Lộ Bá Nguyên khẽ nhíu mày rồi nhanh chóng buông ra.
Nằm mơ gì vậy nhỉ.
Một lát sau, anh cúi đầu hỏi: “Không phải ba sao?”
Tất nhiên không ai trả lời anh.
Giản Nhung mới vừa tắm xong, tay hơi lạnh. Lộ Bá Nguyên nhìn chăm chú vào một chỗ nơi tối tăm, dần dần cảm giác được cánh tay của mình ấm lên, sau đó duy trì ở nhiệt độ rất ấm áp.
Đêm nay anh Đinh hỏi anh muốn ngủ với ai, hay đơn giản dọn đến phòng cho khách, tuy rằng mùi hơi nồng nhưng không đến nỗi không chịu được một đêm.
Lộ Bá Nguyên cụp mắt xuống nghe anh ta nói xong, ôm gối của mình ném lên trên giường của Giản Nhung.
“Hater ngu ngốc…” Cơ thể quá mệt mỏi, người bên cạnh bắt đầu nói mớ những chuyện không đâu: “Tui là cha mày…”
Lộ Bá Nguyên từ tốn chớp mắt một cái.
“…Không mặc váy.”
Lộ Bá Nguyên khẽ nói: “Ừa.”
“Cha mày…Mid đệ nhất thế giới.”
“…”
Lộ Bá Nguyên vừa định cười, khóe miệng vừa nhếch lên.
Bỗng Giản Nhung giơ cánh tay đặt lên người anh, ngón tay ấn vài cái như đang chơi game trên bụng dưới cách lớp quần áo của anh.
Thậm chí anh có thể cảm thấy rõ ràng Giản Nhung đang ấn trình tự kỹ năng “QRWEQ”——combo giết người của LeBlanc, nửa chừng còn ấn phím D để Thiêu Đốt nữa.
Lộ Bá Nguyên: “…”
Lộ Bá Nguyên cầm cổ tay cậu kéo ra, cứng đơ ngồi dậy từ trên giường.
Anh nghe thấy Giản Nhung cười ngu ngơ hai tiếng, thì thào: “Cho ông đây…”
Tư thế này, đoán chắc là có thể sớm đoạt chức vô địch Thế Giới S11 trong mơ rồi.
Lần đầu tiên Lộ Bá Nguyên chứng kiến có người ngủ như thế này, trước đây ở với bọn Tiểu Bạch trong ký túc xa tập thể, tệ nhất cũng chỉ là ngáy với nghiến răng.
Hơi ấm biến mất, Giản Nhung giơ tay tìm, mới vừa nắm được vạt áo của Lộ Bá Nguyên đã bị người ta gỡ từng ngón tay ra.
Lộ Bá Nguyên dằn hơi thở, anh mở đèn giường, ngọn đèn lờ mờ ảm đạm miễn cưỡng rọi sáng một góc phòng.
Giản Nhung ngủ đến mức quần áo xộc xếch để lộ ra chiếc cổ thon dài cùng với một phần xương quai xanh hõm xuống, bàn tay trái đang dang thẳng ngay chỗ Lộ Bá Nguyên vừa nằm.
Nửa phút sau, Lộ Bá Nguyên hạ mắt xuống, đưa tay nhéo nhéo đôi môi nói liên hồi nãy giờ của Giản Nhung.
…
Khi Giản Nhung tỉnh lại vẫn còn đang ngây ngất trong mơ.
Cậu vùi nửa mặt trong gối, nằm ngửa dang tay dang chân chiếm gần như cả cái giường.
Giản Nhung nhắm mắt lại lần nữa, quay lại giấc mộng cũ——
Trong mơ cậu đoạt được giải vô địch lấy được một chiếc Mercedes-Benz màu đen, anh Phú còn chuyển cho cậu một bao lì xì đỏ thẩm. Sau khi cậu khiêu khích đám anti-fan trên kênh live stream thì cậu cầm tiền lì xì đi đăng ký học lái xe, rồi tranh cãi với giáo viên ở trong xe còn quyết định solo…
Thật là một giấc mơ đẹp.
Cậu nhắm mắt sờ soạng tìm kiếm điện thoại trên giường một hồi, sau khi tìm được thì đưa đến trước mặt và bấm mở——
【Anh Đinh: Thím nấu cháo, sữa đậu nành trong tủ lạnh, cậu với tiểu Lộ dậy thì ăn. 】
Giản Nhung nhìn tin nhắn này xong thì sửng sốt hết nửa phút, sau đó bật dậy, mở chăn nhìn bên trong——ngoại trừ cậu và không khí, không có gì cả.
Lộ Bá Nguyên đâu?
Một Lộ Bá Nguyên to đùng đâu rồi???
Một tiếng “Ting~” vang lên từ phía sau.
Giản Nhung cầm chăn, quay đầu lại một cách chậm chạp.
Lộ Bá Nguyên ngồi quỳ dưới đất, lưng dựa vào tường, gối đầu nằm ngay bên cạnh, chẳng biết ngồi bao lâu rồi.
Giản Nhung chẳng bao giờ kéo rèm cửa che nắng dày lại cả, ánh nắng của ban trưa ấm áp xuyên qua rèm cửa mong manh dùng để trang trí trải lên người Lộ Bá Nguyên.
Lộ Bá Nguyên trả lời tin nhắn xong, ngước mắt lên, đối diện với đôi mắt đầy khiếp sợ mờ mịt hoang mang của Giản Nhung đang ngồi trên giường.
Giản Nhung: “Sao anh lại ngồi dưới đất?”
Lộ Bá Nguyên hỏi ngược lại: “Cậu nói xem.”
Giọng nói cứ như một người đã đánh huấn luyện thi đấu suốt đêm.
Giản Nhung xoay xoay tròng mắt cả buổi: “…Tui đá anh xuống hả?”
Lộ Bá Nguyên nhìn cậu, không trả lời.
Giản Nhung cho rằng mình nói trúng rồi, nhắm mắt lại, chửi thề trong đầu: “Lỗi của tui. Tui mà ngủ, không điều khiển được chân… Sao anh không kêu tui dậy?”
Đâu chỉ có chân không nghe điều khiển?
“Cũng không phải cậu đá.” Lộ Bá Nguyên đứng dậy, vì ngồi lâu nên chân hơi tê. Anh nhét điện thoại di động vào trong túi quần: “Tôi tự xuống dưới ngủ thôi.”
“Tại sao?” Giản Nhung hỏi: “Tui ngáy hả?”
“Cậu…”
Bây giờ anh chỉ mượn đại một cái cớ mình quen một mình là có thể lừa qua chuyện.
Lộ Bá Nguyên dừng một chút, nói: “Đè lên tay tôi.”
Chiều hôm nay mới bắt đầu huấn luyện thi đấu, Tiểu Bạch ngủ thẳng cẳng đến mặt trời lên cao mới tỉnh.
Cậu ta vừa ngáp vừa đi xuống lầu, sau khi nhìn thấy tình huống trên ghế sô pha trong phòng khách thì ngừng ngáp, cái miệng há to một lúc lâu mới ngậm lại.
Cậu ta nhìn thấy anh mình đang ngồi trên ghế xem video trận đấu, dáng vẻ lười nhác.
Còn Mid của bọn họ… ngồi khoang chân bên cạnh anh cậu, đang massage tay dùm cho anh cậu. Đầu cúi thấp, động tác tỉ mỉ cẩn thận, mịa nó giống hệt cô vợ nhỏ.
“Đau chỗ nào?” Giản Nhung dừng động tác, cầm tay của Lộ Bá Nguyên, nghiêm túc nói: “Nếu không thì đến bệnh viện đi, hay goi bác sĩ đến gaming house, tui trả tiền khám bệnh tại nhà với tiền trị liệu cho.”
Lộ Bá Nguyên vừa định trả lời thì cửa lớn của gaming house bị đẩy ra.
Anh Đinh vừa vào cửa, ánh mắt đã rơi trúng tay của Lộ Bá Nguyên.
Nhìn thấy người, Lộ Bá Nguyên khẽ “chậc” một tiếng trong đầu.
“Nói rồi không có chuyện gì đâu.” Lộ Bá Nguyên thu tày: “Đi ăn sáng.”
Giản Nhung vội la lên: “Sao lại không có việc gì?! Tui nặng như thế, đè anh cả đêm…”
Tiểu Bạch: “?”
Anh Đinh: “???”
Lộ Bá Nguyên cũng ngẩn ra trong giây lát, bỗng lên tiếng hỏi: “Bây giờ cậu nặng bao nhiêu?”
“57kg, ” Sợ anh không tin, Giản Nhung nói: “Hôm trước tui mới cân.”
“57 kg nặng cái qq?!” Tiểu Bạch nghe không nổi nữa, hùng hùng hổ hổ ngồi xuống ghế: “Còn chưa đạt tới tiêu chuẩn cân nặng mà suốt ngày quang quác cái mồm, ông là phiên bản nam của trà xanh!!”
Giản Nhung: “… Để tui đè ông thử xem nhé?”
“Thử thì thử!” Tiểu Bạch vén tay lên: “Tui còn có thể nâng ông lên bằng một tay đấy!”
Giản Nhung nghẹn, lại nhớ đến chuyện tối qua nằm mơ thấy bị Tiểu Bạch cướp hai chiếc xe pháo, lạnh lùng nói: “Câm miệng, không muốn nói chuyện với vô lại.”
“?!” Tiểu Bạch cười lạnh một tiếng, lấy điện thoại ra: “Tui sẽ lập tức liên lạc với hiệp hội bảo vệ Support, tui muốn tên thằng lông xanh này thân bại danh liệt…”
Giản Nhung cãi cọ ồn ào Tiểu Bạch vài ba câu, hai người còn lại cũng tỉnh dậy và đi xuống lầu rồi.
Pine mang vẻ mặt nhăn nhó vừa mới thức dậy ngồi xuống bên cạnh Tiểu Bạch chơi điện thoại, Viên Khiêm trực tiếp ngửa đầu thẳng lưng trên ghế.
“Đại ca đâu?” Viên Khiêm hỏi.
Tiểu Bạch lười nhác trả lời: “Hình như về rồi.”
Anh Đinh nén lời chất vấn với Lộ Bá Nguyên, hỏi: “Dậy muộn như vậy mà sao trông mệt mỏi quá vậy?”
“Hôm qua lướt video muộn… Em đã gỡ rồi.” Viên Khiêm xoa xoa ấn đường, sựt nhớ, quay đầu nhìn bên cạnh: “Tối qua Tiểu Nhung cũng ngủ muộn hả?”
Giản Nhung trả lời: “Không có.”
Cậu cũng có rằng mình sẽ mất ngủ, ai ngờ bản năng cơ thể đánh bại kích động trong đầu, cậu nằm xuống giường đã ngủ.
Viên Khiêm: “Nhưng anh thấy phòng tắm của cậu sáng đèn trên hành lang lúc hơn bốn giờ.”
Giản Nhung: “?”
Viên Khiêm nhớ lại: “Còn có tiếng nước, anh nghĩ cậu tắm…”
Lộ Bá Nguyên nói: “Là tôi.”
Giản Nhung mờ mịt nhìn Lộ Bá Nguyên, sao cậu chẳng nghe gì cả vậy?
Viên Khiêm sửng sốt nói: “Sao bốn giờ sáng mới tắm, không sợ cảm lạnh hả?”
Lộ Bá Nguyên kiệm lời: “Rửa mặt.”
Thức dậy rửa mặt lúc bốn giờ? Viên Khiêm càng thắc mắc lên tiếng hỏi.
Anh Đinh nhíu mày: “Khoan đã, mới bốn giờ sáng cậu làm gì mà chạy trên hành lang hả?”
Viên Khiêm: “…”
Anh Đinh nói toạc một lời: “Hút thuốc phải không?”
“Không có! Sao có thể! Em chỉ ra hóng gió thôi!”
“Cậu nói xạo cho hợp lý chút chứ.” Anh Đinh cười nhạt: “Tự mình chuyển khoản, giao thuốc lá ra đây, thành thật đi đừng học thói xấu.”
Ăn bữa sáng xong, Lộ Bá Nguyên một mình đi đến gian trà nước pha cà phê. Tối qua anh không ngủ, bây giờ phải dựa vào mấy thứ này để nâng cao tinh thần.
Anh Đinh đi vào gian trà nước, đóng cửa lại.
Lộ Bá Nguyên không cần đoán cũng biết anh ta đến đây làm gì.
Quả nhiên, anh Đinh bắt đầu lo lắng hỏi: “Bị đè hả? Đè chỗ nào, đau không? Đừng pha cà phê nữa anh đưa cậu đến bệnh viện chụp phim, nhanh lên đi.”
“Không đau.” Lộ Bá Nguyên nói rất thản nhiên: “Không đè nặng.”
“Nói láo, anh nghe thấy rồi.” Anh Đinh nhíu mày: “Nếu nghiêm trọng, trận đấu ngày mai với PUD cậu đừng lên nữa.”
“Đã nói không đè nặng mà.” Lộ Bá Nguyên bấm nút trên mát pha cà phê: “Em chọc cậu ấy thôi.”
“Một trận vòng bảng mà thôi, đừng cậy mạnh…” Anh Đinh khựng lại, nheo mắt lại hỏi: “Gì?”
“Em nói, em chọc cậu ấy thôi.” Lộ Bá Nguyên trả lời qua loa.
Anh Đinh im lặng, xác nhận vẻ mặt của Lộ Bá Nguyên không giống như đang nói vớ vẩn.
Anh Đinh càng không rõ: “Đang êm đẹp, cậu chọc cậu ấy làm gì?”
Lộ Bá Nguyên khẽ mỉm cười: “Anh đoán đi.”
“?” Trong đầu của anh Đinh hiện lên một suy nghĩ: “Để cậu ấy massage tay cho cậu hả?”
Lộ Bá Nguyên không trả lời, tựa như đồng ý.
“…Sao nào, bác sĩ vật lý trị liệu có giấy phép đáng hoàng trong đội không thoả mãn được cậu hả?” Anh Đinh hỏi: “Còn muốn đi lừa Mid mà anh trả một triệu tư mua về mà đến mùa sau cho dù lật ngược số bốn và số một cũng chẳng chắc ký được chỉ để massage tay cho cậu hả?”
Thật ra Lộ Bá Nguyên không muốn để Giản Nhung massage tay cho anh. Đều là thi đấu game, cổ tay ai cũng quý, có một lần trước đây là đủ rồi, nhiều hơn thì anh không đồng ý.
Nhưng khi Giản Nhung cầm tay anh kéo qua…
“Đúng vậy.” Lộ Bá Nguyên rũ mắt xuống: “Một Mid mới lợi hại tiền đồ vô lượng, ký hợp đồng hơn một triệu, được toàn bộ Liên Minh quan tâm, làm sao lại sẵn lòng ngoan ngoan masage tay cho tôi?”
Anh Đinh: “?”
Lộ Bá Nguyên cầm ly cà phê: “Anh nói xem cậu ấy nghĩ như thế nào.”
Là câu hỏi, nhưng không có ý muốn hỏi, tựa như cũng không cần người khác trả lời.
Vẻ mặt anh Đinh ngờ vực, thầm nghĩ anh càng muốn biết cậu đang nghĩ cái gì đó.
Ngày mai sẽ nghênh chiến với PUD, những người khác ăn xong đã tập hợp ở phòng huấn luyện.
Giản Nhung mở chế độ Hộp Cát để làm nóng tay. Chưa luyện được bao lâu, chợt nghe thấy Tiểu Bạch bên cạnh lẩm bẩm: “Đúng vậy, chỉ có thể phát sóng một lúc à. Hai tiếng nữa luyện thi đấu rồi… Trận đấu ngày mai hả? Tất nhiên là có lòng tin rồi!”
Giản Nhung lia mắt qua màn hình của cậu ta, Tiểu Bạch đang live stream.
Cậu và Tiểu Bạch xem như là hai người chịu khó live stream nhất trong đội.
“P cưng hả? Đây nè, ở bên cạnh tui nè, chúng tui chuẩn bị đánh đôi.” Tiểu Bạch che miệng ngáp một cái rồi nói: “Ăn sáng hơi muộn… P cưng chưa ăn xong, tui cho cậu ấy vét nồi.”
Nhóm Fan CP lập tức hiểu chuyện tặng quà.
Giản Nhung cắm tai nghe vào, chuẩn bị đeo lên.
Tiểu Bạch: “Sao Soft không live stream… luyện thi đấu, gần đây bận lắm, ngay cả tui cũng không thể phát sóng đâu. Yên tâm, cậu ấy rất tốt, bây giờ đã tăng lên 57kg rồi.”
【Nói lại lần nữa đi? Tăng bao nhiêu kg???】
【Nói với nó, cha rất nhớ nó, bảo với nó ở một mình bên ngoài đừng quá mệt, lúc rảnh rỗi nhớ về thăm nhà. 】
【Ngày mai đến hiện trường, giúp tui hỏi nó thắng có thể ký một cái tên không, thua thì tui từ mặt thoát cha. 】
【Vì sao gần đây Soft với Road không đánh đôi nữa?! Chỉ đánh hai trận vào hôm trước thôi! Tui vừa mới lọt hố CP đã BE rồi saoTAT!!!】
“Không không không, làm sao mà BE được!” Tiểu Bạch nhìn lướt qua người bên cạnh, đưa tay che miệng rồi nói: “Tối qua bọn họ ngủ chung mà!”
Giản Nhung và mưa đạn cùng đơ hai giây, mặt đỏ bừng bừng: “Tui ngủ ông nội ông!!!”
【?】
【??Có thể kể cho tụi tui biết không?!】
【Đệt, tác phong của đội ông mịa nó cởi mở vậy???】
【Lộ thần của tui? Ngủ với ai???】
【… Con tui mất rồi hả?】
“Ôi shit, không phải ông đeo tai nghe rồi sao? Sao còn nghe trộm hả?” Tiểu Bạch lại càng hoảng sợ: “Ý của tui là —— ngủ trên một chiếc giường, đương nhiên, bọn họ không làm cái gì cả.”
【Làm hay không làm sao ông biết được chứ?】
【Sao ông biết là chưa làm cái gì, ông ngủ dưới gầm giường hả?】
Lộ Bá Nguyên đẩy cửa bước vào.
Giản Nhung càng nôn nóng. Cậu nghiến răng nghiến lợi, rặn ra từng chữ: “Không làm cái gì cả… cũng không ngủ cùng nhau.”
【Đương nhiên mày nói gì thì là cái đó. 】
【Tui biết hai người không làm gì, tui sẽ phổ cập khoa học sớm chút. Nếu sau này thật sự muốn làm chuyện gì thì nhất định phải thể hiện cho tốt, bảo vệ tốt bản thân, cha thương mày. 】
【Không được tui không thể tiếp nhận con tui là Gay, tui đi hút điếu thuốc đã. 】
【Ông nghĩ rằng tui có thể tiếp nhận chồng tui là Gay sao???】
“Đang nói gì vậy?” Lộ Bá Nguyên cầm tách cà phê, nhìn mưa đạn hỏi.
Tiểu Bạch lập tức giải thích: “Không có, chỉ nói tối hôm qua anh với Giản Nhung ngủ chung thôi à.”
【Gaming house TTC lớn như vậy, tuyển thủ chắc chắn có phòng của mình, vì sao lại ngủ chung?】
【Đừng nói một người một phòng, dù vậy thì phòng trống chắc cũng không ít. 】
【Con tui nói tối qua hai người đắp chăn nói chuyện trong sáng. Mịa nó, gạt người cũng không đánh nháp à. 】
【Không, nó nói là không ngủ chung, ý là tối qua Lộ thần ngủ dưới sàn hả. 】
【Thật đùa, quản lý chiến đội ước gì cung Lộ thần thành Phật luôn, sẽ để cho ổng ngủ dưới sàn?】
【Cho nên tối hôm qua rốt cuộc hai người đã làm gì rồi!!】
Lộ Bá Nguyên hạ mắt nhìn Giản Nhung.
Lúc này Giản Nhung hận không thể tự mình solo với người thật Tiểu Bạch, cảm giác được ánh mắt của Lộ Bá Nguyên, cậu ngẩng đầu lên nhìn, vẻ dữ dằn trong mắt chưa kịp thu lại.
Lộ Bá Nguyên dừng lại một chút, mỉm cười, nói với khán giả: “Cậu ấy nói thế nào thì thế đó đi.”
Giọng điệu bất lực, muốn nói nhưng không thể nói được.
Dứt lời, Lộ Bá Nguyên cầm tách cà phê ngồi vào chỗ máy tính của mình, để lại Giản Nhung với vẻ mặt “?” và đám khán giả điên cuồng gửi bình luận “Đã hiểu” trên kênh live stream của Tiểu Bạch.