Tui Bảo Bạn Cùng Bàn Đánh Cậu!

Chương 66: Tôi bảo bạn cùng bàn của tôi đánh cậu



EDITOR: LAM

Sự tích của Triển Minh đã trở thành một trong những truyền kì ở Thất Trung.

Nó lặng yên lưu truyền từ trang Thất Trung Confession cũ bị giáo viên bắt xóa cho tới tận trang Thất Trung Confession mới, tuần hoàn liên tục không thể dập tắt.

Mỗi năm trong đại hội tuyên thệ của khối 12, mỗi một vị giáo viên vẫn sẽ nhắc lại chuyện này một lần nhằm khuyên nhủ những em học trò lầm đường lạc lối quay đầu là bờ.

Mỗi một lần trong trường có người đánh nhau, thầy Hoàng sẽ lại nói, mấy cô mấy cậu cho rằng công phu mèo cào của mình lợi hại lắm phải không? Năm đó, trong nhiệm kì của tôi có một vị bạn học là đại ca nổi danh toàn trường, ngay cả giáo viên còn đánh không lại em ấy, mỗi lần phát sinh ẩu đả chúng tôi phải gọi thêm vài thầy giáo khác tới hỗ trợ. Kết quả thì sao, cái loại học trò cứng đầu còn hơn đá ấy tới khi lên 12 vẫn phải ngoan ngoãn học hành, trong lòng chỉ biết có ánh sáng của Đảng thôi, chuyện gì cũng không mơ tưởng tới, vóc người cao to một mét chín, bởi vì học tập mỗi ngày đều phải ôm đùi của bạn cùng bàn đấy!

“Sau đó thì sao ạ?”

Thầy Hoàng uống ngụm trà, thong thả kể, “Sau đó?”

“Sau đó kết quả thi không tồi chút nào. Thứ hạng ban đầu vốn dĩ đếm ngược từ dưới lên nhưng sau khi lên 12, trong mỗi một cuộc thi, tiến tiến rồi lại lùi lùi, nhưng chung quy vẫn có cải thiện. Thẳng cho đến khi kì thi tuyển sinh đại học diễn ra, phải nói đó là lần thi tốt nhất của em ấy, so với lúc ban đầu tiến bộ vượt hơn hẳn 600 người! Tôi không nói giỡn đâu, 600 người! Chuyện này chủ nhiệm Trương của mấy đứa là người biết rõ nhất, bởi vì năm đó em ấy chính là học trò trong lớp của ổng. Trong suốt sự nghiệp giảng dạy của tôi, em ấy là cậu học trò có sự thay đổi ngoạn mục nhất, từ chỉ đủ điểm đậu cao đẳng nay nhảy thẳng lên Bổn Nhất (*). Là nguyện vọng một hẳn hoi nhé, vừa đủ điểm, chênh lệch điểm chuẩn không bao nhiêu, tôi nhớ rõ lắm.

(*) Bổn Nhất: Nguyên văn 本一线 thật ra mình rất khó xử ở chỗ này không biết nên để làm sao ở cả những chương trước cơ. Bên Trung phân chia cấp bậc điểm số theo Bổn Nhất, Bổn Nhị, Bổn Tam, … Bổn Nhất chính là đẳng cấp cao nhất hay nói cách khác ai lọt được vào Bổn Nhất tương đương với việc người đó có điểm thi đại học rất cao, ứng với trường đại học đó cũng thuộc loại hàng đầu cả nước, đa số sẽ thuộc 211, 985, mỗi một chuyên ngành thông dụng sẽ có niên khóa là 4 năm, những chuyên ngành đặc thù hơn thì 5-6 năm trong khi nếu đỗ vào Bổn Nhị một khóa sẽ kéo dài trung bình từ 4-6 năm và bằng của Bổn Nhị cũng tương đương với bằng đại học phổ thông trong thành phố hoặc tỉnh chứ không được cao cấp như bằng tốt nghiệp trung ương của Bổn Nhất.

Thầy Trương bổ sung thêm, “Em ấy chọn vào một chuyên ngành rất hot lúc bấy giờ, hình như là kĩ thuật truyền thông thì phải? Hay là kĩ thuật điện tử gì đó? Nhưng bởi vì nguyện vọng 1 đã đủ chỉ tiêu nên đẩy em ấy sang một ngành mà em ấy không ưng, cuối cùng em ấy chọn nguyện vọng 2, trường đó cũng tốt lắm.”

Học trò hỏi, “Thế còn đại thần cùng bàn của ảnh thì sao ạ?”

“Xuất sắc luôn!” Thầy Hoàng kích động, “Toán chuyên ngành điểm tối đa, top 1 toàn thành phố! Tổng điểm cũng không tồi, lúc đó em ấy còn nằm trong danh sách được hạ điểm chuẩn nhưng cuối cùng vẫn chẳng cần dùng tới, tự mình thi đậu B Đại. Các em có thể không biết, vị đại thần này là học sinh từ Nhất Trung chuyển tới, ở trường đấy thành tích vượt lên không nổi, chưa từng thi được điểm số tốt như thế. Chuyển tới Thất Trung rồi, tiến bộ không ngừng. Năm đó là năm mà thầy Hiệu trưởng trường chúng ta vui vẻ nhất, thầy ấy nói lần đầu tiên trong cuộc họp của Sở Giáo Dục, Hiệu trưởng Nhất Trung bị thầy ấy làm cho im re nói không nổi câu nào!”

“Giời ơi!” Học trò cười khẩy, “Hóa ra là do đàn anh có bạn cùng bàn lợi hại như thế, câu nào không hiểu, bạn cùng bàn sẽ chỉ cho ảnh! Đâu có giống em đâu trời, thầy à, bạn cùng bàn với em học còn nát hơn em đây này! Xin hỏi, hai đứa đếm ngược từ dưới đếm lên như tụi em làm cách nào mới có thể vượt qua 600 người?”

Thầy Trương vỗ bàn, “Em còn cãi cùn! Bây giờ là lúc nói chuyện này hả? Hiện tại thầy đang nói chuyện gây gổ của tụi em! Thầy đã nói với em…”

Bên trong dãy văn phòng của Trường THPT Số Bảy vẫn là từng đợt tranh cãi ầm ĩ, hệt như mùa hạ năm ấy.

Có rất nhiều chuyện đã bị Cố Kỳ Nam lãng quên, những tháng ngày đó trôi qua thật nhanh.

Thi thử lần một, lần hai, lần ba, mỗi tuần một lần, nối đuôi nhau mà tới, mỗi người đều chẳng có thời gian để chuẩn bị. Đợt ôn tập thứ hai cũng đã nhanh chóng kết thúc, bước vào giai đoạn thứ ba, giải đề không ngừng nghỉ, sát hạch và sửa đề liên miên.

Thành tích của Triển Minh vẫn cứ lên xuống thất thường khiến cho hắn tê liệt hoàn toàn nhưng đến cuối cùng tổng điểm cũng có cải thiện, mặc dù rất chậm.

Nhiệt độ và áp lực đồng thời dâng cao, thẳng cho tới tháng Sáu thì bạo nổ.

Kết quả rất không tồi, tất cả bọn họ đều đậu vào ngôi trường mà mình mơ ước. Cố Kỳ Nam đậu nguyện vọng một, B Đại chuyên ngành Toán học; Triển Minh thi đậu đại học Thủ Đô, cách B Đại bốn mươi phút đi xe; Ngô Uyên và Khưu Nhiên Dĩnh thi đỗ vào chung một trường 211 trong tỉnh, tối ngày hôm đó sau khi kết thúc kì thi tuyển sinh cả hai ngay lập tức xác định quan hệ, trở thành người yêu; Lâm Tiểu Bân được nhận vào trường Cao đẳng nghề và kỹ thuật Nam Châu, là một trường công lập, môi trường học khá tốt, chuyên ngành của hắn là quản lí thị trường, theo như những gì hắn nói thì sau khi tốt nghiệp sẽ trở về nhà kế thừa công việc kinh doanh của gia đình và điều hành tiệm giặt ủi.

Bố mẹ của Lâm Tiểu Bân phấn khởi vô cùng, ban đầu họ còn cho rằng con trai mình ngay cả tấm bằng tốt nghiệp THPT cũng không lấy được, đến cuối cùng lại có thể thi đậu cao đẳng, còn là trường công. Bởi vì việc này mà bọn họ gọi điện cảm ơn thầy Trương rối rít. Trương Minh nói tất cả những thứ này đều là công lao của Cố Kỳ Nam hạng một toàn khối, dẫn dắt ba người còn lại chăm chỉ học hành.

Vì thế, bố mẹ của Lâm Tiểu Bân còn thực sự mời ba người tới nhà ăn cơm, trong lúc dùng bữa, bố của Lâm Tiểu Bân còn lấy ra bia, vang đỏ, rượu Đế, rượu Thanh Mai, rót cho mỗi người một ly đầy, rót tới mức làm cho ba cậu học trò uống tới nỗi ngất ngây.

Cuối cùng, Triển Minh đành phải cõng Cố Kỳ Nam trở về phòng trọ.

Ngô Uyên và Khưu Nhiên Dĩnh sau khi xác định quan hệ cũng mời cả bọn ăn một bữa cơm.

Tiếp đó, bố mẹ của Cố Kỳ Nam lại tiếp tục mời ba người đến nhà mở tiệc.

Bốn người vẫn sẽ cùng nhau ăn lẩu xiên, thịt nướng, mì sa tế, từ sau khi thi xong gần như mỗi ngày đều tụ tập chung một chỗ.

Triển Minh nhanh chóng tìm một công việc làm thêm mới, lần này không đi công trường nữa mà làm nhân viên bán hàng trong một cửa hàng tiện lợi, phân ca thành sáng và tối, mỗi một ca tám tiếng, như vậy mới có chút thời gian rảnh để hẹn hò với Cố Kỳ Nam. Tuy rằng tiền lương không thể bì với lúc làm thêm ở công trường nhưng Triển Minh tính toán một chút, học phí có thể vay quỹ khuyến học của ngân hàng, sau khi khai giảng tiếp tục làm thêm ngoài giờ thì vẫn đủ khả năng chi trả.

Cố Kỳ Nam chơi tẹt ga hai ngày cuối tuần sau đó mới bắt đầu đọc sách. Lý Đằng chủ động liên lạc với cậu rồi giới thiệu cho cậu rất nhiều sách giáo trình cần thiết cho việc lên đại học. Cậu suy nghĩ một lúc sau đó thông báo cho đàn anh biết bản thân đã xác định được tính hướng, hơn nữa cậu đã có bạn trai rồi.

Lý Đằng trả lời lại bằng một chuỗi dấu ba chấm rất dài và không hỏi thêm gì nữa. Nhưng mà đàn anh vẫn như cũ gửi cho Cố Kỳ Nam rất nhiều giáo trình điện tử, hắn nói với cậu hai người bọn họ bây giờ là tiền bối và hậu bối. Lý Đằng là một người rất thẳng thắn, cũng rất thông minh, rất có lí trí lui trở lại thành mối quan hệ bình thường giữa khóa trên và khóa dưới.

Sau khi kê khai xong bảng nguyện vọng, tập thể ban năm hẹn nhau liên hoan lần cuối, gần như cả lớp đều sẽ tham gia, bao gồm bốn người nhóm Cố Kỳ Nam. Địa điểm là Võng Hồng Sơn Trang, một khu dã ngoại nằm cạnh thành phố Nam Châu đang rất nổi tiếng dạo gần đây.

Sơn Trang nằm ở ngoại ô thành phố, rất xa, phải đi tàu điện ngầm rồi quá cảnh thêm một chuyến xe bus, đến chiều mọi người mới tới nơi, buổi tối ăn tiệc nướng, hát hò xong xuôi thì ngủ ở đó một đêm.

Môi trường của khu dã ngoại này rất lí tưởng, khắp nơi đều được bao phủ bởi cây xanh, lớp 12/5 chiếm một tảng đá bằng ở sườn núi để nướng thịt, phóng tầm mắt ra xa còn có thể thấy biển rộng mênh mông và muôn vàn dãy đèn mành sáng như sao lấp lánh.

Toàn thể ban năm đông người cho nên thuê tới tận mấy cái lò, mỗi một tốp sẽ vây quanh một cái bếp lò, bọn họ tự phân chia công việc cho nhau, có người rửa rau, người thì ướp gia vị cho cánh gà và xiên nướng, người thì phụ trách nhóm lửa.

Bốn người nhóm Triển Minh dĩ nhiên là ở cùng nhau, hắn phân phó mỗi người một nhiệm vụ chỉ riêng Cố Kỳ Nam là không.

Cậu bèn mở miệng, “Em đâu?”

Triển Minh đáp, “Em ngoan ngoãn đứng nhìn anh nướng đồ ăn đi.”

Cố kỳ Nam gật đầu, “Vâng.”

Lâm Tiểu Bân vốn đang nhét thịt bò vào xiên tre, nghe thấy thế mới lên tiếng thở than, “Sao lại thế chứ? Vì cớ gì Đàn Em 1 lại không cần làm việc, nếu không làm thì sao lại gọi là Đàn Em 1?”

Ngô Uyên ra dấu kêu hắn ngậm miệng lại.

Cố Kỳ Nam tự giác nói, “Em có thể hỗ trợ mà!”

Triển Minh thuận miệng căn dặn, “Vậy em đi kiếm chút cành lá khô về đây, than khó đốt quá.”

Bước ra khỏi tảng đá bằng là một con đường núi lát đá, dọc hai bên đều có lá cây rụng rơi ven đường, Cố Kỳ Nam ra khỏi khu vực của nhóm mình, khom người nhặt vài cành cây khô, cậu nghĩ những người khác cũng cần nên cố gắng thu thập nhiều thêm một chút, bất tri bất giác đi xa thêm mười mấy mét nữa.

Bởi vì cây cối vờn quanh, đường núi quanh co khúc khuỷu cho nên mỗi một tảng đá bằng đều bị khuất tầm nhìn, Cố Kỳ Nam đi được mười mét kiếm cũng kha khá đống cành khô, ngẩng đầu lên nhìn mới phát hiện chỗ này cũng có tảng đá bằng.

Oan giã ngõ hẹp, đang nướng đồ ăn ở trên đó chính là người của lớp Thực Nghiệm.

Đối phương cũng thấy hắn, cả hai bên sững sờ nhìn nhau.

Thật ra giáp mặt nhau là chuyện không hề kì quái, cái Sơn Trang này gần đây rất hot, ở Nam Châu có vài cái tài khoản chuyên đi phượt tích cực vote cho nơi này, nói khu dã ngoại không khí trong lành, giữa sườn núi có thể trông thấy biển xanh, buổi tối đèn ánh sao lấp lánh rực rỡ, vô cùng lãng mạn, hơn nữa còn ưu đãi giảm giá cho học sinh sinh viên.

Lớp của Khưu Nhiên Dĩnh cũng đi rồi, nói chơi rất vui.

E rằng đại đa số học sinh năm cuối cấp của cả Nam Châu đều đã tới đây cắm trại.

Người của lớp Thực Nghiệm không nhiều lắm, chỉ có khoảng mười người. Cố Kỳ Nam nhìn thoáng qua, không có gã Lâm Sỹ Đạc rác rưởi kia, nhưng những người ở đây cũng từng là những kẻ đã châm chọc cậu, ức hiếp cậu. Cậu nhớ rất rõ.

Mặc dù đã hơn một năm không gặp, mỗi người ít nhiều đã có thay đổi nhưng Cố Kỳ Nam vẫn ghi nhớ từng người trong số họ, thậm chí mỗi người từng làm cái gì, nói qua những gì, cậu đều không quên.

Phản ứng đầu tiên của Cố Kỳ Nam là muốn xoay người rời đi nhưng cậu chưa kịp làm ra động tác gì phía bên kia đã có người hừ lạnh một tiếng, “Trời ơi, nhìn nè, coi ai kìa?”

“Thiên tài Toán học hạng nhất chứ còn ai vào đây nữa.” Có người ngay lập tức tiếp lời.

Cố Kỳ Nam dừng bước, cậu đã quá quen thuộc với cái loại giọng điệu giễu cợt này.

Điểm Toán chuyên ngành đại học của cậu cao nhất thành phố, đạt tối đa, thành tích vừa được công bố, bảng tin giáo dục ngay lập tức đưa tin. Tổng điểm của cậu cũng không tồi, đủ đậu B Đại, những người này chắc chắn đã biết nên ngữ khí mới đầy ghen ăn tức ở như thế.

“Phải là thiên tài phạm tội chứ nhỉ? Kẻ phá hủy phòng học của tụi tao, gây ảnh hưởng tới thi cử của tụi tao nhất định là mày! Ngay cả Lâm Sỹ Đạt mà cũng bị mày hại thảm như vậy, mày còn dám xuất hiện trước mặt tụi tao?” Có người nói.

Cố kì nam nghe xong chỉ muốn cười mà cũng đã thực sự cười ra tiếng, cậu vô cùng phấn khích khi hay tin bọn họ thi không được tốt.

Có người ngay lập tức nổi điên, “Mày cười cái gì?”

Cố kì nam mặt mày hớn hở, trả lời: “Cười cái bản mặt thất bại của mấy người đó, thật là khó coi.”

Có người siết chặt nắm đấm, “Con mẹ nó mày nói gì đó, tao đánh chết mày! Đừng cho là nhóm tụi tao không dám đánh mày, chỉ dựa vào những việc mà mày làm với lớp Thực Nhiệm thì dù có đánh mày một nghìn lần cũng không thể hả giận!”

Sau sự kiện tạt sơn, Cố Kỳ Nam chưa từng đi hỏi thăm xem thử đám người ở lớp Thực Nghiệm kia tình trạng ra sao, có bị đả kích hay không, có bị ảnh hưởng gì hay không, cậu đã không muốn quan tâm đến họ nữa.

Nhưng mà giờ này khắc này khi nghe được tin bọn họ thi cử không suôn sẻ, cậu vẫn cảm thấy thật sự rất vui vẻ. Dù sao cậu cũng chỉ là một thằng nhóc con chưa thành niên chứ nào phải thánh nhân gì.

Cố Kỳ Nam không biết sau sự kiện tạt sơn đó, toàn bộ phòng học của lớp Thực Nghiệm phải sơn lại một lần. Đại đa số phụ huynh đều phản đối việc cho con mình học trong một cái phòng vừa mới được tu sửa lại, độc hại, không tốt cho sức khỏe. Nhưng những phòng học khác ở Nhất Trung đều đã được đưa vào vận hành, trong lúc nhất thời kiếm không ra phòng trống thế là đành phải đem lớp Thực Nghiệm chuyển đến phòng thí nghiệm bỏ không của tòa nhà STEM (1). Phòng thí nghiệm nằm ở vị trí hẻo lánh, đã rất lâu đời rồi, lại còn cách xa những lớp học khác khiến cho giáo viên từ văn phòng đi tới giảng dạy rất bất tiện, nhất thời oán giận nổi lên bốn phía.

(1) STEM: Là một thuật ngữ dùng để chỉ các ngành Khoa học, Công nghệ, Kỹ thuật và Toán học.

Mà người của lớp Thực Nghiệm, vốn là các cậu ấm cô chiêu, là cái lớp được ưu ái nhất toàn khối, hưởng thụ phòng học có trang thiết bị tối tân nhất, đến cuối cùng lại như thất sủng bị đày vào lãnh cung, dọn tới góc tường vắng vẻ, cô lập hoàn toàn với những lớp 12 khác, một mình một cõi, lẻ loi vô cùng.

Có học sinh vốn đã bị áp lực học tập đè nặng nay còn thêm cả chuyện dội sơn đỏ, không lâu lắm liền có vài người lục tục xin rời khỏi lớp Thực Nghiệm. Đến học kì sau của khối 12, cả lớp chỉ còn lại hai mươi mấy người.

Kì thi tuyển sinh lần này, lần đầu tiên ở Nhất Trung, lớp Thực Nghiệm là cái nơi có thành tích kém cỏi nhất. Còn Lâm Sỹ Đạt chẳng hiểu nguyên cớ do đâu, trạng thái sa sút trầm trọng, cuối cùng ngay cả 211 cũng không đậu nổi. Mà hết thảy bọn họ đều nhận định rằng những thứ này là do Cố Kỳ Nam gây ra. Nếu không có chuyện tạt sơn kia, lớp Thực Nghiệm sẽ không bị ảnh hưởng nghiêm trọng đến thế.

Cố Kỳ Nam đã không còn là cậu chàng thiếu niên 15 tuổi khi ấy nữa, không còn là một đứa nhỏ phải khổ sở vì bị bạn học cười cợt xa lánh nữa.

Cậu thản nhiên đáp, “Mấy người thi không khá là do đầu óc của mấy người không xài được, mắc mớ gì tới tôi? Còn nữa, chuyện của lớp Thực Nghiệm tôi chưa một lần nhúng tay vào. Các người muốn vu oan cho người khác trước tiên phải có bằng chứng đã, biết chưa?”

“Có vu oan hay không mày chẳng phải là người rõ hơn ai hết à?” Có người gào lên còn cầm thứ gì đó ném vào người cậu.

Cố Kỳ Nam không kịp tránh, bị đập trúng bả vai, có hơi đau, lúc cúi xuống nhìn mới biết đó là một chiếc bật lửa, cậu ngẩng đầu lên, nói, “Điên rồi sao?”

Cố Kỳ Nam xông lên, dùng cành cây trong tay đập về phía người của lớp Thực Nghiệm.

Một vài nữ sinh thét chói tai, một vài nam sinh khác thì nhào về phía cậu.

Cố Kỳ Nam nhấc chân đạp đổ bếp nướng của bọn họ, bếp lò mới được châm lửa không lâu, mấy khối than đã cháy đỏ hồng, tia lửa văng tung tóe. Đám nam sinh không nghĩ Cố Kỳ Nam lại hung bạo như vậy, sợ bị tia lửa bắn trúng, hoảng sợ chạy tứ phía.

Cố Kỳ Nam không muốn bỏ sót cái nào, cậu đạp đổ luôn ba cái lò còn lại thậm chí còn quơ hết đám nguyên liệu nấu ăn trên bàn xuống.

Trên mặt đất vung vãi toàn là cánh gà, thịt bò, rau củ và than củi.

Trước mặt một đống hỗn loạn, rối tung rối mù.

Nữ sinh lớp Thực Nghiệm rít gào không ngừng, “Cố Kỳ Nam, cậu mất trí rồi!”

Đám nam sinh giận điên người, gào to, “Cố Kỳ Nam, tao đánh chết mày!”

Cố Kỳ Nam thỏa mãn nhìn một đống bừa bãi trên đất, lạnh nhạt nói, “Mấy người muốn đánh tôi? Tôi đách sợ, đừng có chạy, mấy người bắt nạt tôi, tôi kêu bạn cùng bàn của tôi tới đánh mấy người!”

Nói xong, Cố Kỳ Nam lớn tiếng kêu, “Anh Triển! Anh Triển! Có người muốn đánh em nè!”

Nhóm Triển Minh ở cách đó chỉ tầm mười mét nên nghe rất rõ tiếng la của Cố Kỳ Nam. Không tới ba mươi giây, Triển Minh, Ngô Uyên, Lâm Tiểu Bân đều đã chạy đến đây, phía sau còn có khoảng mười cậu nam sinh của lớp 12/5 nữa.

Tuy rằng ba người bọn Triển Minh đã có hơn một năm dùi mài kinh sử nhưng khí chất lưu manh trên người vẫn không hề vơi đi chút nào.

Cả ba đứng bên cạnh Cố Kỳ Nam rồi hỏi, “Ai muốn đánh em?”

Cố Kỳ Nam nói, “Người của lớp Thực Nghiệm ở Nhất Trung.”

Nhóm Triển Minh ngay lập tức hiểu ra, cái này gọi là oan gia ngõ hẹp.

Triển Minh siết chặt nắm đấm, hỏi lại một lần, “Đứa nào muốn đánh Cố Kỳ Nam?”

Đám nam sinh của lớp Thực Nghiệm vừa nhìn thấy khổ người của Triển Minh thì ngay lập tức sợ hãi chứ đừng bàn tới việc phía sau hắn còn có thêm mười mấy người nữa, một người đã đánh không lại huống hồ nguyên một bầy.

Có người tranh cãi vài câu, “Nó đạp đổ hết bếp lò của tụi tui…”

Triển Minh nhìn một chút, nhặt lên một bình nước khoáng nằm chỏng chơ trên mặt đất, mở nắp ra trút lên đống than củi, sau đó nói, “Nguy hiểm ghê chưa, than củi vẫn còn cháy, để xảy ra hỏa hoạn không tốt chút nào đâu.”

Vừa nói vừa tưới hết hàng loạt đống than còn vương vãi.

Người của lớp Thực Nghiệm tức đỏ cả mặt, đồ nướng hết cứu vãn được giờ ngay cả hạt bắp cũng không có mà ăn.

“Tụi mày đền tiền đi!” Có người thét lên.

Cố Kỳ Nam nói, “Đó là do mấy người tự chuốc lấy, ai mượn các người tới gây sự trước? Không phục thì báo công an đi cho công bằng.”

Báo cảnh sát?

Người của lớp Thực Nghiệm nghĩ Cố Kỳ Nam điên rồi, bọn họ ra ngoài vui chơi thả lỏng chứ không phải tới dây dưa với một thằng mất trí.

Cố Kỳ Nam vẫn còn tiếp tục nói, “Không báo công an hả? Vậy nhóm mấy người tốt nhất cách xa tôi ra, bởi vì tôi ghê tởm khi thấy mấy người. Về sau tôi thấy mấy người bao nhiêu lần thì sẽ bắt nạt mấy người bấy nhiêu lần.”

Cố Kỳ Nam nặn ra một nụ cười nhã nhặn.

Triển Minh liếc mắt nhìn một vòng rồi hỏi, “Còn chưa đi?”

Lớp Thực Nghiệm giận nhưng không dám nói gì, cuối cùng đành phải bỏ của chạy lấy người.

Người của ban năm vây xem mà chẳng hiểu mô tê gì nhưng có Triển Minh ở đây họ cũng không dám tới hỏi thăm Cố Kỳ Nam, đành phải tản ra.

Ngô Uyên quan sát biểu cảm của cậu, hắn cũng đồng dạng kéo Lâm Tiểu Bân đang còn ngơ ngác rời đi.

Cố Kỳ Nam lặng thinh, đứng tại chỗ nhìn một mớ bòng bong trên mặt đất.

Triển Minh bước đến xoa xoa đầu cậu.

Cố Kỳ Nam khe khẽ nói, “Cáo mượn oai hùm phê thật sự.”

Triển Minh xáp lại gần, cúi đầu nhìn.

Màn đêm dần buông xuống, nơi tảng đá bằng ánh đèn đã sáng trưng.

Đèn mành ngôi sao giăng đầy khắp lối.

Một vài điểm nhỏ ánh sáng nhè nhẹ dập dìu trong đôi mắt của Cố Kỳ Nam, hệt như chiếc thuyền con lênh đênh trên mặt nước. Cậu nhấp nháy đôi mắt nhìn Triển Minh, giọng nói phiêu đãng tựa như sương mù mỏng manh lúc đêm hè, “Anh Triển, em phát hiện ra em đã không còn sợ bọn họ nữa. Không sợ ánh mắt, cũng không sợ lời nói, càng chẳng sợ cử chỉ của bọn họ. Em giờ đây đã rũ bỏ hết thảy mọi chuyện ở Nhất Trung, không phải vì em tha thứ cho bọn họ mà là vì em ghê tởm họ.”

Cố Kỳ Nam bước đến ôm lấy Triển Minh, vùi mặt vào bên trong lồng ngực của hắn,

“Em không đếm xỉa gì tới bọn họ nữa vì có một người đáng để em quan tâm hơn, em có bạn bè thân thiết, có rất nhiều chuyện vui vẻ, thiệt là nhiều kỉ niệm hạnh phúc.”

Triển Minh siết chặt lấy Cố Kỳ Nam, cúi đầu thì thầm vào lỗ tai cậu, “Tốt nghiệp trung học vui vẻ nhé.”

Cuộc sống cấp ba của Cố Kỳ Nam kết thúc tại đây.

Sau khi trải qua rất nhiều chuyện trong suốt cả một quãng đời học sinh, thống khổ giãy giụa năm cấp ba rồi cũng lại là sảng khoái phấn khởi năm cấp ba.

Ngay tại mùa hạ năm ấy, hoàn mĩ chấm dứt.

Cậu có bạn bè bè chân thành, có người bạn trai tốt nhất thế gian, nhân sinh viên mãn.

Hết thảy khổ đau, phiền lòng, sợ hãi đều trở thành quá khứ.

Chúng nó không biến mất mà vĩnh viễn bảo lưu trong lòng cậu.

Nhưng mà, chúng nó đã là dĩ vãng, đã bị nỗi niềm hạnh phúc, vui vẻ, tốt đẹp thay phiên trấn giữ.

Chúng nó là cành khô lá úa mục nát rót đầy sinh mệnh cho hoa nở bên trên.

_____________________________

TOÀN VĂN HOÀN – 4:27
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.