Hôm sau, khi Lộ Bá Nguyên chạy bộ về thì anh Đinh vừa đến gaming house.
“Khỏe rồi hay sao mà cậu chạy bộ liền vậy? Buổi trưa nắng lớn thế này…” Anh Đinh chặn người lại không cho anh lên lầu: “Còn nữa anh đã nói mấy lần rồi, cho dù ra ngoài vứt rác cậu cũng phải đội mũ vào chứ, có biết là bình thường Fan hay cắm điểm ở ngoài khu biệt thự không…”
“Em không có ra ngoài.” Lộ Bá Nguyên bất đắc dĩ dừng lại, lấy khăn lau mặt: “Em nói rồi, không có quá vậy đâu.”
“Cậu đừng có nghĩ mình là người bình thường, tỉnh táo chút, phí quảng cáo của cậu không biết cao hơn minh tinh bao nhiêu đâu!” Anh Đinh nói rồi lại nhìn thấy anh: “Còn đau không? Anh đi lấy nhiệt kế…”
Lộ Bá Nguyên đi đến gian trà nước: “Đo rồi, bớt sốt rồi. Tay cũng không sao.”
Anh Đinh đi theo sau: “Bác sĩ nói thời gian tập luyện của cậu còn rất nhiều. Như thế này, trận thi đấu vòng bảng tiếp theo đánh với Vương Tọa, mùa này bọn họ thi đấu cũng bình thường, nếu không để cho Moon đến luyện một trận đi, cậu nghỉ đi.”
Lộ Bá Nguyên cau mày: “Em đánh được.”
“Anh biết cậu đánh được, toàn bộ Liên Minh ai chẳng biết cậu đánh được?” Anh Đinh cắt ngang lời anh: “Nhưng không cần thiết, chỉ là một trận vòng bảng thôi, đừng nói anh cảm thấy bọn nó thắng được mà không có cậu, cho dù có thua, ảnh hưởng cũng không lớn, không phải là cậu lo lắng chúng ta không vào được vòng Play-off? Khoảng thời giang này cậu tập luyện không ngừng nghỉ, tay cậu cần được nghỉ ngơi.”
Lộ Bá Nguyên yên lặng uống nước.
“Cậu nghe anh đi… Anh nghe nói tối hôm qua PUD cũng rất lo lắng vô cùng phải gọi bác sĩ đến gaming house, hình như tay của XIU nghiêm trọng hơn cậu một chút.”
Lộ Bá Nguyên lia mắt về phía anh: “Anh có cài tai mắt vào gaming house của PUD hả?”
“Loại chuyện này có thể giấu được ai? Cậu cho rằng chuyện tay cậu bị thương mấy chiến đội khác không biết sao?” Anh Đinh thở dài: “Có lẽ năm nay XIU sẽ gần như giải nghệ, bên PUD đang lặng lẽ bắt đầu tìm JG mới rồi.”
Lộ Bá Nguyên khựng lại, anh đặt chai xuống: “Anh cũng biết hả?”
Anh Đinh “Ừa” rồi nói: “Anh không giấu cậu, JG xuất sắc mới kia của chiến đội PWT sắp hết hợp đồng, từng bí mật tiếp xúc với anh có tiết lộ chuyện bên PUD liên hệ với cậu ta, chắc là muốn nâng cao giá trị bản thân lên một chút.”
Lộ Bá Nguyên gật đầu: “Bàn thề nào?”
“Không bàn.” Anh Đinh nói: “Chiến đội chúng ta không thiếu JG.”
Lộ Bá Nguyên cong môi nhưng lại cười không nổi.
Quả thật XIU đã từng bàn với anh về chuyện giải nghệ, nhưng XIU nói dự định cố gắng đánh thêm hai năm nữa, tranh thủ giúp câu lạc bộ cũ PUD mà mình đã dốc sức nhiều năm cầm được một cúp quán quân rồi mới phóng khoáng giải nghệ.
Thi đấu chuyên nghiệp Liên Minh Huyền Thoại phát triển nhiều năm như vậy, chuyện câu lạc bộ bỏ rơi lão tướng từ lâu đã là chuyện rất bình thường.
Có lúc đêm trước ngày thi đấu bắt đầu mới biết được bản thân ngồi vào ghế thay thế, có khi thậm chí bị chiến đội uy hiếp, sẽ bằng lòng treo bảng, hoặc là ở phía sau hậu trường làm bình lọc nước hết cả mùa thi đấu.
Những điều này Lộ Bá Nguyên đã thấy rất nhiều, tuyển thủ từng bị uy hiếp đến mức phải giải ngũ, mấy ngày trước còn mời bọn họ trong nhóm chat tuyển thủ cũ LPL đến uống tiệc đầu tháng của đứa con.
Thay đổi là quá trình không thể tránh khỏi của mỗi chiến đối E-Sports, những tuyển thủ chuyên nghiệp đã từng vẻ vang đều bị chìm trong dòng sông dài của thời gian.
Lộ Bá Nguyên cầm ly nước muốn đi, anh Đinh nhanh chân chặn lại: “Đi đâu?”
“Đi tắm.”
“Khoan đã, chuyện mà anh vừa mới với cậu…”
“Tùy tiện.” Lộ Bá Nguyên nói: “Muốn cho ai lên sân là những quản lý mấy anh quyết định, em nghe theo sắp xếp.”
Anh Đinh gật đầu: “Chuyện của XIU cậu cũng đừng đau lòng quá, tuyển thủ ở đẳng cấp như cậu ấy sẽ có cuộc sống tốt thôi sau khi giải nghệ.”
Lộ Bá Nguyên gật đầu không lên tiếng, tiếp tục lên lầu.
Anh Đinh nhìn đến phần nữa, bỗng nhiên nhớ tới bản thân còn có chuyện phải giải quyết: “Ôi chờ đã! Thằng nhãi con tóc xanh chết tiệt tỉnh hay chưa?!”
Khi Giản Nhung mở cửa thì nghe được tiếng rống này.
Đôi mắt còn buồn ngủ muốn dính thành một đường đối diện với ánh mắt của Lộ Bá Nguyên, bởi vì vừa mới tỉnh lại nên có hơi chậm chạp.
Góc nơi mà Anh Đinh đứng vừa khéo nhìn thấy cánh cửa phòng Giản Nhung mở hé xuyên qua lan can: “Giản Nhung —— lập tức xuống đây giải thích cho anh tại sao loại tiêu đề tin tức ‘bạn nhỏ ăn cắp tiền cha mẹ nạp tiền yêu cầu Tencent hoàn tiền’ mẹ nó cũng có dính đến mày thế hả!!!”
Giản Nhung tỉnh táo, “cạch” đóng cửa lại.
Trốn cũng không thoát, nửa tiếng sau Giản Nhung cầm bát mì ngồi trước mặt mọi người kể lại chuyện tối hôm qua, bản thân hối hận muốn độn thổ trốn luôn.
Tiểu Bạch ngồi trên ghế sô pha xem video phát lại live stream tối qua của Giản Nhung, cười chua chát, ngẩng đầu hỏi hỏi người ở bên kia: “Anh, anh xem em có cơ hội có Lee Sin TTC không?”
Lộ Bá Nguyên cúi đầu chơi di động: “Cậu không có hả?”
“Acc phụ ở server 10 của em chưa có.” Tiểu Bạch lập tức nói.
Lộ Bá Nguyên gật đầu: “Bộ skin đó sẽ bán lại vào tháng 10, đến lúc đó tặng cậu một bộ.”
Tiểu Bạch: “??”
Tiểu Bạch dứt khoát hét lên không công bằng: “Anh phân biệt đối xử!”
Giản Nhung ngồi trên thảm lưng dựa vào sô pha nên không nhìn thấy biểu cảm của người khác, chỉ nghe thấy Lộ Bá Nguyên nói một câu đơn giản: “Ừm.”
Giản Nhung ngớ người, cúi đầu ụp mặt vào ăn một ngụm mì lớn.
Vui vẻ khó hiểu trong lòng cậu vừa nhú lên một mầm non——
“Giản Nhung còn nhỏ, là người mới, đội trưởng chăm sóc cậu ấy cũng bình thường.” ‘Bậc thầy công bằng’ Viên Khiêm vỗ vai an ủi Tiểu Bạch: “Đội trưởng cũng rất quan tâm cậu mà, lúc mới bắt đầu thi đấu cậu ấy đều mời cậu ăn mỗi ngày mà đúng không?”
“Đúng nha.” Tiểu Bạch suy nghĩ một lát: “Khi đó tiền lương tụi mình mỗi tháng mới có hơn một ngàn, anh tui còn chi mấy trăm mời tui ăn cơm… Anh, anh thật tốt bụng.”
Giản Nhung nghiến răng cắn đứt sợi mì.
Lừa bộ phận chăm sóc khách hàng là chuyện lớn gì chứ, dù sao Tencent cũng không có khả năng hoàn tiền, nhiều người xem như hóng trò cười thôi.
Anh Đinh nói với Giản Nhung vài lời, để cậu sau này phát sóng thì chú ý, nhất là không được có một chút dính dáng gì chới chữ “lừa” này nào hết.
Giản Nhung chăm chú ăn mì, anh Đinh nói nói gì cũng gật đầu.
“Được rồi, ăn no rồi chứ?” Anh Đinh nhìn đồng hồ: “Lên lầu đi, sắp bắt đầu huấn luyện rồi.”
Hôm nay thím giúp việc xin nghỉ, Giản Nhung ăn mì là của anh Đinh nấu.
Giản Nhung cầm bát đi rửa, đang chuẩn bị lên lầu tập luyện, nhìn thấy Lộ Bá Nguyên còn ngồi trên sô pha chơi Tiêu Tiêu Nhạc (một game mobile của Trung).
Cảm giác có người tới gần, Lộ Bá Nguyên không ngẩng đầu lên: “Làm sao vậy?”
Giản Nhung khẽ vung nước ở tay: “Tui chuyển khoản lại mười ngàn cho anh nhé, đội trưởng.”
Lộ Bá Nguyên không trả lời. Cho đến khi anh làm biến mất hết vật phẩm, mới xoay người lại lười biếng chống tay lên đệm lưng ghế sô pha.
“Đứa trẻ nhỏ ăn trộm tiền của phụ huynh?” Anh đột nhiên hỏi: “Tôi là phụ huynh hay là đứa trẻ?”
Giản Nhung sửng sờ khi bị hỏi.
Lộ Bá Nguyên nhướng mày: “Tiền tôi nạp cho cậu là chính tôi kiếm được, không trộm, yên tâm.”
Giản Nhung hoàn hồn, nói không lựa lời: “Không, anh là phụ huynh…”
Không đúng.
Gì mà phụ huynh đứa nhỉ, đây hoàn toàn là chuyện cậu lừa gạt bộ phận chăm sóc khách hàng.
Lộ Bá Nguyên: “Đã là phụ huynh cho thì không cần trả.”
Nói xong, anh quay người tiếp tục chơi màn tiếp theo.
Giản Nhung đứng một hồi, sau đó đưa bàn tay vẫn còn ướt lau mặt.
Wechat trên di động vang lên, Giản Nhung không cần nhìn cũng biết ai đang tìm cậu.
Cậu liếm môi, bước hai bước lại gần Lộ Bá Nguyên, lên tiếng nhắc nhở: “Anh Đinh hối lên lầu rồi.”
Lộ Bá Nguyên “Ừa” một tiếng: “Đi đi.”
Giản Nhung sửng sốt: “Anh không đi hả?”
“Hôm nay tôi nghỉ.” Lộ Bá Nguyên vẫn cúi đầu: “Moon đã lên đó rồi, đang đợi cậu, đi đi.”
Trên đường đến phòng thi đấu, Giản Nhung vẫn liếc nhìn phía dưới lầu xuyên qua lan can.
Lộ Bá Nguyên đã không còn ở phòng khách nữa.
Giản Nhung và Viên Khiêm đi ở cuối cùng, cậu mím môi, không nhịn được quay đầu hỏi: “Anh Khiêm, huấn luyện thi đấu hôm nay sao lại để thay thế lên?”
“Luyện thay thế rất bình thường mà, chiến đội khác khi thi đấu huấn luyện bình thường cũng có thay thế lên.” Viên Khiêm thì thầm: “Chắc là dạo trước thời gian tập luyện của đội trưởng quá nhiều, tập luyện vượt mức, bị bác sĩ cảnh cáo…”
“Cảnh cáo?” Giản Nhung bất giác dừng bước: “Không phải anh ấy đã hạ sốt rồi sao?”
Nụ cười của Viên Khiêm cứng đơ, lúc này mới nhớ Giản Nhung chưa biết chuyện tay của đội thương bị tổn thương.
Tuy là chuyện này không phải chuyện bí mật to lớn gì cần phải giấu giếm… nhưng anh Đinh và đội trưởng chưa nói, anh cũng không dám tự tiện nói cho Giản Nhung biết.
“Anh ấy còn có bị thương chỗ khác?” Người quanh năm chơi game đối với mặt này vô cùng nhạy cảm, Giản Nhung ép hỏi: “Tổn thương nghề nghiệp? Đúng không?”
Viên Khiêm hít sâu, mỉm cười: “Ừ. Ôi, đầu năm nay ai mà không có chút bệnh nghề nghiệp, trước đây mỗi ngày cậu live stream như vậy hẳn là cũng có đi? Đánh lâu sẽ mệt mỏi, không thì trận huấn luyện kế tiếp đến phiên cậu nghỉ ngơi…”
“Tui không nghỉ.” Giản Nhung nói.
Viên Khiêm: “…”
Thật ra Giản Nhung đã sớm đoán Lộ Bá Nguyên có bệnh nghề nghiệp rồi, nhận được chứng thực, cậu nén không hỏi nữa.
Nếu như Lộ Bá Nguyên muốn nói thì đêm xoa tay đã nói với mình rồi.
Nhìn thấy vẻ mặt đầy tâm sự của Giản Nhung, Viên Khiêm lo lắng sẽ ảnh hưởng đến huấn luyện thi đấu, đang lưỡng lự có nên an ủi cậu mấy câu hay không.
Viên Khiêm vô lương tâm trả lời: “Anh cũng không rõ lắm, chắc là… tàm tạm, dù sao đội trưởng cũng nói, trong vòng năm nay sẽ không giải nghệ.”
Giản Nhung gật đầu rồi bước vào phòng thi đấu.
Sự thật chứng minh Viên Khiêm suy nghĩ nhiều.
Cuộc đối thoại này không xuất hiện bất cứ ảnh hưởng gì đến trạng thái của Giản Nhung, thi đấu huấn luyện của hôm nay, Giản Nhung hoàn toàn C, năm ván cầm hết ba MVP.
Viên Khiêm không biết là chuyện đầu tiên sau khi kết thúc trận đấu Giản Nhung chạy về phòng huấn luyện, lén lút dùng di động mở web tìm kiếm gì đó.
“Game thủ chuyên nghiệp sẽ bị bệnh nghề nghiệp gì”
“Tổn thương mang tính mài mòn ở tay có thể khỏi hẳn không”
“Khi thắt lưng tổn thương nghiêm trọng sẽ rất đau không”
…
Kết quả tìm kiếm đều không có gì hữu ích, Giản Nhung bỏ cuộc sau khi tìm kiếm mấy vấn đề.
Cậu nhìn chỗ ngồi của Lộ Bá Nguyên, trống không.
Tắt trang web, Giản Nhung mở Taobao muốn đặt cà phê hòa tan. Cà phê hòa tan trong gaming house sắp hết mà cậu không quen dùng máy pha cà phê.
Ai biết giao diện vừa mới mở, tất cả sản phẩm được đề cử ở trang đầu tiên——
【Máy massage cổ tỷ lệ khen ngợi 100%】, 【Máy vật lý trị liệu khơi thông Kinh Lạc bằng điện】, 【Máy massage thắt lưng để bạn ngẩng đầu ưỡn ngực xứng mặt đàn ông 】…
(*) Kinh lạc (meridian) là đường liên tục thông suốt của khí huyết, kinh là đường thẳng đi khắp cơ thể, lạc là đường liên lạc giữa các kinh, tạo thành màng lưới thấu suốt trong ngoài, quán triệt trên dưới, liên hệ với các cơ quan tạng phủ với các tổ chức của cơ thể (không đâu mà không tới).
Giản Nhung không nhịn được bấm vào một cái xem thử.
Tác dụng của máy massage được người bán viết ba hoa chích chòe, bạn hàng đã dùng qua đánh gia đều nói tốt, tỷ lệ khen cao tới 100%!!!
Giản Nhung bị những lời quảng cáo hoa hòe hoa sói này làm cho mê muội, điên cuồng tiêu phí cho shop Taobao này.
Cửa hàng Taobao này ở ngay Thượng Hải, sau khi Giản Nhung liên lạc, chủ shop đồng ý gửi chuyển phát nhanh cùng thành phố cho cậu.
Tiểu Bạch cầm ly trà sữa đi ngang qua phía sau cậu, khóe mắt vừa thoáng qua nhìn thấy cậu quét mã thanh toán: “8200? Đại gia, ông mua gì vậy?”
Giản Nhung úp điện thoại xuống bàn: “Ông đừng quản.”
Bảy giờ tối, mọi người ngồi trong phòng khách cùng nhau ăn tôm đất rồi tiện thể phân tích lại trận đấu vừa rồi.
Lộ Bá Nguyên đi xuống lầu, sắc mặt anh bình tĩnh, ngồi bên cạnh Giản Nhung.
“Anh, cả buổi chiều anh làm gì vậy?” Tiểu Bạch hỏi.
“Ngủ.” Lộ Bá Nguyên nhàn nhạt trả lời: “Huấn luyện thi đấu thế nào?”
“Thắng hết ạ.” Moon cướp lời Tiểu Bạch: “…Đội trưởng, em lấy được một MVP.”
Ý tứ muốn được khen ngợi rất rõ ràng.
Lộ Bá Nguyên chỉ gật đầu, cúi đầu trả lời tin nhắn.
Giản Nhung cắn đũa, không nhịn được cụp mắt nhìn tay của Lộ Bá Nguyên.
Khi Lộ Bá Nguyên gõ chữ vẫn dựa và lưng ghế, thắt lưng chắc là khó chịu.
Ăn nửa chừng, chuông cửa vang lên.
Anh Đinh tháo găng tay, đi tới huyền quan mở mắt mắt mèo điện tử. Anh nhìn thấy một người đàn ông đội mũ đeo khẩu trang, nhíu mày hỏi: “Ai đó?”
Người kia che đến kín mít, nói cũng không rõ: “Chuyển phát nhanh.”
Anh Đinh nhíu chặt ấn đường: “Chúng tôi không đặt hàng——”
“Dạ, đặt hàng cùng thành phố.” Giản Nhung vừa trả lời vừa mang giầy.
Anh Đinh do dự hai giây, nói với người giao hàng: “Biết rồi, anh đặt đồ ở cửa đi, sẽ có người ra lấy.”
Cái thùng không lớn, nhẹ đến bất ngờ. Giản Nhung ôm vào lòng, cúi đầu xác nhận tên một chút—— “Soft”.
Chắc là không sai.
Vào nhà, Viên Khiêm ngẩng đầu hối cậu: “Ăn trước rồi mở, nếu không lát đến tụi anh ăn hết à.”
Giản Nhung tìm kéo: “Xong ngay, tui xác nhận chút.”
Cậu mua khá nhiều, theo lý không nhẹ như vậy được.
Hơn nữa… Cậu ghi người nhận hàng là Soft sao?
Ngay thời khác Giản Nhung bắt đầu mở gói hàng thì chuông cửa lại vang lên.
Lộ Bá Nguyên vừa rửa tay xong đi ra từ phòng bếp: “Để tôi.”
Lộ Bá Nguyên bấm vào mắt mèo điện tử, bên ngoài là nhân viên mặc áo khoác của công ty chuyển phát nhanh nào đó: “Xin chào, Giản Nhung có một kiện hàng chuyển phát nhanh cùng thành phố…”
Loảng xoảng.
Âm thanh chiếc kéo rớt xuống đất.
Lộ Bá Nguyên cảm thấy bất an, quay đầu nhìn vẻ mặt kinh ngạc đang bủa vây Giản Nhung, còn đưa tay che mũi—— Lộ Bá Nguyên không chút nghĩ ngợi bước về phía cậu.
Lộ Bá Nguyên đang muốn đến gần, Giản Nhung lập tức hoàn hồn, nhanh chóng khép chặt thùng hàng lại, lấy băng keo vừa mới kéo ra tùy tiện dán lại: “Anh đừng qua đây.”
Lộ Bá Nguyên cụp mắt: “Vật gì vậy?”
“…Vài con chuột chết.” Giản Nhung nhanh chóng phản ứng lại, ôm cái thùng đi ra ngoài.
Lộ Bá Nguyên nắm lấy cánh tay cậu: “Đi đâu vậy?”
“Bây giờ đuổi theo còn kịp.” Giản Nhung nói: “Tui đem những thứ này ụp lên đầu cái tên ngu đần kia.”