Nghe anh nói vậy trong lòng cô vừa thoáng nghĩ anh thật sự còn chút tình người nhưng bây giờ thì không. Nhìn đồng hồ bây giờ cũng đã gần tới giờ đi làm rồi. Nếu cô mà đến muộn thì sẽ bị phạt tiền. Ít nhiều gì thì cũng không thể bị phạt được.
Cô nhanh chóng bước xuống giường tiến đến phía tủ quần áo sửa soạn đi làm. Tống Long Thần thấy vậy liền thở dài một hơi.
– Nghỉ ở nhà đi.
Nhược Hy nghe rất rõ lời anh ta nói liền hiểu ý không dám cãi lại đồng ý nghỉ ngơi một ngày. Cô ngồi trên giường nhìn theo bóng lưng của anh ta rời đi. Nhược Hy nhíu chặt đôi mày đầy suy ngẫm bắt đầu lục lại trí nhớ của mình ngày hôm qua.
Nhớ là hôm qua sau khi cô với anh ta cãi nhau xong rồi cô về phòng ngủ thiếp đi. Sau đó thì không nhớ chuyện gi hết cả nữa. Tới sáng thì thấy anh ta ôm chặt cô vào lòng ngủ một cách yên lành. . W𝖊b đọc nhanh tại [ 𝘛 𝘳Umt𝘳𝘂yện﹒V𝑵 ]
Nhưng mà cô vốn cũng không thể không thừa nhận tên đàn ông mặt lạnh như băng đó cũng có lúc dịu dàng với cô đến thế. Là do anh ta thấy có lỗi vì chuyện hợp đồng. Hay do anh ta lo lắng cô gặp nguy hiểm thì không thoát tội.
Sao cũng được nhưng mà anh ta đột ngột tốt bụng với cô như thế bỗng chốc khiến cô không quen. Sự ngạc nhiên ấy dần dần biến thành sự sợ hãi. Liệu hắn ta có đang cố ý khiến cô mất phòng bị rồi tung chiêu trò mới để giày vò cô đây không nữa.
Mặc dù cô không tới công ty làm việc nhưng một ngày ở nhà không làm gì chân tay cũng cảm thấy không quen. Nên cô có chủ động dọn dẹp lại hết nhà cửa một lần cho gọn gàng. Nấu ăn rất chu đáo chờ anh ta về dùng bữa. Mặc dù cô vốn biết anh ta sẽ không bao giờ cùng cô ăn cơm.
Ấy vậy mà không ngờ hôm nay lúc cô ngồi trên bàn ăn chờ anh ta như thường ngày. Thì ấy hắn chủ động về sớm hơn mọi khi, trên tay còn cầm túi thuốc cảm cho cô. Rồi rất tự nhiên tiến đến bàn ăn ngồi xuống nhấc đũa lên.
Thấy anh ta có chút hơi lạ cô tròn mắt ngạc nhiên nhìn người đàn ông trước mặt mình chợt có rất nhiều câu hỏi hiện ra. Liệu đây có phải tên Tống Long Thần cao ngạo, lúc nào cũng một vẻ mặt lạnh lùng hay không? Sao bỗng nhiên hắn lại quan tâm cô, mua thuốc cho cô thế này?
Long Thần thấy cô cứ nhìn chằm chằm mình mãi cũng thấy bất tiện vội liếc mắt nhìn rồi nói.
– Cơm này không ăn được sao?
Vừa nghe anh ta nói dứt câu cô nhanh chóng vội vàng lắc đầu nguây nguẩy rồi cầm đũa lên cắm đầu ăn. Anh ta đang làm chuyện gi thế này. Đây là bữa ăn đầu tiên giữa hai người như một đôi vợ chồng thực thụ sau gần ba tháng kết hôn.
Lúc nãy anh ta về trên tay còn chuẩn bị túi thuốc là cho cô. Nhưng đã xảy ra chuyện gì mà anh ta thay đổi một trăm tám mươi độ dịu dàng quan tâm cô thế chứ. Anh ta làm như vậy khiến cô hoài nghi vô cùng.
Thi thoảng cảm thấy bất an cô lại liếc mắt lên nhìn xem sắc mặt anh ta có thay đổi gì không. Ai biết chừng anh cũng chỉ nối hứng vui nhất thời. Một lát nữa sẽ đột ngột nổi cơn điên làm ầm chuyện gì nữa đây.
Nếu như anh ta lúc nào cũng bình thường như một con người giống như lúc này thì có phải mọi chuyện trong cuộc sống của cô sẽ tốt lành hơn nhiều không. Chứ ngày ngày phải đối mặt với anh rồi phòng bị mọi chiêu trò mà anh ta bày ra cô cũng cảm thấy mệt mỏi lắm.