngứa ngáy kỳ lạ, đổi tư thế mấy lần cũng không thấy thoải mái.
Bản thể và phân thân có chung cảm giác cũng cảm nhận rõ sự lạ lẫm này. Lâm Chúc chững lại, rồi cụp mắt như đang suy nghĩ điều gì đó.
"Anh... Anh Lâm." Tô Đoạn chưa bao giờ cố tỏ ra mạnh mẽ trước mặt người yêu. Chẳng bao lâu đã dứt khoát gọi Lâm Chúc nhỏ giọng hỏi xin nước uống.
Bản năng cậu định gọi thẳng tên Lâm Chúc, nhưng đến giữa chừng lại nhớ ra ngay cả cái đuôi hắn cũng không cho cậu chạm vào, gọi thân thiết như vậy chắc không hợp lý, nên rầu rĩ thêm một chữ anh, hỏi lí nhí: "Anh còn nước không ạ?"
Lâm Chúc ngước mắt lên, ánh nhìn đã trở lại vẻ lạnh lùng điềm tĩnh: "Có."
Nói xong, hắn nhấc chiếc ấm trà trống rỗng lên, nhẹ nhàng lắc một chút. Khi nghiêng ấm, dòng trà nhạt màu đã từ vòi ấm chảy ra róc rách.
Chỉ là một pháp thuật đơn giản, nhưng Tô Đoạn nhìn không chớp mắt. Đến khi Lâm Chúc rót đầy chén cho mình thì cậu ngoan ngoãn cảm ơn rồi nâng tách uống.
Nói cũng lạ, khi nãy cậu uống gần cả một bình trà mà vẫn không giảm được cơn khát, bây giờ mới uống hai ngụm đã cảm thấy miệng mát mẻ, khô khốc trong cổ họng hoàn toàn biến mất.
Tô Đoạn đoán hoặc là nước này rất đặc biệt, hoặc do Lâm Chúc đã bí mật thêm pháp thuật vào đó.
Lần này người yêu vừa hung dữ vừa không cho cậu chạm đuôi, nhưng vẫn luôn quan tâm cậu theo cách riêng...
Tô Đoạn vốn hơi buồn bực vì vấn đề xưng hô, nhưng sau khi uống nước của Lâm Chúc, cậu lại vui vẻ hẳn lên.
Lâm Chúc lặng lẽ chờ cậu uống xong mới nói thẳng: "Tình huống của cậu đặc biệt. Tử khí của hạn bạt xâm nhập cơ thể, đồng hóa cậu nhưng không hoàn toàn. Nếu muốn trở lại cuộc sống như một người thường, e rằng sẽ rất khó."
Tiếng xấu của hạn bạt lưu truyền vô số truyền thuyết từ cổ chí kim. Ngay cả người bình thường chưa từng tiếp xúc với giới huyền học cũng không lạ gì nó. Người thường chắc ai cũng sốc khi nghe tin mình bị hạn bạt đồng hóa.
Khỏi phải nói Tô Đoạn chỉ là một sinh viên mới tốt nghiệp, vẻ ngây thơ non nớt còn hiện rõ trên khuôn mặt, sức chịu đựng tâm lý chắc chắn không cao.
Quả nhiên, nghe hắn nói vậy, cậu thanh niên ngoan ngoãn trước mặt mở to đôi mắt đen láy trong vắt. Đôi mắt trong trẻo như hai viên ngọc tròn lấp lánh, ngước lên nhìn hắn không chớp...
Lâm Chúc kiên nhẫn chờ cậu bình tĩnh lại để tiếp tục cuộc trò chuyện.
Các dị thú thời thượng cổ chẳng có kẻ nào lương thiện, Lâm Chúc sống mấy ngàn năm tự nhận mình chẳng phải kẻ kiên nhẫn, không dính dáng gì đến hai chữ "chu đáo". Nhưng chẳng hiểu cớ sao hắn lại bất giác kiên nhẫn hơn khi đối mặt với loài người kỳ lạ này.
Chẳng bao lâu, Lâm Chúc nghe thấy loài người đối diện mở miệng, nhưng nội dung lại hoàn toàn khác xa tưởng tượng của hắn.
"Vậy... Vậy em có thể ở lại đây với anh không ạ?"
Đôi mắt loài người tóc đen lấp lánh, tựa như chứa đầy những ngôi sao nhỏ, đong đầy thứ cảm xúc gọi là "mong đợi", còn gấp gáp nghiêng người về trước.
Lâm Chúc: "..."
Theo hắn nhớ thì Cục Khoa Tuyên không phải nơi tốt đẹp gì đáng để một người bình thường ở lại. Rốt cuộc người này... Đang nghĩ gì?
Có lẽ ánh mắt hắn quá kỳ lạ, Tô Đoạn nhận ra mình hơi nhiệt tình quá, lỡ để lộ ý định của mình. Thế là cậu ngồi thẳng lại, cố gắng chữa cháy: "Không, không phải. Ý em là... Dù sao bây giờ em cũng chẳng còn nơi nào để đi."
Lâm Chúc nhìn cậu là lạ, khiến Tô Đoạn cuống lên, tiếp tục chữa cháy, cố chứng minh mình không có ý đồ gì với cục trưởng. Cậu ngượng ngùng quay sang con cáo trắng bên cạnh, nở nụ cười thân thiện: "Cáo... Cáo cũng đáng yêu lắm ạ."