Thấy một lớn hai nhỏ đang trừng mắt nhìn nhau, bầu không khí trở nên vi diệu khôn tả. Mẹ Tô chần chừ chau mày, bà nói sai gì sao?!
Nhưng trước khi bà kịp nghĩ ra đầu mối, cậu con trai bị trách mắng đã cúi đầu xấu hổ, giọng lí nhí như muỗi kêu mà nhận lỗi: "... Tại con không hiểu chuyện."
Giang Thầm: "..."
Cha Tô: "......"
Nghe Tô Đoạn thừa nhận đúng là mình đã "bắt nạt" Giang Thầm, mẹ Tô lập tức quên sạch bầu không khí kỳ lạ ban nãy, chuyển ngay mục tiêu sang Tô Đoạn, bắt đầu màn dạy dỗ "nghiêm khắc".
Từ chuyện Giang Thầm hồi cấp ba ngày nào cũng mang đồ ăn vặt cho cậu, đến việc Tô Đoạn ốm mà Giang Thầm xin nghỉ học để chăm sóc... Bà liệt kê hàng tá ví dụ về sự tận tâm của Giang Thầm, cố gắng nhấn mạnh rằng hành động "bắt nạt" anh như bây giờ của Tô Đoạn là vô ơn biết bao.
Hiệu quả răn dạy thì chưa biết thế nào, Tô Đoạn cứ "dạ dạ", "lỗi của Đoạn Đoạn" hết, nhưng thực ra trong lòng đang vô cùng vui vẻ. Hai má cậu ửng đỏ, nếu không biết rõ ngọn ngành, ai nhìn cũng tưởng cậu đang hoài niệm về một mối tình ngây ngô nào đó.
Nếu không vì tình hình không cho phép, có lẽ cậu đã cười hì hì thành tiếng rồi.
Cậu cúi đầu ngoan ngoãn lắng nghe, mẹ Tô thì càng nói càng hăng, chìm đắm trong cảm xúc mà không nhận ra ánh mắt sáng lấp lánh khác thường của Tô Đoạn.
Cả hai, một người "răn dạy", một người "nghe dạy", thế mà bầu không khí hài hòa đến lạ.
Giang Thầm vốn lo Tô Đoạn sẽ bị mắng đến khóc nhè, đã chuẩn bị sẵn sàng lao ra che chở: "..." Có lẽ hắn lo thừa rồi.
Tuy tâm trạng phức tạp nhưng lần này Giang Thầm không lên tiếng sửa lại hiểu lầm của mẹ Tô, chỉ lặng lẽ đứng nghe. Rõ là chọn cách ngầm thừa nhận rằng mình là người bị "bắt nạt".
Dù sao thì, xét về độ khó của việc "come out", chuyện Tô Đoạn "bắt nạt" hắn chắc chắn dễ được mẹ Tô chấp nhận hơn nhiều so với việc hắn "bắt nạt" Tô Đoạn.
Mẹ Tô trông có vẻ tức giận là thế, nhưng thực ra sau chuỗi hiểu lầm trước đó, bà đã có một khoảng thời gian để giảm bớt cú sốc. Lúc này trông bà chỉ có vẻ dữ dằn, nhưng hoàn toàn không thật sự nổi cơn tam bành.
Nếu bà thực sự không thể chấp nhận chuyện hai đứa con trai ở bên nhau, phản ứng đầu tiên lẽ ra phải là tìm cách chia rẽ hai người, chứ không phải tập trung mắng mỏ công khai như thế này.
Dù là cố tình hay vô thức, cách bà xử lý cũng cho thấy tình hình đã tốt hơn rất nhiều những gì Giang Thầm từng dự đoán.
✨✨✨
Một lúc sau, cha Tô giữ im lặng từ đầu đến giờ cuối cùng không chịu được nữa, trầm giọng lên tiếng khuyên lơn mẹ Tô: "Thôi em, đừng để tức giận hại sức khỏe."
Mẹ Tô đang mắng hăng say thì chợt bị ngắt lời nên hơi nghẹn lại, bất mãn nói: "Tôi mới nói được vài câu anh đã ngăn rồi à? Con cái ra thế này đều là do anh chiều mà ra cả!"
Cha Tô rõ là nghĩ cho vợ nhưng tự dưng bị mắng oan: "..."
Thực ra thì mẹ Tô mới là người chiều con nhất trong nhà chứ còn ai nữa.
Cha Tô khẽ hắng giọng, dịu giọng khuyên nhủ mẹ Tô tiếp: "Dạo này em vốn đã nghỉ ngơi không tốt, đừng vì chuyện con cái mà hao tâm tổn sức nữa. Em không lo cho sức khỏe mình, nhưng anh thì lo đó."
Mẹ Tô bị mấy lời sến rện ông làm cho ngẩn ra, lúc mở miệng nói cũng dịu đi rõ rệt, còn hơi ngượng: "... Em có yếu đuối vậy đâu chứ."
Bầu không khí bỗng nồng nàn mùi chua của cặp đôi yêu nhau.
Giang Thầm: "..."
Tô Đoạn: "......"
_oOo_
Tóm lại, nhờ Tô Đoạn dũng cảm nhận hết trách nhiệm vào mình, lần công khai này tuy bất ngờ nhưng lại diễn ra thuận lợi đến khó tin.
Sau khi mẹ Tô bình tĩnh lại, cả nhà đã có một buổi họp gia đình nghiêm túc để bàn bạc rõ ràng chuyện hai đứa con yêu nhau.
Vì sống nhiều năm ở nước ngoài có tư tưởng khá thoáng, cha mẹ Tô không có định kiến gì với đồng tính. Điều duy nhất khiến họ băn khoăn chính là mối quan hệ anh em giữa Giang Thầm và Tô Đoạn.
Dù cả hai không phải anh em ruột, Giang Thầm cũng không nhập hộ khẩu gia đình Tô, về mặt pháp lý thậm chí không phải anh em nuôi. Nhưng bao năm qua, cha mẹ Tô luôn coi Giang Thầm như con trai ruột, trong lòng họ, hắn vẫn là người anh lớn của Tô Đoạn.
Giờ đây anh em ở bên nhau, là phụ huynh, mẹ Tô thực sự có chút không chấp nhận nổi.
Song điều bất ngờ là cha Tô trông có vẻ cổ hủ lại tiếp nhận vấn đề này tốt hơn cả bà. Ông bình tĩnh từ đầu đến cuối, không hề tỏ ra giận dữ, thậm chí còn an ủi vợ.
Cả hai đều không phải người gia trưởng. Sau khi xác nhận rằng hai đứa thực sự không thể rời xa nhau, họ đành bất lực mà để mọi chuyện theo ý con.
Dẫu vậy, dù lý trí chấp nhận, cảm xúc vẫn rất khó dung hòa. Sự gượng gạo này đã tích tụ từ thói quen lâu ngày, e rằng phải mất một thời gian dài mới hoàn toàn vượt qua được.
❦❦❦
Mấy ngày sau, cha mẹ Tô lên máy bay về nước A.
Tại sân bay, Tô Đoạn lưu luyến tạm biệt họ.
Sự xuất hiện của cha mẹ mang đến không ít bất ngờ, nhưng cũng đã mấy tháng Tô Đoạn chưa được gặp họ. Giờ chia xa, đôi mắt đen láy của cậu thoáng ươn ướt vì buồn bã.
Giang Thầm đứng đằng sau cậu đã không còn vẻ mệt mỏi, yếu ớt như ngày đầu gặp họ. Nhưng mỗi lần nhìn thấy gương mặt thoáng nét cười của hắn, mẹ Tô lại bất giác nhớ về dấu vết mờ ám trên người hắn hôm đó khiến bà hết hồn.
Bà phức tạp xoa đầu con trai, định nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng chỉ lặp lại câu đã nói vô số lần: "Sau này... Nhớ đối xử tốt với anh con hơn."
Nghe thấy câu này, chút buồn bã vì chia xa trong lòng Tô Đoạn tan biến ngay lập tức, cậu cười toe toét, hớn hở hứa: "Dạ, con biết rồi ạ."
Nhìn con trai cười như hoa nở, mẹ Tô không kìm được giật nhẹ sợi tóc vểnh trên đầu cậu, bổ sung: "Không được chỉ biết khéo mồm khéo miệng đâu đấy."
Cha Tô và Giang Thầm đứng phía sau lặng lẽ nhìn nhau, đều rất ăn ý không lên tiếng.
♥♥♥
Máy bay cất cánh, chẳng mấy chốc đã lên độ cao nghìn mét, lướt qua những tầng mây trắng xốp mềm mại như kẹo bông gòn, tựa chú chim lạc vào cõi tiên.
Mẹ Tô đang ngẩn ngơ nhìn cảnh sắc mờ ảo ngoài cửa sổ, cha Tô ngồi kế bên bỗng nắm lấy tay bà, nói không đầu không đuôi: "Về rồi nếu có thời gian, mình cùng đi kiểm tra thị lực nhé."
Mẹ Tô dời mắt, khó hiểu hỏi: "Sao thế? Anh bị cận hả?"
Cha Tô im lặng vài giây, rồi đành "ừm", nói ậm ừ: "Có tuổi rồi, cơ thể dễ có vấn đề, mình đi kiểm tra luôn mấy thứ khác cho chắc."
Tuy cảm thấy yêu cầu của cha Tô hơi kỳ cục, nhưng đó không phải chuyện lớn, nên mẹ Tô cũng thuận miệng đồng ý.
Cha Tô thầm thở phào nhẹ nhõm.
...
Cuối cùng cũng tiễn được hai vị thần khó nhằn này đi, Tô Đoạn vui mừng khôn xiết. Trên đường đi taxi về nhà, cậu dựa vào vai Giang Thầm cười khúc khích không ngừng.
Giang Thầm nhẹ nhàng vuốt lại sợi tóc xoăn bị mẹ Tô nghịch cho dựng ngược của cậu, rồi xoa má cậu, ngón tay lướt qua da non mềm mịn, cảm nhận được làn da ấm nóng. Hắn thấp giọng hỏi: "Vui vậy à?"
Tô Đoạn mềm mại "ừm" một tiếng, đầu khẽ dụi vào vai hắn, thỏa mãn đáp: "Sau này mình có thể công khai ngủ chung một phòng rồi."
Khóe môi Giang Thầm khẽ cong, chọc ghẹo cậu: "Vậy thì Đoạn Đoạn phải nghe lời mẹ, không được 'ức hiếp' anh nữa nhé."
Tô Đoạn cười híp mắt, lộ ra vài chiếc răng trắng đều tăm tắp, nghịch ngợm đáp: "Còn tùy vào biểu hiện của anh."
✧✧✧
Tiếng trò chuyện khe khẽ từ ghế sau vang lên, nội dung không nghe rõ, nhưng giọng điệu của cả hai đều chứa ý cười, rõ ràng cảm nhận được niềm vui lan tỏa, khiến tài xế taxi không nhịn được cứ ngó ngó gương chiếu hậu.
Không biết có phải ảo giác của ông không nhưng ông cảm giác quan hệ giữa hai cậu này không đơn giản, chẳng giống bạn bè hay người thân, mà giống...
Dù sao thì trong nước phát triển muộn, tư tưởng vẫn chưa cởi mở, những cặp đồng tính dám công khai tình cảm trên phố vẫn rất ít.
Nhưng tài xế đã làm nghề này hơn chục năm, gặp đủ loại người, có người nào mà chưa thấy đâu, đâu dễ sốc vì chuyện này, nên sau một thoáng bất ngờ, ông chỉ thấy tò mò mà thôi.
Có điều ông mới nhìn vài giây, cậu nam sinh cao lớn kia đã nhạy bén ngẩng đầu nhìn gương chiếu hậu, bắt trọn ánh nhìn chưa kịp né đi của ông, khóe mắt lạnh lùng lườm ông.
Tài xế giật mình, tay run lên suýt nữa không nắm chặt vô lăng.
Dù vẻ mặt hắn vẫn ôn hòa, nhưng trong đôi mắt đen kịt sâu thẳm kia lại ngầm chứa lời cảnh cáo chẳng nhầm đi đâu được. Sức ép lớn đến nỗi ngay cả một người đã có kinh nghiệm xã hội phong phú như ông cũng thấy lạnh sống lưng.
Nhận ra cậu trai cao lớn này chắc chắn không phải người đơn giản, tài xế vội vàng dời mắt, tập trung lái xe.
♫♫♫
Giang Thầm vốn chỉ xin nghỉ một ngày vì sơ ý bị người ta đụng. Nhưng vì cha mẹ Tô đột ngột đến thăm rồi come out này nọ, kỳ nghỉ của hắn đành phải kéo dài.
Phải đến bốn ngày sau, Giang Thầm mới quay lại trường.
Sự vắng mặt của hắn khiến cả hội sinh viên náo loạn. Các thành viên ùa tới hỏi han, thậm chí thêu dệt ra đủ kịch bản: Phải chăng hôm đó hắn bị cô gái kia làm bị thương nặng đến mức phải vào phòng ICU* không, hắn có định báo cảnh sát không? Họ còn nhiệt tình cam đoan sẵn sàng làm chứng bất cứ lúc nào!
*ICU là viết tắt của cụm từ Intensive Care Unit. Đây là khoa/phòng có nhiệm vụ điều trị chuyên sâu, chăm sóc đặc biệt nhằm hỗ trợ và duy trì sự sống cho người bệnh nguy kịch hoặc đang có các chấn thương nghiêm trọng, nguy hiểm đến tính mạng.
Đối diện với những câu hỏi nhiệt tình quá khích, chẳng biết Giang Thầm nghĩ gì mà trên gương mặt vốn luôn lạnh lùng lại bỗng nở nụ cười hiếm hoi. Hắn thấp giọng đáp: "Không liên quan đến cô ấy. Chỉ là giải quyết việc lớn cả đời* thôi."