Lúc này Dung Ly mới được ngủ thoải mái, không nói tiếng nào mà đã ngủ.
Hôm sau rời khỏi khách điếm, nàng vẫn còn mơ mơ màng màng, luôn cảm thấy ngủ chưa đủ, không có tinh thần, nàng nắm cổ tay áo của Hoa Túc, ngửi hương hoa lan trên người nàng ấy mới hơi dễ chịu hơn chút.
Xe ngựa được vẽ ở phía sau khách điếm, vừa lúc xung quanh không có ai, nếu không vô duyên vô cớ xuất hiện một chiếc xe ngựa trên mặt đất, không biết sẽ dọa người đến mức nào.
Dung Ly ngồi lên xe ngựa, nghi hoặc hỏi: "Đi chỗ nào, hôm nay không phải muốn đi gặp 3000 quỷ binh sao?"
Hoa Túc xoay nhẹ cổ tay, bắn quỷ khí bám vào trên xe ngựa, nhàn nhạt nói: "Đi đưa mấy nha đầu của nàng về."
Dung Ly ngẩn ra, sau đó gật đầu một cái, không biết ba nha đầu hiện tại thế nào, số tiền để lại có lẽ đủ dùng được một khoảng thời gian, chắc sẽ không bị đói, gặp quỷ binh xong sẽ phải vào Thương Minh Thành, nên đi tìm ba nha đầu trước.
Nhưng nơi đây cách biên cương khá xa, cho dù xe ngựa này không tầm thường thì cũng phải tốn một hai ngày mới có thể đến nơi.
Hoa Túc thấy đôi mắt của nàng không thể mở to, liền ngồi thẳng ra phía sau, đẩy nàng nằm lên đầu gối của mình.
Dung Ly nằm trên đầu gối nàng ấy, "Không phải hôm qua đã nói với Cô Sầm rồi ư, sao nàng chẳng vội chút nào?"
"Ta vội làm cái gì." Hoa Túc cảm thấy buồn cười, gom mái tóc xõa ra của người nằm trên đầu gối lại.
Ra khỏi thành, đợi đến ngoại ô hoang vắng, quỷ khí bám vào xe ngựa như mây mù lan rộng, bao phủ cả cửa sổ của thùng xe.
Dung Ly mở to mắt, không nghe thấy âm thanh bánh xe chuyển động, giống như xe ngựa đang bất động.
Nhưng tiếng roi vang lên rõ ràng, ngựa cũng hí một tiếng, xe ngựa đâu thể ngừng tại chỗ được.
Dung Ly ngồi dậy vén mành lên, thấy bên ngoài tối đen, quỷ khí bọc xe ngựa kín mít nên chẳng thấy được gì cả, cũng không biết đang ở nơi nào.
Ngựa hẳn là đang chạy, nhưng không chạy trên mặt đất nên mới không nghe tiếng bánh xe gỗ.
Suy nghĩ một hồi, Dung Ly bừng tỉnh nhận ra, có lẽ xe ngựa chạy trên trời, phía dưới không có sỏi đá bùn đất thì làm sao tạo ra âm thanh được.
Nàng thả mành ngồi trở lại, tưởng tượng xe ngựa đang chạy trên bầu trời, lòng bàn tay không khỏi đổ mồ hôi, năm ngón tay nắm chặt, "Thảo nào nàng không vội."
Hoa Túc cười nhẹ, "Nàng cứ nằm là được, nàng đừng nghĩ nó đang đi trên trời thì sẽ không sợ, không phải mệt mỏi sao, dựa vào ta nhắm mắt một lát."
Dung Ly dựa vào, chu chu môi, "Ta còn tưởng nàng thật sự không vội."
Hoa Túc ngồi nghiêm chỉnh, "Ta tỏ vẻ không vội nàng đã bị dọa như vậy, nếu ta sốt ruột thật, chẳng phải nàng sẽ nước mắt lưng tròng sao?"
Dung Ly trừng nàng ấy, "Ta làm từ lu nước sao?"
Khóe môi Hoa Túc nhếch lên, khẽ cười, "Còn không phải sao, trong não nàng có mắt đầm, nước đầy sẽ tràn, tràn ra khỏi hốc mắt cũng chẳng có gì lạ."
Dung Ly thật muốn bịt miệng quỷ này lại, giơ tay đẩy nhẹ vai nàng ấy, "Hóa ra mắt đầm đang ào ạt chảy trong não của ta à, còn có thể chảy ra hốc mắt, sao nàng không nói chảy ra khỏi miệng ta đi."
"Vậy thật khó coi." Hoa Túc trêu chọc, "Nàng còn có thể chảy nước từ chỗ nào......"
Nàng ấy bỗng dừng lại, dời ánh mắt đi.
Dung Ly mới đầu chưa biết vì sao quỷ này ngừng nói, ngay sau đó khuôn mặt liền đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi: "Lần này cũng đừng trách ta kích nàng, rõ ràng là nàng kích ta."
Hoa Túc giơ tay che lỗ tai của nàng, đôi tai nàng ửng hồng, bàn tay lạnh băng che lại lập tức làm nhiệt độ giảm xuống.
Dung Ly còn buồn bực, quỷ này che lỗ tai của nàng làm cái gì, sau đó mơ hồ nghe thấy một tiếng rầm vang lên, chấn động đến suýt nữa làm trái tim nàng nhảy ra khỏi lồng ngực.
Xe ngựa rơi xuống, bánh xe cùng ngựa đều chạm đất, ngựa hí một tiếng, dường như không cảm thấy đau đớn, lại nhanh chóng chạy tiếp.
Bàn tay che lỗ tai nàng buông ra, tiếng vó ngựa cùng bánh xe sàn sạt rõ ràng bên tai.
Dung Ly vén mành lên, thấy bên ngoài cây cối um tùm, con đường bằng phẳng thẳng tắp, phía trước có thể thấp thoáng nhìn thấy một vài ngôi nhà.
Tới rồi? Trên đường có quan binh đang phát cháo, dân lưu lạc ít hơn lúc trước.
Thế mà đã đến!
Vào thành, xe ngựa phi thẳng đến chỗ ở của ba nha đầu, đợi ngựa dừng lại, Dung Ly đi xuống gõ cửa, trong nhà lại không có người lên tiếng.
Hoa Túc lãnh đạm nói: "Trong nhà không có sinh lợi."
Vừa nghe trong nhà không có sinh lợi, trái tim Dung Ly siết chặt, vội vàng dùng bờ vai gầy yếu tông cửa, lo lắng hỏi: "Sao lại thế này?"
Hoa Túc hừ một tiếng, duỗi tay nắm vai của nàng lại, "Nàng cũng không sợ đau, lo lắng như vậy sao."
Dung Ly nghe giọng điệu thản nhiên của nàng ấy, liền biết mình đã hiểu lầm, khuôn mặt nhất thời đỏ lên, "Nàng nói trong nhà không có sinh lợi, ta còn tưởng rằng......"
Hoa Túc khắc nghiệt nói: "Tưởng rằng ba nha đầu của nàng đã xảy ra chuyện?"
Dung Ly khẽ gật đầu một cái, thì thầm: "Ai bảo nàng không nói rõ ràng."
Nàng thật là vô tội, giơ tay xoa bờ vai bị đụng đau, "Cũng không biết giúp ta, trên vai nhất định bị bầm một mảng lớn."
"Cho nàng nhớ đau." Hoa Túc dời ánh mắt, bộ dáng lạnh lùng bạc tình, nhưng tay lại đẩy năm ngón tay để trên vai của Dung Ly ra, chạm nhẹ vào chỗ bị đau của nàng.
Quỷ khí lạnh lẽo làm tiêu tan máu bầm trên vai, gân cốt lập tức trở nên thoải mái.
Dung Ly nhìn cánh cửa đóng chặt, nghi hoặc nói: "Không ở trong nhà, vậy đi đâu rồi, chắc sẽ không......"
Chắc sẽ không phải là đi tìm nàng chứ.
Hoa Túc nhíu mày, ngoài miệng không thèm để ý đến ba nha đầu này, nhưng nếu không lo lắng, cũng sẽ không nhíu mày.
Dung Ly lại đẩy cửa, sốt ruột nói: "Hay có dọn đi rồi không? Nàng mở cửa ra, ta vào trong xem một cái."
Hoa Túc vung quỷ khí ra, ổ khóa cùm cụp một tiếng, cánh cửa đóng chặt tức khắc mở rộng.
Dung Ly hấp tấp đi vào nhà, thấy một rổ rau đặt trên bàn đá ở trong sân, trong rổ có một ít lá cải đã được lặt, lá cải dính nước, vẫn còn mới mẻ, lại thấy cửa phòng bên đang mở, đệm giường chưa xếp gọn gàng, vừa nhìn là biết có người ở, rõ ràng chưa dọn đi.
Nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, lên tiếng gọi: "Tiểu Phù, Không Thanh, Bạch Liễu?"
Không ai đáp lại.
Hoa Túc nhàn nhạt nói: "Còn ở trong thành, không cần hoảng loạn."
Nàng ấy chợt dừng lại, rồi nói, "Không phải đến rồi sao."
Khi nhìn thấy nàng, Tiểu Phù trừng to mắt, sau một lúc lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.
"Tiểu Phù." Dung Ly gọi một tiếng.
Tiểu Phù hít một hơi khí lạnh đầu mùa xuân, lúc này đôi mắt trừng to mới xoay chuyển, "Ta còn tưởng bị ăn trộm, sao là cô nương!"
Hoa Túc trêu chọc: "Nhất định vừa rồi nàng ấy nghĩ không ra, sao bộ dáng tên ăn trộm giống cô nương nhà mình như vậy."
Dung Ly khẽ gật đầu, lại thấy Tiểu Phù đỏ mắt lên, chỉ chốc lát đôi mắt của nha đầu này đã trở nên ướt át.
Tiểu Phù chạy tới gần, kéo tay cô nương nhà mình quan sát từ trên xuống dưới, nước mắt nước mũi nói, "Khoảng thời gian qua cô nương chạy đi đâu, làm nô tỳ chờ thật lâu, may mắn không bị thương, nếu không nô tỳ, nô tỳ......"
Dung Ly cười nhẹ, "Không phải ta đã trở về sao, khóc cái gì, thời gian qua có một số việc phải làm, trì hoãn hơi lâu."
Tiểu Phù vốn muốn hỏi là chuyện gì, sau đó cả người bỗng cứng đờ, cảnh giác nhìn xung quanh, "Vị kia cũng ở đây sao."
Hoa Túc chắp tay sau lưng, "Còn nhớ rõ ta đấy."
Dung Ly gật đầu.
Tiểu Phù ngơ ngác "À" một tiếng, "Chẳng trách ổ khóa tự động mở, hóa ra là do vị kia làm."
Dung Ly thấy chỉ có mỗi nàng ấy tới, vội hỏi: "Không Thanh cùng Bạch Liễu đi đâu?"
Lúc này Tiểu Phù mới nói: "Các nàng ở bên ngoài coi sạp, chúng ta làm chút đồ thêu thùa đem bán, đồ thêu thùa ở đây không tinh xảo bằng Kỳ An, rất nhiều cô nương đều đến chỗ chúng ta mua."
Dung Ly sửng sốt, "Ngân lượng còn lại không đủ dùng?"
Tiểu Phù vội lắc đầu: "Sao có thể, chúng ta không muốn miệng ăn núi lở*, ngân lượng tiêu hết dù sao cũng phải nghĩ biện pháp kiếm lại mới được!"
(*Chỉ ăn mà không làm thì có bao nhiêu cũng hết.)
Hoa Túc ở bên cạnh nói: "Có chút tiến bộ, chung quy cũng từ Dung phủ ra, học được không ít cách kiếm tiền."
Dung Ly nghiêng đầu liếc nàng ấy, khẽ nói: "Đâu phải ai cũng giống như nàng, còn có thể nhận được cống phẩm."
Vừa nghe lời này, Tiểu Phù liền biết cô nương không phải đang nói với mình, nhất thời không biết làm sao.
Dung Ly quay lại nhìn Tiểu Phù: "Không Thanh cùng Bạch Liễu ở bên ngoài coi sạp, sao một mình ngươi về nhà."
Tiểu Phù nhỏ giọng đáp: "Ta trở về nấu cơm, lát nữa đem qua cho bọn họ."
Nàng ấy vỗ đầu một cái: "Ta phải đi nói cho Không Thanh và Bạch Liễu biết cô nương đã trở về." Nói xong, nàng ấy lại muốn chạy.
Dung Ly vội kéo tay nàng ấy, "Đợi lát nữa ngươi làm cơm xong, ta và ngươi cùng nhau đi."
Tiểu Phù ngây ngốc gật đầu, "Đáng tiếc không có món gì mà cô nương thích ăn, hay là ta đi mua thêm chút đồ ăn gì đó?"
"Đâu kén chọn như vậy, ngươi làm cái gì, ta ăn cái đó." Dung Ly nói.
Hoa Túc gật đầu: "Cũng chỉ bắt bẻ ở trước mặt ta?"
Dung Ly chớp chớp mắt, giơ tay lên che môi thì thầm: "Lúc ta ở với nàng không phải có cái gì ăn cái đó sao, bắt bẻ khi nào."
Tiểu Phù đành phải lấy rau cải ở trong rổ ra rửa sạch một lần nữa. Vào phòng bếp nhanh chóng cắt thịt, xào hai món ăn đơn giản.
Có lẽ đã lâu không thấy Dung Ly, trong lúc xào rau còn nhìn ra bên ngoài, đôi mắt đỏ hoe, vừa nói: "Cô nương đứng xa một chút, đừng để bị xông khói."
Dung Ly lui lại hai bước, rảnh rỗi không có việc gì ngồi ở trong viện, nhẹ nhàng hỏi: "Thời gian qua các ngươi vẫn luôn làm đồ thêu thùa bán sao."
Tiểu Phù vừa xào thịt vừa nói: "Làm một ít túi thơm, còn thêu khăn, các cô nương trong thành đều rất thích."
Nàng ấy dừng lại, lúng túng hỏi: "Cô nương gặp được Tứ công tử chưa, Tứ công tử hắn......"
Lúc này Dung Ly mới nhớ chưa nói chuyện của Dung Tề cho mấy nha đầu, lần trước đến nàng chỉ âm thầm nhìn thoáng qua liền đi với Hoa Túc rồi.
"Đã gặp được, Dung Tề không thông đồng với địch, nhưng phải ở trong tù mấy ngày, sau đó được thả ra, ta bảo hắn trở về Kỳ An."
Tiểu Phù sửng sốt, "Tứ công tử biết chuyện của Dung phủ sao."
Dung Ly rũ mắt, "Hắn trở về thì sẽ biết, ta không nói rõ, chỉ cho hắn biết đại khái. Ta còn nói với hắn, trong kho vẫn còn dư tiền, hắn trở về có thể làm một vài việc mua bán nhỏ, sẽ không bị đói, chỉ là ngày tháng sau này không được thoải mái như trước kia."
Tiểu Phù nhỏ giọng: "Tứ công tử từ trước đến nay luôn hào phóng, chưa bao giờ trải qua khổ cực, nếu hắn trở về biết Dung phủ bị lụn bại, sợ rằng......"
Dung Ly nghĩ đến lần trước nhìn thấy Dung Tề, lắc đầu nói: "Dung Tề đã thay đổi rất nhiều, không giống trước kia."
Cẩn thận ngẫm nghĩ, không thể chịu khổ e là chỉ có mỗi nàng, thân thể mang bệnh nhà giàu, chăm sóc thế nào cũng không tốt lên được.
Hoa Túc thấy nàng rũ mắt buồn bã, đưa tay sờ mặt nàng, "Sao buồn rười rượi làm cái gì, chịu khổ với ta làm nàng khó chịu?"
Dung Ly khẽ lắc đầu, nhẹ nhàng nói: "Nàng đâu có làm ta phải chịu khổ."
Tiểu Phù chẳng hiểu ra sao, ngay sau đó mới nhận ra, cô nương lại không phải nói chuyện với mình, ấp úng hỏi: "Vị kia phải dùng cơm sao, quỷ...... Ăn cái gì để sống, trong nhà ta có thể làm được cái gì."
Hoa Túc xùy một tiếng, "Ăn người."
Lời này đương nhiên không thể để Tiểu Phù nghe được, nếu không chắc chắn sẽ dọa nàng ấy sợ phá gan.
Dung Ly lập tức trả lời: "Nàng ấy không ăn gì cả."
Mới vừa nói xong liền sốt ruột che miệng, "Nô tỳ không phải có ý đó."
Sắc mặt Hoa Túc trở nên âm u.
Làm xong vài món ăn, Tiểu Phù bới một chén cơm, rửa sạch sẽ đũa gỗ đưa qua cho Dung Ly, "Cô nương ăn trước đi, một đường đến đây hẳn là không mua được đồ ăn, đừng để bị đói."
Dung Ly lắc đầu, "Lát nữa ta ăn cùng các ngươi."
Tiểu Phù luống cuống: "Cô nương ăn đi, ra ngoài sạp không tiện ăn cơm, luôn phải bưng chén, không có chỗ để ngồi."
Chén đũa đều đã đưa tới bên tay, Dung Ly đành phải ngồi xuống ăn, sợ đồ ăn còn lại không đủ cho ba nha đầu, nàng chỉ ăn một lát liền nói no rồi.
Khóe miệng Hoa Túc hạ xuống, "Sức ăn còn chưa bằng Thùy Châu."
Dung Ly đành phải ăn thêm một chút nữa.
Chờ cô nương ăn xong, Tiểu Phù mới bỏ mấy cái đĩa vào hộp, cầm đi ra ngoài, một bên nói: "Gần đây dường như tình thế đã chuyển biến tốt đẹp hơn, dân chạy nạn cũng ít dần, qua thêm một thời gian nữa có lẽ sẽ ổn định trở lại, lần này Phu Dư thật sự gặp xui xẻo rồi, tổn thất rất nhiều quân tinh nhuệ, về sau không dám dễ dàng gây chuyện."
Trước kia ở Kỳ An, nha đầu này có bao giờ nói chuyện quốc sự với nàng đâu, cả ngày chỉ biết nhắc mãi về con hẻm nào bán đồ ăn ngon.
Dung Ly rũ mắt trầm tư hồi lâu, trên đường đi suýt nữa đụng vào người khác.
Trên sạp đặt không ít túi thơm cùng khăn tay, những món đồ nhỏ này thêu vừa đơn giản vừa nhanh chóng, còn dễ được yêu thích.
Không Thanh cùng Bạch Liễu quả thực đang ngồi ở sạp, có một cô nương đứng bên cạnh xin hai nàng chỉ bảo.
Tiểu Phù chạy từ từ qua, đặt hộp đồ ăn trên bàn gỗ của sạp hàng, xoay lại chỉ vào Dung Ly, "Nhìn xem ai tới!"
Không Thanh cùng Bạch Liễu đồng thời quay đầu lại, khi nhìn thấy Dung Ly đều sững sờ, từ trước đến nay Không Thanh không biểu hiện cảm xúc, hiện tại lại mở to mắt, ngẩn ra một lúc rồi cong khóe môi mỉm cười.
Bạch Liễu kinh ngạc hô: "Cô nương!"
Dung Ly đến gần, lại bị nắm tay quan sát từ trên xuống dưới, nàng lắc đầu nói: "Ta vẫn rất tốt, không cần lo lắng."
Không Thanh nhíu mày, "Cô nương gầy đi."
Lời này Hoa Túc không thích nghe, lạnh mặt, "Ta thấy rất là ổn, rõ ràng sắc mặt còn tốt hơn nhiều."
Dung Ly cong mắt cười: "Các ngươi ăn cơm trước đi, ta đến nhà tìm các ngươi nhưng không thấy ai, vừa định rời khỏi lại gặp được Tiểu Phù, suýt nữa bị Tiểu Phù coi thành kẻ trộm."
Tiểu Phù cười: "Ta thấy cửa mở rộng, còn không phải giống kẻ trộm sao."
Bạch Liễu vốn đang thoải mái, vừa nghe lời này đột nhiên nín thở, lo sợ hỏi: "Là vị kia mở cửa?"
Dung Ly biết giấu không được, gật đầu đáp: "Đúng vậy."
Cả người Bạch Liễu run lên, một khoảng thời gian dài chưa gặp quỷ, hiện tại quỷ xuất hiện trước mặt mình, hai mắt nàng ấy trắng dã, thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh.
Tiểu Phù cái khó ló cái khôn, nhân lúc nàng ấy chưa té xỉu, vội vàng ấn nhân trung của nàng ấy, "Đừng xỉu nha!"
Bạch Liễu trừng mắt, "Nói hươu nói vượn, sao ta có thể bị dọa sợ đến ngất xỉu chứ!"
Tiểu Phù nghi ngờ nhìn nàng ấy.
Không Thanh mở hộp đồ ăn, căng thẳng bày đĩa đồ ăn ra, lại phân chén đũa, vừa thấy chỉ có ba bộ chén đũa, liền hỏi: "Cô nương ăn chưa."
Tiểu Phù: "Ăn rồi, ta nhìn cô nương ăn, chờ cô nương ăn xong ta mới bỏ vào trong hộp."
Dung Ly khẽ gật đầu, nhìn ba nha đầu im lặng ăn cơm, hỏi: "Các ngươi muốn trở về Kỳ An không."
Ba nha đầu đồng thời sửng sốt, trong miệng vẫn còn ngậm cơm, không hẹn mà cùng giương mắt nhìn nàng.
Không Thanh lắc đầu, nếu Dung Ly chưa nhớ lầm, trong nhà nàng ấy còn có đệ đệ, tiền kiếm được mấy năm nay đều đưa về nhà, cha mẹ già còn chê nàng ấy đưa ít, không đủ tiền cho đệ đệ tích góp cưới thê tử.
Tiểu Phù và Bạch Liễu cũng rất đắn đo, cuối cùng Tiểu Phù gật đầu một cái, Bạch Liễu cũng gật đầu theo.
Không Thanh hỏi: "Cô nương muốn về Kỳ An?"
Dung Ly quan sát sắc mặt của các nàng, "Nếu các ngươi muốn trở về, chúng ta liền trở về nhìn xem."
Tiểu Phù nhỏ giọng nói: "Muốn trở về nhìn xem, tuy Kỳ An cũng không có gì tốt, nhưng dù sao cũng là nơi sinh ra lớn lên."
Bạch Liễu phụ họa: "Vẫn là Kỳ An tốt hơn, nơi này gió cát rất lớn, bọn họ nói chuyện chúng ta cũng không hiểu rõ."
Không Thanh hơi mím môi, "Nhưng không phải quan binh đang tìm kiếm chúng ta sao, tạm thời chưa đề cập tới việc của Dung phủ, nhưng Tứ công tử thông đồng với địch......"
Đã biết được chuyện của Dung Tề, Tiểu Phù nói ngay: "Cô nương nói với ta, Tứ công tử vẫn chưa phản quốc, ở trong tù vài ngày rồi được thả ra ngoài."
Dung Ly gật đầu, "Việc Dung phủ bị quỷ ám không giải quyết được gì, đó là thật sự bị quỷ ám, quan phủ không thể bắt quỷ đi thẩm vấn, nếu các ngươi muốn trở về, chúng ta liền về Kỳ An."
"Muốn, nhưng...... Nô tỳ không phải muốn về nhà." Bạch Liễu do do dự dự nói.
Dung Ly hiểu rõ, lặng lẽ liếc nhìn Hoa Túc một cái.
Hoa Túc chậc một tiếng, "Nhìn ta bằng ánh mắt trông mong làm chi, không phải chỉ là đưa ba nha đầu này về Kỳ An sao, đâu phải việc gì khó."
Không Thanh rũ mắt, "Cô nương đi chỗ nào, ta liền đi chỗ đó, cô nương tính toán khi nào trở về Kỳ An?"
Dung Ly lại liếc nhìn Hoa Túc một cái.
Hoa Túc thản nhiên: "Muốn đi là có thể đi."
Dung Ly đành phải nói: "Lát nữa ăn xong liền trở về thu dọn đồ đạc."
Tuy ba nha đầu có chút kinh ngạc nhưng chưa hỏi nhiều, im lặng ăn xong bữa cơm, dọn dẹp sạp hàng lại.
Sắp xếp mọi thứ xong, bốn người một quỷ trở về nhà.
Căn nhà này là mua, khế ước mua bán nhà nằm trong tay Không Thanh, Tiểu Phù cùng Bạch Liễu vào thu dọn đồ đạc, Không Thanh nhanh chóng đi lấy khế ước, vì rời đi vội vàng nên không có thời gian để chậm rãi bán, may mắn căn nhà nằm trên đoạn đường không tệ, bán được giá tốt.
Dung Ly rảnh rỗi không có gì làm, cũng muốn giúp đỡ thu dọn, nhưng bị Tiểu Phù đẩy ra ngoài.
Tiểu Phù giậm chân nói: "Cô nương chờ là được, đồ của chúng ta không nhiều lắm, thu dọn rất nhanh."
Dung Ly ngồi trong sân, thường xuyên nhìn vào phòng.
Một lát sau, Không Thanh mang theo ngân lượng từ bên ngoài trở về, đưa một túi tiền tới trước mặt Dung Ly, "Cô nương, đây là ngân lượng còn lại, bên trong có hạt vàng ngọc châu."
Dung Ly không nhận, lắc đầu nói: "Các ngươi cầm đi, ta lấy mấy thứ này cũng không dùng đến."
Không Thanh ngạc nhiên, "Thời gian qua cô nương ở bên ngoài, đều là vị kia trả tiền?"
Dung Ly gật đầu, "Hơn phân nửa là như vậy."
Không Thanh lúng ta lúng túng, "Quỷ, quỷ này lấy tiền âm phủ hay......"
Hoa Túc đen mặt.
Dung Ly cảm thấy buồn cười, "Ngươi đừng nói những lời này trước mặt nàng ấy, nàng ấy sẽ nổi giận."
Không Thanh đành phải ngậm miệng.
Dung Ly kéo tay Hoa Túc, vừa nói: "Đương nhiên không phải tiền âm phủ, vàng bạc ngọc thạch của thế gian, nàng ấy cũng có."
"Thời gian qua......" Không Thanh muốn nói lại thôi.
"Cứ nói đừng ngại." Dung Ly bảo.
Không Thanh cúi đầu hỏi: "Thời gian qua cô nương đều ở bên cạnh vị kia?"
Dung Ly gật đầu.
Không Thanh khẽ hít hà một hơi, ổn định nỗi lòng rồi nói một mạch: "Nô tỳ không sợ, nô tỳ là lo lắng cho cô nương, nhân tiện nói trước mặt vị kia, không biết vị đại nhân kia là nam quỷ hay nữ quỷ, rốt cuộc người và quỷ có cách biệt âm dương, quỷ này đối xử với cô nương tốt như vậy, có phải...... Có ý tưởng không an phận gì đó hay không."