Tui Không Chữa Người Bệnh Này Nữa Đâu

Chương 101: Thế Giới Thứ Tư (16)



LIỀU THUỐC CỦA BOSS

Giám đốc Nghiêm đứng dưới sân khấu vốn đã đau lòng chỉ muốn bảo thanh niên đừng diễn nữa. Vừa rồi trông thấy bé hamster nhà mình rơi nước mắt, hắn lập tức mất lý trí.

Diễn gì mà diễn! Đuổi người ra ngoài hết!

Nếu để bé hamster ở nhà như mong muốn của cậu, đút cậu ăn rồi vuốt lông cho cậu thì hôm nay đã chẳng xảy ra chuyện này.

Thấy chướng mắt thì cứ phong sát* luôn là được rồi! Còn phải dùng cách vòng vo này để dạy người ta một bài học, nói ra đúng là không giống chuyện một tổng tài sẽ làm mà!

*Phong sát: Không cho phép một nghệ sĩ tiếp tục tham gia hoạt động nghệ thuật hay lên sóng. Giám đốc Nghiêm tức giận quyết định phải làm chuyện phù hợp với thân phận tổng tài của mình, chẳng hạn như tiện tay phong sát Tạ Trúc! ... Không, làm vậy không ổn lắm.

Sực nhớ ra gì đó, giám đốc Nghiêm đang tức giận dừng thoáng chốc, hắn ngẫm nghĩ lại.

"Thành Ma" vẫn đang quay, nếu bây giờ phong sát Tạ Trúc, vốn đầu tư sẽ bị lỗ, thanh niên chắc chắn sẽ lại tủi thân chỉ trích hắn phá của, dẫu ra sao cũng phải đợi đến khi bộ phim thu hồi vốn.

Hamster nhỏ nhà hắn là một nhóc ham tiền tinh hàng thật giá thật đấy.

Nhóc ham tiền tinh mở đôi mắt đen láy như ngọc lưu ly, lần này thật sự đã được nước rửa sạch, mí mắt dưới hồng hồng ẩm ướt đọng nước.

Người đã ngốc mà lúc khóc cũng ngốc, ngơ ngác mở mắt, không chun mũi hay khóc ra tiếng, nước mắt lộp bộp rơi thẳng xuống, lông mi dài mảnh bị dính thành sợi, bên trên thấm nước mắt, run run sắp rơi xuống.

An tĩnh chết đi được.

Giám đốc Nghiêm cảm thấy mình sắp bị xé làm đôi bởi những cảm xúc dâng trào trong lòng.

Dáng vẻ Tô Đoạn khóc quá đỗi ngoan ngoãn, ngoan đến nỗi tùy người khác xoa nắn, ngoan đến nỗi dấy lên dục vọng chiếm hữu hoang đường từ tận đáy lòng hắn, khiến hắn muốn kéo lấy cổ tay nhỏ bé yếu ớt này, giam cầm cậu ở nơi chỉ có mình mới được chạm vào.

Ngay cả khóc cũng chỉ khóc cho mình hắn xem.

Nói thế thì khóc cũng không sao, bởi lẽ hắn sẽ ôm cậu, dùng môi lưỡi liếm sạch từng giọt nước mắt mỏng manh lăn xuống, dùng sự kiên nhẫn vô ngần dỗ dành cậu.

Nhưng cùng lúc đó, một cảm giác đau lòng lan tỏa mãnh liệt trong lòng hắn, dịu đi dục vọng chiếm hữu bệnh hoạn này.

Nghĩ gì đó... Theo tính cách thích ở nhà cả ngày của Tô Đoạn, chỉ có hắn dỗ dành cậu mới bằng lòng bước vài bước ra ngoài, nếu hắn nhốt cậu trong nhà, có lẽ bé hamster sẽ vui vẻ kêu chít chít rồi duỗi móng vuốt với hắn.

Hắn không nỡ.

Trong lòng khẽ thở dài, Nghiêm Thâm hơi thoát ra khỏi sự cố chấp kỳ cục nào đó. Lòng bàn tay hắn vuốt ve gò má mềm mại của Tô Đoạn, đầu ngón tay khẽ khàng lau đi chất lỏng trong suốt ươn ướt tràn ra từ khóe mắt cậu.

Đạo diễn đứng gần đó khen ngợi Tô Đoạn mãi mà chẳng ai đáp lại nên hơi xấu hổ, lúc này mới chậm rãi nhận ra, cướp lấy gói khăn giấy trong túi áo của biên kịch đứng kế bên, vô cùng nhạy bén đưa cho Nghiêm Thâm: "Tiểu Tô nhập vai quá thôi, đừng lo lắng, không sao hết không sao hết... Nào, lau cho Tiểu Tô đi."

Một tay của Nghiêm Thâm nhận gói khăn giấy, đáp: "Cảm ơn ông."

"Đừng khách sáo." Đạo diễn cuối cùng cũng được người ta phản ứng lại xoa xoa tay, muốn quên đi tất cả sự xấu hổ vừa rồi.

Nghiêm Thâm rút một tờ khăn giấy ra lau nước mắt cho Tô Đoạn.

Sự cắt ngang của đạo diễn làm Tô Đoạn nhận ra ở đây ngoài cậu và Nghiêm Thâm vẫn còn người khác, ngượng ngùng muộn màng, không hiểu sao cảm xúc buồn bã dịu đi rất nhiều, nước mắt chậm rãi dừng lại.

Cậu nắm mu bàn tay đang cầm khăn giấy của Nghiêm Thâm, lí nhí nói: "Em đâu có khóc."

Nhưng vừa dứt lời, cậu đã nấc khẽ một cái.

Khóc nấc, nấc lên vai sẽ hơi cong lên, như bé hamster bị chọc đuôi.

Tô Đoạn: "..."

Khóe mắt của hamster nhỏ nhà mình vẫn còn đọng nước mắt, dáng vẻ đáng thương, nhưng chẳng hiểu sao trong lòng giám đốc Nghiêm lại cảm thấy bất đắc dĩ và mềm mại đến lạ, đã thế còn hơi muốn cười.

Sợ nấc cục sẽ khiến cậu khó chịu, Nghiêm Thâm bèn cúi người rồi chìa tay nhẹ nhàng vỗ tấm lưng mảnh khảnh của chàng trai, giúp cậu hít thở, không nặng cũng không nhẹ. Nghiêm Thâm không có kinh nghiệm chăm sóc ai như thế nên đành tự mò mẫm vỗ về cậu.

Tô Đoạn cũng dựa vào hắn, tựa đầu lên bờ vai cơ bắp căng cứng của hắn, vẫn còn nấc, nhưng tốc độ đã dần chậm lại.

Đạo diễn: "..."

Cảm giác xấu hổ khó khăn lắm mới bớt đi lại dâng lên nữa, ông ta cảm thấy mình đứng ở đây hơi... Thôi được rồi, rất ư là dư thừa luôn.

Rõ ràng người ta không làm hành động lộ liễu như hôn hay sờ linh tinh trước mặt mọi người, cùng lắm ôm hờ nhau, hoặc vì nhu cầu khách quan là vỗ nhẹ lưng, nhưng đạo diễn cảm thấy chỉ cần hai người này đứng cạnh nhau sẽ khiến mọi người xung quanh tiến hóa thành bóng đèn phát sáng.

Không chỉ ông ta, mà cả phó biên kịch và Tạ Trúc trong phòng thử vai cũng không cảm thấy khá hơn là bao.

Phó biên kịch và đạo diễn đều có cảm giác giống nhau, cảm thấy mình sáng trưng như bóng đèn một nghìn Watt, đứng gần cặp đôi ôm ấp* như này không khỏi thấy hơi chướng mắt.

*Nguyên văn là nị nị oa oa (腻腻歪歪) Từ này có rất nhiều nghĩa, dùng để hình dung hai người có mối quan hệ vô cùng, lúc nào cũng là dáng vẻ thân mật khắng khít. Từ này cũng được dùng nhiều để hình dung một đôi tình nhân yêu nhau tha thiết. Thuật ngữ này còn có một ý nghĩa xúc phạm, đó là hai người ở quá gần nhau, khiến người ta cảm thấy chán ngán.)

Hết sức muốn về nhà tìm vợ, cũng ôm ấp.

Tạ Trúc cảm thấy hơi phức tạp.

Lúc đầu hắn ta tưởng Tô Đoạn được Nghiêm Thâm bao nuôi, nhưng bây giờ rõ ràng không phải, hay nên nói còn hơn thế nữa.

Làm gì có kim chủ nào cẩn thận chăm bẵm minh tinh nhỏ bé như thế?

Đích thân đi cửa sau cùng cậu thì có thể gượng gạo giải thích là quá đỗi cưng chiều thú cưng, nhưng tư thế thấp hèn lau nước mắt rồi vỗ nhẹ lưng cho người ta trước mặt mọi người như thế, bảo là quan hệ giao dịch tiền bạc thì đúng là quá kỳ lạ.

Kim chủ không phải nhà từ thiện, ai cũng có bản tính xấu, người yêu có thì mua được bằng tiền tất nhiên không đáng trân quý, vì vậy không cần phải yêu thương, có thể hầu hạ mình thoải mái mới là điều quan trọng nhất.

Đằng này hắn lại vừa tặng tài nguyên, vừa dỗ dành xoa dịu cậu, hệt như dốc hết sức nuông chiều chàng dâu nhỏ khó khăn lắm mới có được.

Chẳng ngoa tí nào khi nói rằng ngay cả Tạ Trúc cũng chưa bao giờ chăm sóc bạn gái như vậy.

Tạ Trúc chán nản nghiền lòng bàn chân, cố gắng không để lộ gì trên mặt.

Chẳng thể nói rõ ra mình đang tức giận điều gì, nói chung là giận muốn chết đi được, trong lòng dâng trào không cam lòng mãnh liệt.

Nếu... Nếu người đến dự bữa tiệc hôm đó là hắn ta-

Phải chăng người được hưởng sẽ là hắn ta?

Dẫu hiểu rằng khi đối mặt với cùng một cơ hội, kết quả mỗi người khác nhau, nhưng trơ mắt nhìn một cơ hội tốt mà lẽ ra mình có thể nắm bắt lại lỡ mất, rơi vào tay một người trước giờ mình chẳng nhìn lấy bao giờ, sự hối hận và ghen ghét tra tấn khiến hắn ta không thể nào gạt bỏ được.

★★★

Tô Đoạn vừa khóc vừa nấc, nhưng chỉ cần ngừng khóc thì cơn nấc sẽ nhanh chóng dừng lại. Cậu nằm trong lòng Nghiêm Thâm năm sáu phút mà không hề có động tĩnh gì, rồi ngẩng đầu lên, đẩy Nghiêm Thâm ra.

Nghiêm Thâm đứng thẳng người, lau nước mắt chảy ra ở khóe mắt của cậu vì nấc cụt, thấp giọng hỏi: "Chúng ta quay về nhé?"

Tô Đoạn gật đầu.

Cậu khóc quá ngoan ngoãn, không dùng tay dụi mắt, lúc Nghiêm Thâm lau cho cậu cũng nhẹ nhàng nên hốc mắt đỏ không rõ lắm, chỉ có chóp mũi đỏ đỏ dễ biết.

Nghiêm Thâm đưa tay xoa chóp mũi cậu, quay người nói với đạo diễn kế bên: "Chúng tôi về trước, ông cứ làm việc đi."

Đạo diễn thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, vài phút này quả là những giây phút khó khăn nhất mà ông ta từng trải qua trong đời.

Nhưng không thể lộ ra mặt, đạo diễn cười nói: "Được được, đi đường cẩn thận, về rồi để Tiểu Tô nghỉ ngơi đi, bên tôi thay đổi xong sẽ liên lạc với các cậu."

Nghiêm Thâm: "... Ừm, tạm biệt."

Thật ra hắn không còn muốn Tô Đoạn diễn nữa, suýt theo bản năng nói không cần liên lạc, nhưng nghĩ lại đây là vai của Tô Đoạn, phải về nhà hỏi ý kiến của bé hamster nhà mình, nên mới miễn cưỡng nuốt lời từ chối lại.

Tô Đoạn được hắn nắm tay, nửa người đứng phía sau hắn, cũng học theo nhỏ giọng nói: "Tạm biệt."

Đạo diễn: "..."

Đạo diễn: "Ừm, tạm biệt."

Trước khi đi vẫn không quên tổn thương ông ta.

Phó biên kịch có thể đến bên vợ tìm chút hơi ấm, nhưng một đạo diễn tuổi trung niên vẫn độc thân như ông ta thì chỉ đành tự ôm mình tự khóc thôi.

Quả là thảm.

Không đúng, nói mới nhớ, bây giờ có Tạ Trúc cảm thấy còn tệ hơn cả ông ta.

Theo những gì ông ta nghe lúc đó, chính Tô Đoạn đã thay Tạ Trúc dự tiệc.

Nói là dìu dắt người mới, nhưng có vẻ không phải vậy, không chừng sau lưng toan tính gì đấy, cuối cùng trời xui đất khiến thế nào mà "dìu dắt" thành công thật, Tô Đoạn được một cái đùi vàng sáng lấp la lấp lánh bồng lên đưa đi, vẻ mặt Tạ Trúc đúng là khó coi như vừa ăn phải thứ gì.

Đạo diễn tìm thấy nam chính của mình còn khó chịu hơn mình thì lập tức cảm thấy ổn hơn hẳn, liếc nhìn khuôn mặt xanh đen dẫu đã cố giấu nhưng vẫn lộ ra một chút của Tạ Trúc, lòng dạ thoải mái tiếp đón người đến quay phim.

❀❀❀

Cuối cùng Tô Đoạn vẫn quyết định diễn.

Tuy rằng nhân vật này hơi bi kịch, nhưng bi kịch thường dễ lay động lòng người, khiến người xem nhớ rõ ràng hơn, đạo diễn xây dựng hình tượng nhân vật này vô cùng xuất sắc, tuy thêm vào giữa chừng nhưng không những không gây khó chịu mà còn lồng ghép hoàn hảo vào nguyên tác, tăng thêm màu sắc cho nguyên tác.

Với một nhân vật như vậy, công khai tuyển diễn viên chắc chắn sẽ cạnh tranh vô cùng khốc liệt.

Nhưng tất nhiên Tô Đoạn không cần cân nhắc những nhân tố này, cậu chỉ thích nhân vật tên ngốc này vì một số từng trải trùng lặp kỳ lạ, lại nghĩ đạo diễn đã cất công thêm nhân vật này vào mà không diễn, khiến người ta bận rộn công cốc thì không lễ phép lắm, nên cậu kiên quyết từ chối lời đề nghị bỏ vai diễn này của Nghiêm Thâm.

Giám đốc Nghiêm ban đầu đã ra sức khuyên lơn người ta ra ngoài đóng phim: "..."

Trước đây hắn bị thứ gì chui vào đầu nên mới muốn đuổi cậu đi làm việc phải không?

Dù sao bây giờ hối hận cũng đã muộn, may mà trước đó đã hứa sẽ đến thăm ban đoàn phim và đón đưa cậu mỗi ngày, giám đốc Nghiêm nghĩ vậy mới thấy dễ chịu trong lòng hơn.

❦❦❦

Đạo diễn và biên kịch đã dành một tuần để chỉnh sửa nhân vật, sau đó gửi kịch bản hoàn chỉnh cho Tô Đoạn, bảo cậu chuẩn bị vào đoàn.

Suy cho cùng cũng chỉ là một nhân vật thêm vào, cốt truyện đã được xác định từ trước. Xét theo tổng thời lượng của bộ phim, dù có chỉnh sửa đến đâu thì nhân vật này cũng sẽ không có nhiều cảnh quay, nên dự kiến Tô Đoạn chỉ ở lại đoàn phim tối đa không quá mười ngày là có thể quay hết các cảnh.

Dẫu biết rằng sẽ khó xảy ra chuyện gì trong một khoảng thời gian ngắn như thế, nhưng cân nhắc mối quan hệ kỳ lạ giữa nam chính và Tô Đoạn, đạo diễn quyết định chú ý cậu người mới sắp vào đoàn này, đề phòng cậu bị bắt nạt trong đoàn phim rồi không thể giải thích với ông chủ.

Dẫu sao cũng là người trong lòng ông chủ, hôm đó vì vỗ lưng cho người ta mà Nghiêm Thâm đã cúi xuống gần mười phút. Dẫu thân thể tốt nhưng giữ một tư thế khó chịu lâu như thế cũng chẳng dễ dàng gì.

Bất kể là mối quan hệ gì, bao nuôi hay tình yêu đích thực cũng được, nếu Nghiêm Thâm đã vì Tô Đoạn làm đến mức đó, đạo diễn cảm thấy mình phải biết nhìn mới được.

Ước chừng sắp đến giờ, sau khi quay xong cảnh này, đạo diễn vừa lúc nhận được cuộc gọi từ quản lý của Tô Đoạn, nói rằng họ bị bảo vệ ở cửa chặn lại, mời đạo diễn giải thích với bảo vệ để họ vào.

Công tác an ninh của ê-kíp luôn rất tốt, ngăn cản tất cả những người không phải nhân viên nội bộ vào trong, fans thăm ban hay giới truyền thông phỏng vấn cũng được kiểm soát chặt chẽ, không ai dễ dàng vào được.

Đạo diễn ngẫm nghỉ rồi nói: "Thế này nhé, các cậu ở đó chờ một lát, tôi sẽ qua đó ngay, để bảo vệ nhận dạng xe và các cậu để sau này không phải rắc rối như thế."

Cúp máy, đạo diễn thông báo tạm nghỉ nửa tiếng, dự là sẽ tự đưa Tô Đoạn vào đoàn để mọi người trong đoàn biết rằng người mới này có chống lưng, không được động vào.

Nhưng mà khi ông ta bước đến cửa phim trường, cửa xe chiếc Maybach màu đen đỗ gần đó mở ra. Người bước xuống trước không phải nhóc người mới tóc đen mảnh khảnh, mà là một người đàn ông lạnh lùng, mặc âu phục xám giản dị.

Người đàn ông khom lưng vươn tay về phía cửa xe, nắm lấy cổ tay gầy gò, dắt chàng trai mặc áo thun cotton màu xám nhạt và quần dài màu nâu nhạt ra khỏi xe.

Người bước ra lần này mới là chính chủ ông ta đang chờ.

Đạo diễn: "..."

Khoan, sao người chống lưng của nhóc người mới lại đích thân đến đây?

Trong lòng ông ta theo phản xạ dâng lên dự cảm chẳng lành, nụ cười của đạo diễn lập tức xịt keo.

___27/6/2024.17:15:01.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.