Thẩm Yến Lẫm về nhà, ngả đầu ngủ một giấc. Lúc bình minh, tỉnh dậy đầu đau như búa bổ. Anh mơ mơ màng màng cầm lấy điện thoại. Tin nhắn trong Wechat lũ lượt nhảy ra. Khung chat của cô ở trên đầu, tin nhắn cuối cùng là ba ngày trước.
Anh ném điện thoại đi, hậm hực quay người trùm chăn che kín đầu, tức muốn xỉu. Lại ngủ đến giữa trưa, Thẩm Yến Lẫm mới bò dậy khỏi giường ăn cơm rồi về đội.
Lúc vào cổng, bảo vệ gọi anh lại, nói có đồ của anh. Một tay anh đút túi, đứng ở trong sân, thấp thỏm day trán. Chốc lát sau, đối phương khom người bê ra một thùng giấy hình vuông màu trắng rất sâu. Bao bì bên ngoài đơn giản và sang trọng. Dưới cái nắng gay gắt của tháng bảy thoang thoảng mùi bơ chín rục và hư hỏng.
Thẩm Yến Lẫm ngây ra, bảo vệ nhét đồ vào trong ngực anh, vừa nói: "Hôm qua rất muộn mới đưa tới, các cậu tan làm lâu rồi... Người giao đồ lén lén lút lút, không nói không rằng đặt xuống rồi đi. Tôi đoán là anh ta có việc làm chậm trễ, sợ bị khiếu nại nên muốn lập lờ qua mắt... Ai mua đồ cho cậu? Cậu biết không?
Trong lòng Thẩm Yến Lẫm đã có suy đoán đại khái.
Anh ôm hộp lên tầng. Giờ nghỉ trưa, văn phòng rất yên tĩnh. Anh đặt hộp lên bàn, mở ra. Đập vào mắt đầu tiên là một chiếc bánh kem bị sập và chảy nước, trang trí hoa quả anh thích nhất. Bên dưới bánh kem là chai nước hoa nam và một máy làm ẩm mùi hương liệu. Lúc trước anh từng thuận miệng nói với cô một câu: Không khí Giang Thành quá khô, sau khi ở Vạn Châu mấy ngày về, anh luôn bị ho khan.
Đó là chuyện rất lâu trước kia. Lúc ấy cô lạnh nhạt bảo anh uống nhiều nước nóng. Chính anh cũng không để trong lòng, lúc này lại chợt nhớ ra. Cánh tay anh gác lên rìa hộp màu trắng, cúi đầu nhìn vào bên trong, im lặng cong khóe môi.
Khói mù một đêm trước quét sạch sành sanh. Thẩm Yến Lẫm cảm thấy mình chính thức hồi sinh đầy máu, còn có thể kiên trì thêm ba mươi năm nữa.
"Đội trưởng Thẩm!"
Mấy người trẻ tuổi mới tốt nghiệp trong đội ăn cơm về, túm tụm lại sau lưng anh, xót của: "Thương hiệu bánh kem này rất đắt đấy, sao lại sập thành thế này? Chuyển phát nhanh thô bạo quá rồi. Nhưng mà cũng không ảnh hưởng đến mùi vị chứ?"
Anh phóng khoáng rời khỏi hiện trường, để lại mấy đứa trong phòng làm việc hoan hỉ gỡ bọc ra. Mùi hương ngọt ngào lập tức tràn ngập không khí.
"Cái màu vàng này là?... Xoài? Hay là sầu riêng?... Bánh kem bao lâu rồi?... THẨM ĐỘI TRƯỞNG!!!"
Thẩm Yến Lẫm ngậm điếu thuốc đi về phía cuối hàng lang, khóe miệng hờ hững nhếch lên.
Anh tra cứu vé máy bay sáng ngày mai trước, sau đó gọi điện cho cô: "Nhận được quà rồi."
Bên cô yên tĩnh, giọng nói cũng nhẹ: "Được."
Thân hình cao ráo dựa vào bệ cửa sổ, anh chậm rãi bổ sung: "Mới nhận được."
Đối phương chần chừ: "... Ừ."
"Em bảo người ta lúc nào giao tới?"
"Giờ này hôm qua."
Được lắm, gian thương bất lương, tí nữa thì hại anh mất vợ.
Thẩm Yến Lẫm day ấn đường, trong giọng nói trầm ấm mang ý cười lơ đãng, cưng chiều: "Sau đó em vẫn luôn thành thật chờ đợi phản hồi của anh?"
"Không phải..." Cô vô thức phủ nhận, dường như có phần lúng túng, giọng ngày càng nhỏ: "Hôm qua nhiều việc quá, em quên hỏi... Em không ngờ sẽ không đáng tin như vậy."
Thẩm Yến Lẫm đoán lỗ tai dán ở đầu dây bên kia đã đỏ lên rồi, không nhịn được bật cười.
Cô nghe thấy tiếng cười thì càng bực bội: "Anh nhận được là tốt rồi. Em phải đi làm việc."
"Ấy, cô Bùi." Anh lớn tiếng gọi cô, tiếng cười trầm xuống: "Tặng quà phải hoàn tất quy trình chứ, em còn chưa hỏi anh có thích không."
Những lúc thế này cô sẽ luôn luôn không để anh như ý: "Anh không thích thì cho người khác, xử lý thế nào cũng được."
Nhưng điều này vẫn không ảnh hưởng anh mượn chủ đề gợi chuyện: "Vậy nếu anh thích thì sao?"
Cô cong môi: "Vậy thì anh tự mang về nhà đi."
Anh im lặng cười: "Vậy nếu anh thích em thì sao?"
"..."
"Anh có thể mang em về nhà không?"
"... Em đi làm việc đây."
Đối phương vội vàng cúp điện thoại. Thẩm Yến Lẫm buông điện thoại xuống, không nén được nụ cười trên môi.
Anh cúi đầu mở Wechat ra, định trêu cô thêm vài câu. Nhưng còn chưa gõ ra được nửa câu đã bị người trong văn phòng vội vã nhờ anh nhường đường. Anh cất điện thoại đi, thầm nghĩ ngày mai gặp cô rồi đòi lại câu "sinh nhật vui vẻ". Nhưng lần thay đổi này, gặp lại cô đã là mùa thu.
Cùng ngày, Giang Thành xảy ra vụ trọng án. Mạng người, liên quan đến cả ma túy. Bọn họ ngày đêm ngược xuôi hai tháng mới có manh mối. Trước khi công cuộc truy bắt của giai đoạn tiếp theo chính thức triển khai, anh cố dành ra nửa cuối tuần bay đến Vạn Châu.
Lần này xem phim anh ngủ quên mất.
Anh thật sự quá mệt. Lúc trên máy bay, trẻ con hàng sau khóc quấy liên tục, khiến cho anh không ngủ được phút nào, còn bực dọc vì ù tai. Lúc ăn cơm cũng là cố gượng tinh thần, ít nói hơn bình thường rất nhiều.
Sau bữa ăn, lúc chờ vào rạp, cô nói đi mua đồ uống. Anh ngồi trên ghế, mệt đến không muốn động đậy, cũng không muốn giành ân cần. Trong lúc đợi cô xếp hàng, anh vô tình nhìn thấy máy gắp thú trong góc. Máy móc cũ kỹ tróc sơn, gấu bông bên trong không còn mấy, nhưng chất lượng ổn bất ngờ. Nhất là có con thỏ trông khá hút mắt.
Vậy là buổi tối hôm đó, Cảnh sát Thẩm hăng hái với máy gắp thú. Anh tốn 60 tệ tiền xèng, mấy lần bỏ qua lời khuyên can và thúc giục của Bùi Y, cuối cùng gắp ra được con thỏ chết tiệt kia. Lúc này phim đã bắt đầu chiếu hơn mười phút, trong sảnh bán bắp rang chỉ còn lại hai người bọn họ. Anh phấn khởi cầm con thỏ quay người lại, người đứng sau cắn ống hút nhìn anh, nhìn vẻ mặt dường như rất lo lắng cho tâm trí của anh.
Thẩm Yến Lẫm giơ con thỏ ra trước mặt cô, trước khi cô kịp phản ứng, anh cười nhẹ một tiếng: "Tặng em."
Dĩ nhiên đối phương vô cảm, khẽ giục anh: "Mau vào thôi."
Hai người lần mò trong bóng tối, ngồi xuống hàng ghế sau trong góc. Nhưng mà vị trí này, ánh sáng này, không khí này... Đây không phải chỗ để cho người ta tập trung xem phim đâu.
Thẩm Yến Lẫm dựa vào ghế, lặng lẽ quay mặt sang với một góc độ không hề kiêng dè, yên lặng ngắm nhìn người bên cạnh, suy nghĩ vẩn vơ rồi thiêm thiếp ngủ.
Trong mơ cái gì cũng có.
Anh mơ thấy cô trở về Giang Thành cùng anh. Anh dẫn cô đi gặp gia đình và bạn bè của anh. Mẹ anh kích động đến rưng rưng lệ nóng, nắm tay cô yêu quý không nỡ buông. Bạn bè vỗ vai anh, lén nói: Được đấy người anh em, hiểu tại sao cậu có thể kiên trì lâu như vậy rồi, đáng giá!
Anh sướng đến ngây ngất, thoáng chốc lại thấy cô và bố anh ngồi trong phòng làm việc. Sắc mặt Cục trưởng Thẩm không quá tốt: Anh trai cô tử vong đột ngột, cha cô tinh thần không tỉnh táo... Gia đình cô đúng là phức tạp.
Cô im lặng không nói gì. Anh vừa sốt ruột vừa hoảng hốt: Bố...
Đối phương lạnh lùng mắng: Anh im miệng. Anh thật sự cho rằng ba năm nay tôi không ngăn cản anh càn quấy là mặc kệ anh hay sao?
Anh cũng nóng nảy: Đó là chuyện nhà cô ấy, có liên quan gì đến cô ấy!
Cục trưởng Thẩm cười khẩy: Vậy bây giờ anh tự mình hỏi cô ta xem, rốt cuộc có liên quan đến cô ta hay không?
Sắc mặt cô trắng bệch. Anh vừa đau lòng vừa tự trách, dắt tay cô định đi, nhưng bị người phía sau nghiêm nghị gọi lại: Thẩm Yến Lẫm!
Anh bỗng chốc tỉnh lại, ngơ người phản ứng mất mấy giây, cảnh tượng trước mắt mới trở nên chân thực. Phim đã chiếu hết. Trong không gian trống trải chỉ có hai người bọn họ. Cô quay đầu nhìn anh, bình tĩnh nói: "Anh nằm mơ à?"
Anh ngồi dậy cho tỉnh táo một lúc, cúi đầu nhìn con thỏ trong tay bị anh bóp cổ, trạng thái có phần đáng thương.
Anh buông bàn tay ẩm ướt ra, một lúc sau trầm giọng nói: "Xin lỗi em... Lần sau lại xem cùng em vậy... Anh đưa em về nhà."
Trên đường trở về hai người đều im lặng hơn thường ngày. Lúc đến dưới lầu, Thẩm Yến Lẫm cố gượng cười, sau khi dặn dò cô vài câu rồi định về khách sạn, bị cô lên tiếng gọi lại: "Thẩm Yến Lẫm..."
Anh vô thức nhíu mày, không quá tình nguyện dừng bước.
Sau mỗi lần cô trịnh trọng gọi tên anh đều sẽ nói lời anh không thích nghe. Anh căng thẳng nhìn chằm chằm người trước mặt. Sau hồi lâu yên tĩnh, dường như cuối cùng đối phương cũng ra quyết định, ngẩng mặt lên, nhìn thẳng vào mắt anh: "Thẩm Yến Lẫm."
Anh nhìn vào đôi mắt đen dài mảnh đó không chớp, một giây sau, toàn bộ những bất an và thấp thỏm trong lồng ngực theo âm cuối êm tai của cô vỡ ra thành pháo hoa.
"Tối nay anh... có muốn ở lại không?"
***
Từ phòng tắm ra, Thẩm Yến Lẫm đứng ngoài ban công lau tóc. Anh ngắm nhìn cô đi vào đóng cửa lại qua kính cửa sổ, yên tâm to gan huýt sáo.
Hôm nay là một ngày tốt.
Bởi vì vừa rồi đã một mình sung sướng phát cuồng một lượt dưới vòi hoa sen, cho nên lúc này trông anh còn khá điềm tĩnh, thể diện. Bây giờ anh cảm thấy mình vô cùng phấn chấn. Mệt mỏi lúc đến đã bay lên chín tầng mây, cả người tràn đầy năng lượng. Ngay lập tức xuống dưới chạy một nghìn mét chướng ngại vật rồi quay về cõng cô chống đẩy hai trăm cái cũng không có vấn đề gì. Thể lực không có chỗ phát tiết này khiến lúc nhìn thấy cô mặc đồ ngủ đi tới, nhón chân ngước cổ treo khăn tắm, sóng lòng anh bành trướng, suýt nữa trực tiếp đưa tay ôm cô nâng lên cao. Nhưng cuối cùng lý trí chiến thắng kích động, anh vươn tay với cô, mỉm cười quan tâm: "Để anh."
Đối phương nghe lời đưa khăn tắm cho anh, vô thức ngẩng mặt lên nhìn động tác của anh.
Kể ra, người trước mặt hiển nhiên hoàn toàn tin tưởng anh, không hề đề phòng chút nào. Điều này Thẩm Yến Lẫm đã xác định được từ lần đầu tiên cô dẫn anh về nhà, khiến anh vừa vui vừa buồn.
Vui là vì anh quản lý hình tượng rất thành công. Buồn là vì anh quản lý hình tượng thành công quá, ngăn chặn tận gốc khả năng sau này anh chơi trò lưu manh.
Ví dụ như lúc này, thiên thời địa lợi nhân hòa. Suy nghĩ trong đầu anh toàn là dứt khoát thô bạo đè cô lên kính cửa sổ hôn cô phát khóc, bề ngoài còn không thể không ung dung treo khăn tắm, khuỷu tay giả vờ không cẩn thận đụng rơi giá áo. Cô vô thức lùi lại tránh, dép lê giẫm lên nước đọng trên nền gạch, thân hình loạng choạng, suýt trượt ngã về đằng sau...
Thẩm Yến Lẫm nhanh nhẹn vươn người ra đỡ cô, một tay bám vào lưng cô. Lòng bàn tay như vô tình ấn lên xương sống lưng gầy đến nhô ra của cô, nụ cười trên khuôn mặt tuấn tú hết sức quan tâm: "Cẩn thận."
Bùi Y nghi ngờ anh cố ý, nhưng cô không có chứng cứ.
Giây tiếp theo, tay anh quang minh chính đại trượt xuống eo cô. Cô run lên, ngẩng đầu. Anh đang cụp mắt nhìn cô, khóe môi lơ đãng nhếch lên, khuôn mặt đầy thản nhiên ôm cô vào trong ngực, giữ đầu cô, hôn lên môi cô.