Tui Không Chữa Người Bệnh Này Nữa Đâu

Chương 153: Thế giới thứ năm (29)



CHO ANH SỜ ĐI MÀ

Mẹ Tô thấy Tô Đoạn vừa kinh ngạc pha lẫn chút chột dạ thì hiểu ngay rằng mình đã đoán đúng.

Đứa con bà sinh ra có nói dối hay không, bà còn không nhìn ra được ư?!

Dù đã đoán trước, nhưng nước mắt của mẹ Tô vẫn lập tức tuôn trào.

... Đồng thời, bà không quên đưa tay ra véo mạnh vào cánh tay của cậu con trai mặt người dạ thú này!

Mẹ Tô nhéo hơi mạnh, mà Tô Đoạn lại không chịu đau giỏi nên bị bà véo đau đến nỗi phải kêu lên một tiếng nhỏ, mờ mịt và hoảng sợ lùi lại hai bước.

Nhà họ Tô không tán thành cách dạy con con hiếu dưới roi vọt, nên từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên Tô Đoạn bị đánh.

Cha Tô đẩy xe đẩy về đúng lúc nhìn thấy cảnh này: !!

Ông hoảng hồn, buông xe đẩy ra, bước lên đứng giữa hai người. Nhìn đứa con đáng thương co rúm như con non rơi xuống nước ướt nhẹp sau khi bị đánh, rồi lại nhìn mẹ Tô vừa đánh con nhưng cũng đang khóc ròng, ông ngẩn ngơ hỏi: "... Sao thế?"

Mẹ Tô lau nước mắt, muôn vàn lời chất chứa trong lòng bà, nội tâm đong đầy xót xa, bà nên nói thế nào với ba nó rằng con mình cưỡng ép anh trai cậu đây...

Tô Đoạn cũng sợ sệt không nói năng gì, tay ôm cánh tay mình, trong lòng băn khoăn không biết có nên nhận "tội danh" này không.

Nếu cậu nhận thì mẹ sẽ tập trung sự tức giận vào cậu, đỡ cho Giang Thầm phải chịu áp lực. Đây là cơ hội tốt để thể hiện bản thân mà!

Ánh mắt Tô Đoạn lặng lẽ dừng lại ở cửa hàng trong hệ thống, nhìn một lúc lọ thuốc giảm đau chỉ cần 10 điểm kinh nghiệm.

Thuốc giảm đau! Vừa rẻ vừa bền! Bạn tốt khi bị đánh! Trợ thủ đắc lực khi come out!

Thấy cả hai không đáp lời, cha Tô đành lấy khăn giấy đưa cho mẹ Tô lau nước mắt, rồi xem qua vết véo trên tay Tô Đoạn thấy không nghiêm trọng lắm, không chảy máu, ông mới yên tâm.

Lúc này tiếng động đã thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh trong trung tâm thương mại, xôn xao nhìn sang họ, ngay cả nhân viên cũng đến hỏi xem có cần hỗ trợ gì không.

Cha Tô giải thích với nhân viên, rồi vội vàng đưa vợ và con trai có vẻ đang giận nhau rời đi mà chưa thanh toán món đồ đã chọn.

Ra ngoài rồi, ông lại hỏi lần nữa xem có chuyện gì, nhưng vẫn không ai trả lời, ông đành thở dài, nắm tay mỗi người một bên, gọi một chiếc taxi về nhà.

Trên xe không ai nói chuyện, bầu không khí vô cùng căng thẳng, chỉ là khi Tô Đoạn định mở điện thoại để báo tình hình cho Giang Thầm thì bị mẹ cậu ho mạnh một tiếng, kèm theo ánh lườm sắc bén, khiến cậu sợ run tay, vội vã bấm gửi dở dang vài chữ rồi tắt điện thoại.

Ở đầu bên kia, Giang Thầm nhìn câu nhắn bị cắt ngang mà Tô Đoạn gửi đến, "Mẹ phát hiện ra mối quan hệ của tụi mình rồi, nhưng hình như mẹ...", hắn khẽ cau mày.

♡♥♡♥

Trung tâm thương mại cách căn hộ của Giang Thầm thuê không xa, chỉ vài phút đi xe là đến.

Vừa mới lấy chìa khóa ra, cửa đã mở từ bên trong. Giang Thầm nghe thấy tiếng nên ra mở cửa.

Thấy ba người trở về tay không, dù Giang Thầm đã đoán được tình hình không ổn qua tin nhắn của Tô Đoạn, nhưng vẫn giả vờ ngạc nhiên hỏi: "Sao mọi người về sớm thế ạ?"

Thoáng nhìn thấy gương mặt nhợt nhạt của Giang Thầm cùng dấu đỏ mờ trên má, mẹ Tô không khỏi đau lòng, ánh mắt trách móc quay sang nhìn Tô Đoạn.

Lần này Tô Đoạn bình thản đón nhận ánh mắt ấy, thậm chí còn ưỡn ngực lên dũng cảm vì đã mua sẵn thuốc giảm đau rồi.

Ánh mắt mẹ Tô vừa áy náy vừa yêu thương nhìn Giang Thầm, cầm tay hắn vỗ nhẹ, dịu dàng nói: "Tiểu Thầm à, dì có vài chuyện muốn nói với con."

Quả thực là khác một trời một vực với dáng vẻ vừa nạt Tô Đoạn.

☆☆☆

Cả nhà ngồi trên sô pha, mẹ Tô kéo "nạn nhân" Giang Thầm ngồi một bên, còn Tô Đoạn bị đẩy ngồi bên cạnh cha Tô. Sô pha vốn rộng rãi trong căn hộ giờ chật chội khi có bốn người lớn ngồi lên.

Tô Đoạn đã cam chịu, chuyện này giấu cha Tô cũng chẳng còn nghĩa lý gì nữa. Chỉ là lúc ở ngoài đông người, mẹ Tô khó mà mở miệng.

Giờ trở về nhà, những gì cần nói đều phải nói hết.

Thật ra nếu bà trao đổi riêng với cha Tô rồi mới giải quyết thì sẽ tốt hơn, nhưng giờ bà đã biết "bộ mặt thật" của con trai mình, bà không thể để Tô Đoạn có cơ hội vừa đe dọa vừa dụ dỗ Giang Thầm, nên đành phải thông báo trực tiếp thế này.

Mẹ Tô vào thẳng chủ đề: "Lão Tô, Đoạn Đoạn và Tiểu Thầm đang ở bên nhau."

Cha Tô - trai thẳng như thép từ đầu đến cuối chưa từng nhận ra có gì bất thường: ???

Cha Tô còn chưa hết sốc thì mẹ Tô đã nói thêm câu khiến ông càng ngỡ ngàng hơn: "Nhưng mà Tiểu Thầm không tự nguyện, bị Đoạn Đoạn ép buộc!"

Cha Tô đần mặt: ???

Giang Thầm còn đần hơn ông: ???

Mẹ Tô nói xong, quay sang nhìn Giang Thầm, thấy vẻ mặt kinh ngạc của hắn, bà còn tưởng đó là vẻ hoảng hốt khi sự thật bị vạch trần, bèn vội vã an ủi: "Tiểu Thầm đừng sợ, dì biết hết rồi, nhất định sẽ giúp con đòi lại công bằng!"

Cha Tô dần dần tiêu hóa lời của mẹ Tô, nhìn đứa con nuôi cao lớn dù đang bệnh vẫn toát lên khí chất của một kẻ săn mồi, rồi quay sang nhìn cậu con trai nhỏ có bắp đùi còn chưa bằng bắp tay Giang Thầm, biểu cảm phức tạp, muốn nói lại thôi: "..."

À... Không phải ông muốn bắt bẻ gì đâu, chỉ là ông thấy hình như mắt vợ mình không tốt lắm thì phải?
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.