Tui Không Chữa Người Bệnh Này Nữa Đâu

Chương 135: Thế giới thứ năm (11)



CHO ANH SỜ ĐI MÀ

Lân Trác suýt bị ánh mắt của Giang Thầm dọa tè ra quần.

Cậu ta cảm giác như mình vừa nhận được... Sát khí trong truyền thuyết.

Dù tính cách Giang Thầm hơi quái gở, nhưng hắn không phải người xấu tính xấu nết. Thực tế thì Giang Thầm rất giỏi chịu đựng, ví như bị cậu ta làm phiền lâu vậy mà vẫn chưa ra tay đánh cậu ta.

Sao hôm nay tự dưng hung dữ vậy ta?

Lật mặt trong một giây cũng không lật nhanh đến mức này.

Hình như mình cũng đâu nói gì xúc phạm đâu nhỉ, chỉ đùa một câu muốn sờ em trai của Giang Thầm thôi mà.

... Chẳng lẽ vì câu đó?

Lân Trác khó tin nghĩ thầm. Trong tiếng Anh, từ "em trai" không có nghĩa ám chỉ một bộ phận nhạy cảm*, cậu ta nghĩ mãi cũng chỉ có thể nghĩ ra một khả năng: Giang Thầm quá bảo vệ em của mình!

*Em trai bên tiếng Trung là đệ đệ, còn có nghĩa khác là chỉ "cậu nhỏ" =))))

Dù đã nghe nói đến những người "cuồng em trai" "cuồng em gái," nhưng đây là lần đầu tiên cậu ta gặp được một trường hợp sống đấy!

Lân Trác có một đứa em trai nghịch ngợm lúc nào cũng khiến cậu ta tức chết, nên chẳng thể tưởng tượng ra em của Giang Thầm dễ thương đến nhường nào mà hắn lại bảo vệ như gà mẹ bảo vệ gà con vậy. Cậu ta chỉ nói đùa một câu mà Giang Thầm đã nổi giận với cậu ta lần đầu.

Sự chiếm hữu này phải chăng hơi quá... Cậu ta chỉ nói đùa thôi mà hắn đã muốn lao lên đánh cậu ta rồi, nếu sau này em của Giang Thầm có người yêu thì có lẽ hắn sẽ xé tan tác bạn gái của em mình mất!

Không hiểu sao cậu ta cảm thấy chuyện này có thể lắm chứ đùa...

Tự nhiên cảm thấy thái độ của Giang Thầm có gì đó không đúng, Lân Trác chẳng kìm lòng nổi rơi vào suy tư về cuộc đời.

Giang Thầm như cũng nhận ra phản ứng của mình hơi quá đà, khuôn mặt nhanh chóng dịu lại, xin lỗi Lân Trác rồi đeo tai nghe, tiếp tục nghe nhạc.

"Ờ... Ờ... Vậy tớ không làm phiền nữa."

Lân Trác bị dọa sợ, lo là chứng "cuồng em trai" của Giang Thầm sẽ bùng phát, càng nghĩ càng sợ mình sẽ bị túm lên đánh, im như thóc quay lại chỗ ngồi, lặng thinh chờ đến tiết học tiếp theo.

Ánh mắt của Giang Thầm vẫn hướng ra ngoài cửa sổ, nhưng lần này không còn tiêu cự, đôi mắt đen nhánh thoáng chút ngẩn ngơ.

Không chỉ Lân Trác bị dọa sợ, mà chính Giang Thầm cũng bị hành động mất kiểm soát của mình làm hoảng hốt.

Năm ở Loranda đã để lại cho Giang Thầm nhiều từng trải không mấy tốt đẹp, nhưng phải công nhận rằng nó cũng dạy hắn nhiều điều.

Biết giữ bình tĩnh là một trong những điều đó.

Ở Loranda, những người bốc đồng sẽ không thể sống sót, bởi sự bắt nạt và trả đũa diễn ra mỗi một nơi trong thành phố. Nếu không thể kiểm soát cảm xúc và hành động của mình, phản kháng hoặc trả thù không hề chuẩn bị thì cũng như lấy trứng chọi đá thôi.

Ở đó, trẻ em và phụ nữ là hai đối tượng yếu thế nhất, và Giang Thầm đã chịu đựng đủ đau khổ trong những lần thất bại liên tiếp, bị cuộc sống ép buộc phải quen với việc nhẫn nhịn và giữ bình tĩnh.

Hắn từng nghĩ mình đã kiểm soát cảm xúc rất tốt, nhưng từng cảnh vừa xảy ra trong đầu hắn, từng câu từng chữ, đều rõ ràng nhắc nhở hắn rằng: Không phải, không phải vậy.

Mày đã quá tự tin.

Sở dĩ trước đây hắn giữ được bình tĩnh chỉ vì không ai chạm đến thứ quý giá nhất của hắn mà thôi.

Giờ đây hắn đã có một điểm yếu không thể nào xóa nhòa... Hoặc có lẽ hắn không hề muốn vứt bỏ nó.

Em của hắn, bé con của hắn, người mà vừa gặp đã vô cùng to gan chọc vào má hắn.

Sao mình lại giận dữ như vậy?

Một câu trả lời loáng thoáng xuất hiện trong tâm trí hắn.

Nhưng câu trả lời đó quá đỗi chua xót và đáng sợ, khiến Giang Thầm phải nhắm cả mắt lại.

Tiếng chuông vào lớp vang lên, Giang Thầm tháo tai nghe, buộc mình tập trung ánh mắt lên bảng đen.

Trong lòng hắn có một cánh cổng, giữ lại những cảm xúc không thể diễn tả thành lời, những con thú dữ tợn ẩn sâu bên trong.

Và giờ đây, cánh cổng ấy vừa bị một thứ gì đó mềm mại nhưng không sao phớt lờ đập khẽ từ bên trong.

☆☆☆

Lúc tan học tuyết vẫn đang rơi. Giang Thầm che ô, đi qua nửa khuôn viên trường để đón Tô Đoạn.

Tô Đoạn đã đưa ô của mình cho hắn, nếu Giang Thầm không đến đón, Tô Đoạn sẽ phải đáng thương đội tuyết về nhà.

Lúc Giang Thầm đến, cậu nhóc đã đứng chờ ở cửa lớp học, cậu mặc áo khoác ấm, đội mũ và quàng khăn kín mít, trông hệt như một quả bóng tròn.

Ô là loại ô đôi, đủ rộng cho hai người, vì vậy Giang Thầm không lấy chiếc ô của mình ra.

"Anh ơi."

Vừa thấy Giang Thầm, Tô Đoạn đã tháo chiếc khăn cổ màu trắng nhạt của mình, quàng lên cổ Giang Thầm.

Sức khỏe Giang Thầm tốt hơn Tô Đoạn nên hắn mặc ít hơn. Bình thường thì không sao, nhưng hôm nay có tuyết rơi nhiệt độ hạ đột ngột, quần áo Giang Thầm mặc có vẻ hơi mỏng.

Giang Thầm lắc đầu, cầm lấy đuôi chiếc khăn vừa quàng lên cổ, toan trả lại cho Tô Đoạn: "Anh không lạnh, Đoạn Đoạn cứ choàng đi."

"Không được nhúc nhích." Tô Đoạn nghiêm mặt, dọa dẫm hắn: "Anh mà bị lạnh, Đoạn Đoạn sẽ đau lòng đấy."

Tô Đoạn bắt đầu nói lung tung: "Em mà đau lòng đến đổ bệnh, anh sẽ phải chịu trách nhiệm đó."

Giang Thầm: "..."

Hắn nắm chặt lấy chiếc khăn trong tay, sau đó chậm rãi thả ra, không khước từ nữa.

Hắn cúi đầu, để Tô Đoạn quấn từng vòng khăn quanh cổ cho mình.

Chiếc khăn dày dặn, phủ lên đến cằm, che đi phần cằm Giang Thầm. Chiếc khăn vừa được tháo từ cổ Tô Đoạn ra nên vẫn còn ấm áp, mang theo mùi hương quen thuộc từ cơ thể cậu bé, dịu nhẹ, thoang thoảng vị ngọt đắng.

Giang Thầm kìm lòng chẳng đặng hít sâu vào.

Sau khi tỉ mỉ quấn khăn cho Giang Thầm xong, Tô Đoạn tự nhiên thành thạo giơ tay lên, ôm lấy cánh tay Giang Thầm.

Giang Thầm cứng đờ thoáng chốc, cụp mắt, không làm gì như thường lệ, để yên cho cậu nhóc thân thiết ôm hắn, rồi dẫn cậu đi về phía cổng trường.

Trong một tiết học, tuyết đã phủ một lớp dày trên mặt đất, bước lên đã có thể nghe thấy tiếng lạo xạo dưới chân. Tuyết bị đạp cứng lại, khiến việc đi lại có lúc sẽ trơn trượt. Giang Thầm lo Tô Đoạn sẽ ngã nên bèn rút cánh tay ra khỏi tay cậu bé, ôm chặt lấy cánh tay Tô Đoạn, bảo vệ cậu thật kỹ.

Tô Đoạn lặng lẽ thò tay ra ngoài chiếc ô.

Giang Thầm thấy cậu mang găng tay, bèn không ngăn lại.

Tô Đoạn đón vài bông tuyết rồi rụt tay lại vào ô. Cậu đang đeo găng tay nhung dày, cách nhiệt tốt, nên những bông tuyết rơi trên đó không bị tan chảy, giữ nguyên hình dạng tinh tế khi chúng đáp xuống thế gian này.

Tô Đoạn giơ tay lên khoe cho Giang Thầm xem những bông tuyết hình lục giác hoàn hảo trong tay, chúng có sáu nhánh nhỏ từ tâm lan tỏa ra. Mỗi nhánh có vô số phân nhánh nhỏ, tựa như những viên ngọc quý được điêu khắc tỉ mỉ mà ai đó đã vô tình đánh rơi giữa nhân gian.

Xinh đẹp tinh tế vô ngần.

Nhưng trong mắt Giang Thầm, chúng vẫn không xinh đẹp bằng em trai của hắn.

Đáy lòng Giang Thầm khẽ run lên khi nhìn vào đôi mắt đen láy cong lên lấp lánh của Tô Đoạn, rồi hắn như trốn tránh quay đi khi Tô Đoạn đối diện với hắn.

Dẫu lấy làm lạ vì lần này Giang Thầm không ngợi khen, nhưng Tô Đoạn vẫn không để ý lắm. Cậu cúi đầu, nhẹ nhàng thổi tan những bông tuyết trong lòng bàn tay.

Những bông tuyết rơi xuống nhanh chóng hòa vào lớp tuyết đã bị giẫm nát trên mặt đất, chỉ trong chớp mắt đã không thể phân biệt được nữa.

Xe của mẹ Tô đã đợi sẵn ở cổng trường, bên trong bật sẵn hệ thống sưởi. Khi vừa lên xe, mẹ Tô sờ lên lớp áo mỏng manh của Giang Thầm, hơi xót hỏi: "Lạnh không con?"

Phớt lờ cảm giác luyến tiếc trong lòng, Giang Thầm tháo khăn quàng cổ xuống, cẩn thận gấp lại trên đùi, lắc đầu: "Không lạnh ạ."

Thể chất của hắn không yếu, hai năm nay được nhà họ Tô chăm bẵm kỹ càng, nên chút lạnh này chẳng ảnh hưởng gì đến hắn.

Mẹ Tô hối hận nói: "Biết trước hôm nay có tuyết thì dì đã bảo con mặc thêm áo rồi."

Tô Đoạn nghiêng đầu, gối lên vai Giang Thầm, tự hào khoe với mẹ: "Mẹ ơi, con đã đưa khăn quàng của mình cho anh rồi."

Mẹ Tô bật cười vui vẻ, xoa cằm cậu, hết sức phối hợp khen: "Đoạn Đoạn nhà mình biết quan tâm người khác thật đấy."

Tô Đoạn gật đầu đồng tình: "Dạ!"

Mẹ Tô không khỏi bật cười, nhẹ nhàng véo chiếc mũi đỏ hồng của cậu, đùa: "Đoạn Đoạn nhà mình muốn làm chàng vợ nhỏ của anh à, sao mà hiền huệ thế này?"

Tô Đoạn: "..."

Cậu chột dạ "dạ" một tiếng.

Chịu thôi, cậu luôn là củ khoai tây trung thực, nên, nên không biết nói dối.

Cả hai mẹ con không ai chú ý đến bàn tay của Giang Thầm đang lặng lẽ siết chặt chiếc khăn quàng trên đùi.

Dưới lớp găng tay, những đường gân xanh mờ hiện lên trên mu bàn tay, biểu hiện cho nội tâm đang dao động của hắn.

Mãi đến bữa tối, cuối cùng Tô Đoạn cũng nhận thấy Giang Thầm có gì đó không ổn.

Dù thường ngày Giang Thầm cũng trầm lặng, nhưng hôm nay sự im lặng của hắn quá đỗi rõ ràng, chừng như có tâm sự.

Thực ra thì không chỉ Tô Đoạn, mà cả ba mẹ Tô cũng phần nào cảm nhận được sự trầm lắng của Giang Thầm, nhưng họ tôn trọng không gian riêng tư của hắn nên chỉ bảo Tô Đoạn gần gũi với hắn nhất đi hỏi thăm.

Đêm đó, Tô Đoạn ôm chiếc gối nhỏ của mình quen cửa quen nẻo chui vào phòng Giang Thầm.

Ba mẹ Tô đã thôi cản Tô Đoạn suốt ngày trèo lên giường Giang Thầm. Cậu như một chú chuột tinh ranh mỗi khi có việc gì liên quan đến Giang Thầm, không thể bắt được, mà có vẻ Giang Thầm cũng chịu cho Tô Đoạn ngủ với mình.

Nên sau một thời gian quan sát, thấy Giang Thầm không phản ứng gì bất thường, họ không cản Tô Đoạn nữa.

Tô Đoạn quen thuộc trèo lên giường, rúc vào lòng Giang Thầm.

Giang Thầm hơi do dự rồi mới nhẹ nhàng ôm lấy lưng cậu như mọi khi.

Tô Đoạn dụi đầu vào ngực Giang Thầm, hỏi nhỏ: "Anh ơi, hôm nay anh có chuyện gì buồn phải không?"

Giang Thầm im lặng một lúc, rồi giải thích: "Không có gì, chỉ là có kết quả thi lần trước rồi, anh không làm tốt."

Tô Đoạn hỏi: "Anh đứng thứ mấy?"

Giang Thầm: "Thứ hai."

Bình thường Giang Thầm luôn đứng đầu, lần này xếp thứ hai quả là một thất bại đối với hắn, điều này cũng có thể giải thích cho tâm trạng sa sút.

Tuy điểm số của Tô Đoạn cũng ổn, nhưng cậu luôn làm bài ẩu nên không thể đứng đầu: "..."

Bực ghê, không biết nói gì nữa.

Trái tim mong manh của Tô Đoạn bị tổn thương, sáng suốt bỏ qua chủ đề này, đổi hướng: "Để em an ủi anh, tối nay em ngủ với anh nha!"

Giang Thầm im lặng một lúc, rồi khó khăn từ chối: "... Đoạn Đoạn ngoan, hôm nay anh muốn ngủ một mình."

Tô Đoạn: "..." Càng giận hơn!

Giang Thầm dám từ chối ngủ chung với cậu, đây thực sự là đòn giáng mạnh vào trái tim yếu đuối của Tô Đoạn. Cậu vừa dỗi vừa buồn, đau khổ bĩu cả môi. Giang Thầm đành phải hôn một cái lên má cậu thì cậu mới chịu ôm gối nhỏ trở về phòng.

Trước khi đi, cậu còn mang theo cả con cá nóc nhồi bông từ phòng Giang Thầm, như thể định biến nó thành "thế thân" của Giang Thầm.

Sau khi Tô Đoạn rời đi, Giang Thầm nằm một mình trên giường rất lâu mới ngủ được.

Đêm đó, Giang Thầm hiếm khi nằm mơ.

Trong giấc mơ, hắn thấy mình đang ngồi xổm trong một khu vườn. Nhưng trong khu vườn ấy không có những đóa hoa rực rỡ mà chỉ có một cái cây nhỏ, xòe hai chiếc lá non xanh mướt, thân cây đen sẫm trông giống một củ khoai tây.

Hình như bản thân hắn hết mực yêu quý cây nhỏ này, cẩn thận tưới nước, quét bụi, thậm chí kiểm tra đất xung quanh để chắc chắn không có con sâu nào ăn lá.

Chẳng biết có phải là ảo giác hay chăng, nhưng khi đầu ngón tay hắn chạm vào lá của cây, hai chiếc lá ấy khẽ rung rinh như rất đỗi ngượng ngịu.

Một cái cây có thể chuyển động vốn là chuyện lạ, nhưng hắn trong mơ lại không thấy có gì sai, ngược lại còn yêu thích sờ nhiều hơn.

"Anh ơi!"

Tiếng gọi quen thuộc cất lên từ đằng sau.

Giang Thầm quay đầu, trông thấy một bóng dáng quen thuộc.

Là Tô Đoạn, nhưng không phải cậu chàng mà Giang Thầm quen thuộc. Mặt mày cậu thiếu niên trong giấc mơ đã nẩy nở hơn, trông trưởng thành và chín chắn hơn, vóc người khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi. Nhưng dáng vẻ vẫn rất thanh tú.

Đặc biệt là đôi mắt đen láy sáng ngời ấy, lấp lánh như ánh sao, giống như được phản chiếu từ nước hồ trong vắt.

Từ góc nhìn của hắn, hàng lông mi đen lay láy vừa mảnh vừa dài rủ xuống, che đi chút ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt Tô Đoạn.

Hình như hắn của trong mơ cũng trưởng thành rồi.

Sở dĩ hắn nhận ra điều ấy là vì lúc hắn đứng lên, hắn nhận ra mình cao hơn Tô Đoạn hơn nửa cái đầu.

Mặt Tô Đoạn đỏ lựng, hơi trách móc hắn: "Anh đừng sờ nữa, chỉ có hai chiếc lá thôi, sờ nữa rụng mất bây giờ!"

Giang Thầm trong mơ dường như hiểu rõ lời nói không đầu không đuôi của cậu, khẽ cười, giọng cũng khàn khàn: "Bé khoai tây anh chăm mà, em không cho anh sờ thì phải bù đắp cho anh chứ nhỉ?"

Tô Đoạn thầm nghĩ ngợi, rồi bẽn lẽn ngẩng đầu lên, từ từ tiến gần.

Hai gương mặt ngày một gần, gần đến nỗi hơi thở vấn vít vào nhau.

Thiếu niên đã trưởng thành nhắm đôi mắt lại, hàng mi dài mảnh như cánh bướm khẽ vỗ hai cái trước mặt hắn. Thế rồi đôi môi mềm mại và non nớt của cậu khẽ khàng hôn lên khóe môi của Giang Thầm.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.