Tui Không Chữa Người Bệnh Này Nữa Đâu

Chương 148: Thế giới thứ năm (24)



CHO ANH SỜ ĐI MÀ

Hôm nay Giang Thầm làm việc trong văn phòng của mình, vẻ mặt tập trung nhìn màn hình, ngón tay đeo găng mỏng nhấn phím nhẹ nhàng.

Tuy trong phòng chỉ có mình hắn nhưng Giang Thầm vẫn quen đeo găng tay. May mà loại găng tay này được thiết kế riêng, mỏng và thoáng khí, ngay cả vào mùa hè cũng không gây khó chịu.

Trong văn phòng chỉ có tiếng gõ bàn phím lạch cạch.

Dạo gần đây Giang Thầm bận bịu việc công ty, vì thế công việc của hội sinh viên cứ tích tụ lại.

Việc chạy qua chạy lại giữa hai nơi thực sự mệt mỏi, nhất là khi công ty vừa mới bắt đầu có dấu hiệu phát triển, đòi hỏi hắn phải dành nhiều công sức để đảm bảo sự ổn định mai sau. Dù Giang Thầm vốn có thể lực vượt trội hơn người thì đôi khi hắn cũng cảm thấy kiệt sức.

Dẫu là thế, hắn không nỡ từ bỏ công việc ở hội sinh viên. Bởi vị trí hội trưởng không chỉ là một chức vụ mà còn là cơ hội quý giá để xây dựng mối quan hệ.

Một mặt, hội sinh viên thường xuyên hợp tác với các công ty bên ngoài, và với vị thế của đại học T - một trong những trường hàng đầu quốc gia thì những công ty này đều là đối tác đáng tin cậy, có giá trị cho việc mở rộng quan hệ.

Dù các công ty hợp tác với hội sinh viên trên cương vị chung, nhưng là hội trưởng nên Giang Thầm có lợi thế hơn các sinh viên khác trong việc biến những mối quan hệ này thành mối quan hệ riêng của mình.

Mặt khác, nội bộ trường đại học T cũng quy tụ rất nhiều tài năng. Dù chỉ mới năm hai nhưng đã có một số sinh viên đạt đến tiêu chuẩn của các ứng viên tốt nghiệp xuất sắc, sau này chắc chắn sẽ là đối tượng mà các công ty lớn săn đón. Việc nắm bắt nhân tài ngay từ bên trong sẽ giúp Giang Thầm thuận lợi hơn trong việc thu hút những người này về phía mình.

Khi Giang Thầm đang tập trung xử lý công việc, tiếng gõ cửa bất ngờ vang lên, một khuôn mặt thò vào phòng.

Đó là một cô gái nhỏ trong ban văn nghệ, mái tóc cô ngắn gọn gàng, khuôn mặt tròn trĩnh nhưng không ú trông hết sức dễ thương, dễ khiến bạn bè yêu mến, lại có năng lực làm việc. Giang Thầm không có nhiều thời gian tiếp xúc với cô nhưng hắn cũng nghe loáng thoáng người ta nhắc, đa số thành viên hội sinh viên ai cũng mến cô.

Song những chuyện này không có gì quan trọng nên hắn chẳng để tâm nhiều.

Giang Thầm chẳng có ý nghĩ gì với cô gái bước vào. Thực tế thì ngoài Tô Đoạn ra, dẫu xinh đẹp nhường nào hắn cũng không có cảm giác gì đặc biệt, nhiều nhất là chỉ nghĩ "người này có triển vọng, cần giữ mối quan hệ". Ngoài ra thì hắn không còn suy nghĩ gì khác.

Cô gái tóc ngắn mỉm cười với hắn, dường như lấy hết can đảm, rồi hơi e dè hỏi: "Hội trưởng đang bận sao?"

Giang Thầm gật đầu dứt khoát, không chút khách sáo.

Lúc này hắn thực sự rất bận, lại thêm việc Tô Đoạn không trả lời tin nhắn khiến tâm trạng của hắn hơi... Tệ.

Nhưng cô gái tóc ngắn không biết điều mà rời đi ngay, cô do dự vài giây, như hơi ngượng ngùng hỏi tiếp: "Vậy... Vậy có thể làm phiền anh vài phút không ạ?"

Vừa nói, mặt cô đã đỏ lựng.

Nhìn thấy dáng vẻ bẽn lẽn e thẹn của cô, Giang Thầm kiểu: "..."

Chắc lại là một lời bày tỏ.

Cách này vô cùng quen, suốt một năm qua hắn đã trải qua không biết bao lần. Thấy vậy hắn cũng chẳng có phản ứng gì, chỉ thấy hơi mệt mỏi và ngao ngán.

Nếu là một sinh viên bình thường, Giang Thầm sẽ từ chối thẳng là không có thời gian, bởi có khi cả trăm năm cũng không gặp lại lần nào. Nhưng vì cô gái này là thành viên hội sinh viên, dù ít khi gặp mặt, nhưng chỉ cần cô để tâm thì vẫn có thể nắm bắt được lịch trình của hắn. Cứ tránh né mãi cũng không phải cách, Giang Thầm suy nghĩ vài giây rồi quyết định dành vài phút nói rõ ràng với cô để khỏi phiền về sau. Thế là gật đầu ra hiệu cho cô vào.

Trong lúc đó, hắn liếc nhìn điện thoại, tin nhắn hắn gửi vẫn chưa được hồi đáp.

Giang Thầm cảm thấy có gì đó là lạ. Tô Đoạn học hành nghiêm túc nhưng trong giờ học vẫn thỉnh thoảng lén lút nhắn tin với hắn. Tin nhắn của hắn thường được trả lời trong vòng năm phút.

Hắn nhớ thời khóa biểu của Tô Đoạn. Giờ này không có bài kiểm tra cũng không phải là tiết thể dục, nhưng đã hơn một giờ rồi mà bé con vẫn chưa trả lời. Không lẽ đã xảy ra chuyện gì sao?

Dù an ninh và hệ thống an toàn của trường rất tốt, nhưng không có nghĩa là không có sự cố.

Giang Thầm quyết định đợi cô gái rời đi sẽ gọi điện cho Tô Đoạn. Nếu vẫn không có ai trả lời, hắn sẽ tự đi tìm cậu.

Cô gái dùng dằng bước vào phòng, trước khi khép cửa, Giang Thầm còn thấy qua khe cửa vài cái đầu lấp ló ngoài hành lang như đang lén nhìn về phía này: "..."

Hóa ra có cả quần chúng vây xem, chẳng biết có bao nhiêu người đang hóng hớt ngoài kia.

Có lẽ cô gái đã trang điểm chải chuốt, nhưng Giang Thầm chẳng nhìn kỹ, tâm trí hắn đã bị cuốn hết vào việc Tô Đoạn mãi vẫn chưa trả lời tin nhắn.

Đúng như dự đoán, Giang Thầm lại nhận thêm một lời tỏ tình lắp bắp ấp úng.

Và cũng như thường lệ, Giang Thầm từ chối lời tỏ tình của cô gái. Tuy nhiên lần này hắn không dùng lý do "bận học, không có thời gian hẹn hò" mà nói rằng: "Tôi có người yêu rồi."

Cô gái kia trông vừa ngỡ ngàng vừa buồn bã, mắt đỏ hoe, ấm ức nói: "Em... Em không tin."

Giang Thầm: "..." Cô tin hay không liên quan gì đến tôi?

Cô gái tiếp tục tự nói: "Em... Em đã hỏi bạn bè của anh rồi... Họ đều nói anh không có bạn gái."

Giang Thầm: "..." Thì đúng rồi, tôi có bạn trai mà.

Giang Thầm hơi mất kiên nhẫn, đôi lông mày khẽ nhíu lại, nhấn mạnh: "Bạn à, tôi thực sự đã có người yêu rồi."

Hắn không phải người vui giận thì sẽ thể hiện ra. Nếu là người quen, chắc chắn họ sẽ nhận ra tâm trạng hắn lúc này rất khó chịu.

Nhưng mà cô gái vẫn không nhận ra điều đó, trông vẫn chưa cam lòng, định nói thêm gì đó.

Đúng lúc ấy, chiếc điện thoại đặt trên bàn bỗng vang lên một âm báo đặc biệt, khiến Giang Thầm lập tức không còn đếm xỉa đến cô nữa. Mặt mày hắn dịu lại ngay tắp lự, cúi đầu cầm điện thoại lên xem tin nhắn.

Đây là âm báo đặc biệt hắn cài riêng cho Tô Đoạn, cuối cùng thì cậu cũng trả lời.

Thấy Giang Thầm ngó lơ mình, chỉ lo xem tin nhắn, giống như đang coi cô là không khí, cô gái vốn định nói gì đó bỗng cảm thấy nhục nhã. Thế rồi không biết nghĩ gì, có lẽ do cảm giác đâm lao thì phải theo lao, cô bỗng nhiên vươn tay ra muốn chạm vào gương mặt lạnh lùng của Giang Thầm.

Nghe nói Giang Thầm mắc chứng sạch sẽ nghiêm trọng, không thích bị ai chạm vào, nên nếu cô có thể chạm được thì chắc chắn sẽ để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng hắn...

Giang Thầm vốn rất cảnh giác, thông thường đã có thể tránh được hành động này. Nhưng đúng lúc đó toàn bộ sự chú ý của hắn đều tập trung vào tin nhắn của Tô Đoạn, sơ ý vài giây, thế mà bị cô gái chạm vào thật.

Khi những ngón tay mềm mại của cô gái chạm vào má, Giang Thầm lập tức như bị bỏng, đứng bật dậy khỏi ghế, vung tay hất tay cô ra, tạo tiếng chan chát vang dội.

Cú hất quá mạnh khiến trên tay cô để lại một vết đỏ.

Chiếc ghế đằng sau hắn cũng đổ xuống đất, gây nên tiếng động hỗn loạn, ai không biết sẽ nghĩ rằng bên trong đang có xô xát.

Đám người đứng ngoài nghe ngóng, mắt mở to kinh ngạc: "..."

Ê! Hội trưởng nổi giận đánh người, hay là em gái tỏ tình kia đang đè hội trưởng đây?!

Dù là tình huống nào cũng khiến người ta rợn người...

Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa dồn dập, nhưng Giang Thầm chẳng buồn để ý. Một tay hắn nắm chặt điện thoại, tay kia dùng mu bàn tay lau phần má vừa bị chạm vào, gương mặt hiện rõ vẻ khó chịu, ánh mắt lạnh lùng.

Hắn chỉ nhẹ nhàng thốt ra một chữ: "Cút."

Cô gái giật bắn mình, phản ứng của Giang Thầm tựa bị thứ gì bẩn thỉu chạm vào hoàn toàn đánh sập lòng tự trọng của cô. Trước ánh mắt lạnh băng của hắn, cô không kìm được mà run rẩy hãi hùng. Nghe thấy lời xua đuổi lạnh lùng thì nước mắt lập tức rơi lã chã, che lấy bàn tay đau rát rồi vội vã mở cửa chạy ra ngoài.

Đám người đợi ngoài cửa thấy vậy đều hoảng hốt, mồm năm miệng mười xúm lại hỏi han: "Sao thế? Sao lại khóc?"

"Bị hội trưởng từ chối rồi?" Thấy cô tủi thân gật đầu, nước mắt rơi mãi không ngừng, lại nói: "Ừ thì chuyện đó cũng dễ hiểu mà, bảo em chuẩn bị tinh thần trước rồi... Tay em sao thế, có bị thương không?"

"Vừa nãy trong phòng có tiếng động, đụng phải cái gì à?"

Nghe hỏi vậy, cô gái lại không kìm được ấm ức, đưa mu bàn tay đỏ lên, nghẹn ngào kể: "Em chỉ định chạm vào hội trưởng một chút thôi, vậy mà anh ấy... Đánh em..."

Những người đứng xem vốn còn lo lắng, nhưng nghe vậy thì không ai tỏ ra thương cảm như cô nghĩ, biểu cảm của họ trở nên kỳ lạ.

"Hội trưởng không thích ai đụng chạm, đã nói bao nhiêu lần rồi mà vẫn cố làm gì?"

"Thì đó, không phải cứ là con gái thì được tự tiện chạm vào người khác đâu, chẳng có quan hệ gì mà đã đụng tay đụng chân, chẳng khác gì sàm sỡ cả! Nếu là con trai làm thế thì chắc bị mắng chết rồi!"

"Ừm... Là con gái thì cũng nên giữ ý chứ..."

"Không biết hội trưởng thế nào rồi nhỉ? Có nên đưa anh ấy đến phòng y tế không?"

Cô gái nghe thấy những lời xì xào mang vẻ xa lánh thì không khỏi cảm thấy tủi thân, xấu hổ và giận dữ, sau một lúc hoang mang, cuối cùng cô cũng hoảng sợ.

Năng lực của cô không nổi trội lắm, sở dĩ cô có thể ở lại hội sinh viên đến giờ chỉ là nhờ có mối quan hệ tốt với nhiều người, nên mỗi đợt thanh lọc nhân sự đều không bị loại. Nếu giờ mà bị cả hội đồng loạt xa lánh, e là chẳng ở lại đây được lâu nữa...

Là trường đại học danh tiếng hàng đầu cả nước, hội sinh viên của Đại học T phát triển rất hoàn chỉnh, được nhà trường xem trọng và cấp nhiều nguồn lực tốt. Dù chỉ là một thành viên bình thường ở đây, những lợi ích nhận được cũng không phải dễ mà đong đếm, đó cũng là lý do cô bỏ công sức xây dựng mối quan hệ và nhất quyết muốn ở lại.

Nhưng lần này, chỉ vì lời tỏ tình bị từ chối và phút giây bốc đồng nhất thời, có lẽ cô đã khiến mọi công sức trước đây trở thành củi ba năm thiêu một giờ.

♫♫♫

Khi đám đông còn đang bàn tán chưa dứt thì nhân vật đang bị bàn tán đã mở cửa văn phòng ra.

Gò má Giang Thầm đỏ ửng cả một vùng lớn, sắc mặt không mấy dễ chịu, hắn nhìn phó hội trưởng đang đứng giữa đám đông hóng chuyện rồi nói: "Phần còn lại cậu lo liệu nhé, tôi không khỏe nên về trước." Nói xong, hắn đeo túi lên vai rồi vội vã rời đi.

Mọi người nhìn thấy gương mặt đỏ ửng của hắn, ánh mắt lại càng lạ quay sang nhìn cô gái kia.

Cái này mà gọi là "chạm nhẹ" sao? Trông như vừa ăn một cái tát chan chát thì có!

Bây giờ con gái không chỉ biết chơi trò lưu manh mà còn biết nói dối nữa sao?

Chắc có lẽ hội trưởng nhịn không đánh cô thêm một trận nữa cũng xem là có lòng tốt rồi.

Thế nhưng điều họ không biết là Giang Thầm thật sự chỉ bị chạm nhẹ. Mặt hắn đỏ bừng như vậy là do hắn liên tục lau đi lau lại nên mới đỏ như vậy.

✦✦✦

Trong một phòng học, Tô Đoạn vừa làm một bài kiểm tra đột xuất của thầy dạy toán cao cấp, cậu thắc mắc cầm điện thoại lên, gửi cho Giang Thầm vẫn chưa hồi âm một dấu hỏi nhỏ.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.