Tui Không Chữa Người Bệnh Này Nữa Đâu

Chương 125: Thế giới thứ năm (1)



CHO ANH SỜ ĐI MÀ

Trong vài giây ngắn ngủi đó, trong đầu Giang Thầm hoàn toàn trống rỗng.

Trước mắt hắn là thiếu niên xinh đẹp và tinh xảo nhỏ hơn hắn hai tuổi, toàn thân toát lên vẻ ngây thơ và sang quý được nuông chiều qua bao năm. Cậu mặc bộ đồ ngủ in hình khoai tây nhỏ, trông hơi gầy, nhưng không phải kiểu gầy yếu do thiếu dinh dưỡng như hắn mà là một sự mảnh mai thanh cao.

Bầu má của cậu tròn trĩnh giống trẻ con, đôi mắt đen trong sáng và thuần khiết không chút tạp chất, như hồ nước mà Giang Thầm từng tình cờ nhìn thấy ở Loranda xa xôi lạc hậu. Hồ nước ấy tĩnh lặng và trong suốt, chỉ cần chạm nhẹ cũng sẽ vỡ tan thành vô số sóng nước lấp lánh.

Sau khi bôn ba đường dài bị đưa vào một gia đình hoàn toàn xa lạ, tinh thần của hắn không tránh khỏi rơi vào mệt mỏi và căng thẳng. Nhưng trong vài giây ngắn ngủi nhìn thẳng vào thiếu niên trước mắt, cảm giác nôn nóng ấy bỗng lặng lẽ biến mất.

Khoảnh khắc nhìn thấy thiếu niên, có thứ gì đó lặng lẽ bén rể trong lòng hắn.

Dẫu vì từng trải cuộc sống nên sớm trưởng thành hơn các bạn đồng trang lứa, nhưng suy cho cùng Giang Thầm vẫn chỉ là một đứa trẻ mười hai tuổi, thân thể cũng chưa phát triển hoàn toàn, nên không thể hiểu được những cảm xúc phức tạp hơn nữa.

Chỉ là hắn nhìn thấy thứ mình thích, theo bản năng... Muốn có được nó thôi mà.

Suy nghĩ của trẻ nhỏ thẳng thắn, đôi khi lại gần với quy luật sinh tồn của loài thú hơn là người lớn.

Vốn dĩ hắn kháng cự việc đến nhà họ Tô. Sống ăn nhờ ở đậu để rồi bị phản bội đã để lại ám ảnh tâm lý sâu trong lòng hắn, khiến hắn phản xạ tự nhiên kháng cự bước vào một gia đình mới.

Nhưng hiện tại không có lựa chọn nào tốt hơn, so với bị chú ruột vứt bỏ ở Loranda tự sinh tự diệt, hắn không có lý do gì để từ chối ba Tô bằng lòng giúp hắn giành lại di sản của cha và nuôi nấng hắn.

Khi nghe nói nhà họ Tô còn có một cậu con trai, thật sự thì hắn hơi lo lo.

Một người ngoài như hắn rõ ràng không thể nặng bằng con trai ruột. Dù ba Tô thấy áy náy với cha hắn nên tỏ ra nhân từ, nhưng nếu cậu chủ nhỏ của nhà họ Tô không ưa hắn, bài xích hắn là kẻ ngoại lai, thì tình cảnh của hắn cũng không dễ gì.

... Nhưng dẫu sao cũng không thể tệ hơn trước.

Nhưng thực tế thì điều hắn lo lắng không xảy ra, dù cậu chủ nhỏ này trông có vẻ mỏng manh như hắn đã tưởng, nhưng tính cách lại rất ngoan.

Hình như cậu không ghét hắn, đôi mắt long lanh nhìn hắn, còn đưa tay chạm nhẹ vào má hắn, một cái chạm nhẹ nhàng, không hề có chút ác ý nào.

Nhiệt độ từ cái chạm nhẹ của thiếu niên không khiến Giang Thầm cảm thấy khó chịu như khi bị người khác chạm vào, mà ngược lại, còn làm dịu đi những bất an trong hắn.

Tựa như hắn đã đi một chặng đường dài chỉ để tìm thấy một người.

Giờ đây, hắn đã tìm thấy rồi.

Ba Tô thấy hắn cứ nhìn lom lom Tô Đoạn mà không nói gì, ngỡ hắn không thoải mái, ngập ngừng vài giây rồi vẫn chạm nhẹ vào đầu vai hắn cách quần áo, nói hơi sượng: "A Thầm, nếu con khó chịu thì cứ nói ra."

Cha của Giang Thầm - Giang Kỳ trước đây cùng ba Tô ra nước ngoài lập nghiệp, mấy năm trôi qua, dù nói là cấp trên cấp dưới, nhưng thực ra hai người đã như anh em. Giang Kỳ là một người cuồng công việc, sau khi ly hôn với mẹ Giang Thầm thì càng lao đầu vào công việc như trâu húc.

Trước đó ba Tô đã cảm thấy không ổn, khuyên ông ta dừng lại nghỉ ngơi một khoảng thời gian, nhưng Giang Kỳ lại kiên trì đến lạ, cuối cùng chết vì làm việc quá sức, hình như lý do này cũng không khó tin lắm.

Ông ta qua đời trong chính công ty của ông, về tình hay lý, ba Tô cũng không thể vượt qua rào cản trong lòng. Ông mãi mãi mang lòng áy náy với Giang Kỳ.

Năm ngoái sau khi Giang Kỳ đột tử, ông đã muốn đưa Giang Thầm đến nhà mình nuôi nấng, nhưng Giang Thầm vẫn còn người thân, dù quan hệ của ông với cha hắn tốt đến đâu thì cũng không thể lướt qua mối quan hệ huyết thống để nhận nuôi.

Thực ra cũng không phải là không thể, chỉ cần nhờ quan hệ là có thể chuyển hộ khẩu của Giang Thầm về đây, nhưng lúc đó ông đã hỏi ý Giang Thầm, đứa trẻ này lại thiên về việc theo chú ruột của mình hơn.

Vì vậy ông không can thiệp nhiều, cũng không quấy rầy cuộc sống bình thường của Giang Thầm.

Song không ngờ người chú của Giang Thầm lại gấp gáp đến vậy, sau khi cướp lấy di sản của hắn bèn ném hắn đến một vùng hẻo lánh ở Loranda, chỉ để lại chi phí sinh hoạt cơ bản.

Loranda không chỉ có vị trí địa lý xa xôi mà còn có nền kinh tế lạc hậu, tệ nạn thì đầy rẫy, cướp bóc và trộm cắp là chuyện bình thường, là "khu ổ chuột" nổi tiếng, có thể tưởng tượng cuộc sống của Giang Thầm ở đó khốn khổ như thế nào.

Nói ra thì cũng là lỗi của ông. Kể từ khi Giang Kỳ gặp sự cố, công ty cũng trở nên bận rộn hơn, cộng thêm một số cổ đông nhân cơ hội này mưu đồ, tình hình càng phức tạp hơn.

Năm ngoái ông bận đến nỗi nhức đầu chóng mặt, đến thời gian về nhà cũng không có, mãi không nhớ ra chuyện phải nhờ người theo dõi tình hình của Giang Thầm nên mới để hắn chịu khổ nhiều như vậy.

Mãi đến mấy ngày trước là ngày giỗ của Giang Kỳ, ông mới nhớ ra sự tồn tại của Giang Thầm, vội vàng nhờ người đi điều tra cuộc sống hiện tại của hắn.

Chú họ của Giang Thầm đã cướp di sản của cháu trai, tất nhiên cũng sẽ không để Giang Thầm cắp sách đến trường. Sau khi bị ném đến Loranda, Giang Thầm đã không còn đi học nữa.

Nhưng may là thời gian không lâu, chương trình tiểu học cũng không nặng, chỉ một năm thôi, nghĩ cách bổ sung lại kiến thức cho hắn rồi tìm trường tiểu học* khác để hắn theo học là được, không phải vấn đề lớn.

*Anh Thầm 12 tuổi sẽ học lớp 7, nhưng ảnh nghĩ một năm nên vẫn đang học lớp 6, bên Trung lớp 6 vẫn là tiểu học.

Rắc rối nằm ở chứng bệnh của Giang Thầm.

Hắn không thể chạm vào người khác, mỗi khi tiếp xúc sẽ gây các phản ứng không tốt như chóng mặt, buồn nôn đều là mức nhẹ. Trong trường hợp nghiêm trọng nhất không loại trừ khả năng sốc, nguy hiểm đến tính mạng.

Bẩm sinh ba Tô là người kém tinh tế, không suy nghĩ tỉ mỉ. Khi đưa Giang Thầm đi khám bác sĩ, thật ra ông không hiểu hết những lời bác sĩ giải thích. Ông chỉ biết bệnh này liên quan đến yếu tố tâm lý, liên quan đến năm qua của Giang Thầm, không có biện pháp điều trị tốt nào cả, chỉ có thể đợi Giang Thầm tự bước ra.

Điều họ có thể làm là dành cho cậu bé này nhiều kiên nhẫn và tình thương hơn, để Giang Thầm có thể tái xây dựng niềm tin vào con người.

Khi nghe câu hỏi của ba Tô, Giang Thầm hơi sững lại, rồi dời ánh nhìn khỏi thiếu niên đối diện. Cậu thiếu niên gầy gò này mím môi, nói ra câu đầu tiên kể từ khi bước vào nhà họ Tô: "...Chú à, con không sao."

Giọng rất nhẹ, còn trẻ con, thoạt nghe không khác gì những đứa trẻ bình thường, chỉ có điều giữa các từ ngữ có sự ngập ngừng, như hắn không quen với việc nói chuyện.

Không biết đã bao lâu rồi hắn chưa giao tiếp với người khác.

Ánh mắt mẹ Tô khẽ thay đổi. Bà vốn là người tinh tế, lại được ba Tô bảo vệ rất kỹ nên vẫn giữ lại được sự mềm mại trong bản chất, khi đối mặt với những sinh vật nhỏ bé, bà dễ dàng bị lòng thương cảm lấn át.

Điều này thể hiện qua việc nếu Tô Đoạn bất cẩn ngã, bà sẽ khóc đau lòng hơn cả Tô Đoạn vì con mình bị thương, khiến Tô Đoạn sợ đến nỗi không biết phải khóc tiếp thế nào, chỉ đành lau nước mắt, quay lại an ủi mẹ mình.

...Có lẽ cũng coi như một cách dỗ dành trẻ con độc đáo.

Ngay khi Giang Thầm cất lời, giọng nói ngoan ngoãn của bạn nhỏ pha lẫn khó khăn, như con non lẻ loi bị vứt bỏ, không biết đã chạm đến sợi dây nào trong lòng mẹ Tô mà khiến bà lập tức xót thương.

Nghe ba Tô hỏi, mẹ Tô nhận ra có lẽ Giang Thầm có điểm đặc biệt nào đó, khiến bà không khỏi căng thẳng, ôm cậu con trai nhỏ đang sờ lung tung lại vào lòng mình, hỏi lại lần nữa theo lời ba Tô, nhưng giọng bà lại nhẹ hơn sự quan tâm khô khan của ba Tô.

Giang Thầm vẫn lắc đầu phủ nhận.

Ba Tô không yên tâm, vẫn gọi điện cho bác sĩ để Giang Thầm trò chuyện video với bác sĩ một lúc để xác nhận không sao, rồi mới yên lòng.

Ông không quên dặn dò Tô Đoạn lại rằng Giang Thầm sẽ không thoải mái khi bị ai chạm, không được chạm hắn nữa.

Tô Đoạn muốn nói con không giống mọi người, con mua đạo cụ rồi, nhưng một đứa trẻ không nên biết quá nhiều thứ như vậy, vì thế đành ngoan ngoãn gật đầu vâng lời.

Không sao cả, dù sao thì con có thể chạm lén.

Sau khi làm quen sơ sơ, ba Tô đưa Giang Thầm đi nghỉ ngơi.

Loranda - Nơi Giang Thầm sống trước đây cách rất xa nơi đây, hơn nữa giao thông bất tiện. Nơi Giang Thầm cư trú phải đi xe hàng giờ mới đến được sân bay duy nhất của thành phố. Sau một chuyến đi dài như vậy, ngay cả người lớn cũng thấy mệt, huống chi một đứa trẻ thân thể yếu ớt như Giang Thầm.

Do chuyện đến bất ngờ nên không có phòng mới chuẩn bị sẵn cho con trẻ, Giang Thầm đành ở tạm phòng khách.

May sao phòng khách luôn được dọn dẹp sạch sẽ, thoải mái, ở tạm vài ngày cũng không sao.

Tô Đoạn trơ mắt nhìn Giang Thầm được đưa lên phòng khách trên tầng hai.

Thân thể nhỏ bé của Giang Thầm làm cậu thấy vô cùng mới lạ. Mới chỉ gặp nhau vài phút thôi mà cậu đã không muốn rời Giang Thầm. Chỉ là cậu không đi dép, mẹ cậu lại đang bế cậu không cho cậu xuống đất chạy long nhong, đến khi Giang Thầm đi đến trước cửa phòng, cậu sốt ruột gọi to.

"Anh ơi!"

Giang Thầm dừng lại vài giây trước cửa phòng rồi mới quay đầu lại, như không dám tin Tô Đoạn đang gọi mình.

Nhưng ngoài hắn ra, ở đây không còn ai khác có thể khiến thiếu niên nhỏ nhắn sang quý kia gọi hắn.

Quả nhiên, thiếu niên gọi hắn. Khi Giang Thầm quay đầu lại, hắn nhìn thấy đôi môi của thiếu niên khẽ nhếch lên, đôi mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm, tóc đen ngoan ngoãn phủ xuống trán, mặc bộ đồ ngủ in đầy hình củ khoai tây tròn trĩnh, đứng trên sô pha ngước lên mềm mại nhìn hắn.

Tim hắn chẳng biết sao bỗng đập mạnh, cảm giác ấm áp khi cậu bé chạm vào má mình trước đó dường như lại tràn về, má hắn chợt nóng lên. Giang Thầm vội rút tay khỏi tay ba Tô đang đeo găng tay nắm lấy tay mình, rồi luống cuống chui vào căn phòng khách trước mặt đang hé mở cửa.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.