Tư Vô Tàs

Chương 1



Thái tử vén tấm khăn hỉ trên đầu ta, ghê tởm nói:

 

“Thì ra người cứu Cô lại là một thứ xấu xí thế này?”

 

Hắn nói nhìn ta một lần thôi cũng khiến hắn buồn nôn.

 

Thái tử phi trách mắng ta là kẻ thô bỉ vô lễ, sai người đào đi xương đầu gối của ta.

 

Lấy xương ấy nấu thành bát canh gửi đến biên cương cho cha mẹ ta.

 

Trong suốt năm năm, ta không thể kéo cung dài, không thể lên lưng ngựa, cũng không còn được nhìn thấy đại mạc trường yên trong ký ức.

 

Ngày cha mẹ ta treo cổ tự vẫn, ta đốt cháy Đông cung.

 

Khi tỉnh lại, ta đã quay về ngày cứu Thái tử.

 

Vương tử thảo nguyên cất giọng sang sảng:

 

“Ngươi thắng rồi, nhưng tù binh chỉ được mang theo một người.”

 

Thái tử lạnh lùng ra lệnh:

 

“Mau đưa Cô rời khỏi chốn quỷ quái này.”

 

Ta không chút do dự, tiện tay chỉ một người:

 

“Hắn, mới là Thái tử Đại Lương của ta.”

 

1.

 

Ta không đếm được đây là lần thứ bao nhiêu mà Ngụy Thì bước vào mật thất.

 

Một tấm lụa đen bịt kín mắt ta.

 

Hắn nói:

 

“Đừng sợ, rất nhanh sẽ không còn đau nữa.”

 

Ta không sợ đau.

 

Nhưng ngay khoảnh khắc lưỡi d.a.o thép sống sờ sờ khoét đi xương đầu gối, ta vẫn cắn nát đầu lưỡi mình.

 

Trọn vẹn một trăm ba mươi bảy nhát dao.

 

Máu dính nhớp, lạnh buốt, chảy tràn trên mặt đất.

 

Mỗi lần, Ngụy Thì đều nghĩ ra những cách tra tấn mới mẻ hơn.

 



Thấy ta co quắp thành một đống, vì đau đến không thể thốt nên lời, hắn cau mày trấn an:

 

“Tối qua Chỉ Nghi mộng mị kinh hoàng, ưu tư quá độ. Đôi chân này với ngươi cũng đã vô dụng, chẳng bằng để nàng thấy dễ chịu hơn.”

 

Ta trừng mắt nhìn hắn chằm chằm, môi run rẩy, cầu xin:

 

“Ngụy Thì, g.i.ế.c ta đi.”

 

Ta một lòng cầu chết.

 

Nhưng Ngụy Thì lại cười:

 

“Không phải chứ, chẳng lẽ nữ tướng trấn thủ biên cương của Đại Lương chỉ có thế này thôi sao?”

 

Hai năm nay, hắn dùng tính mạng của cha mẹ ta nơi biên cương ép buộc, không cho ta c.h.ế.t một cách dễ dàng.

 

Ngụy Thì căm hận ta đến thế, chỉ vì ta khiến người trong lòng hắn phải chịu ủy khuất.

 

Thái tử phi hiện giờ, Diệp Chỉ Nghi, từng là người không danh phận đi theo Ngụy Thì suốt nhiều năm.

 

Năm năm trước, ta cứu Ngụy Thì, khi đó đã là Thái tử, khỏi tay người Thảo Nguyên.

 

Trên đường hộ tống hắn hồi kinh, ta gặp phải đám sơn tặc hung hãn.

 

Lúc nguy cấp, để bảo vệ Ngụy Thì, chiếc mặt nạ của ta bị chiếc rìu ngắn của bọn cướp bổ vỡ.

 

Trên mặt ta để lại một vết sẹo dài đáng sợ, sâu đến lộ cả xương, khó mà lành lại.

 

Hoàng thượng khi nghe tin, trước mặt văn võ bá quan khen ngợi lòng trung thành của ta, ban cho ta và Thái tử một đạo hôn thư.

 

Thánh ý khó trái.

 

Sau khi tiến vào Đông cung hai năm, Ngụy Thì phế bỏ toàn bộ võ công của ta.

 

Hắn nói:

 

“Nữ nhân thì nên mềm mại một chút. Thẩm Lam, ngươi vốn đã xấu xí, lại còn đụng vào mấy thứ thô bỉ của võ nhân, thật là không ra thể thống gì.”

 

Ta không chịu.

 

Ngụy Thì liền cười mà uy hiếp:

 

“Cha mẹ ngươi nơi biên cương có bình an hay không, chỉ là ý niệm của Cô mà thôi.”

 

Ta đành uống viên thuốc đó, đau đớn suốt cả một đêm dài.

 

Đến khi Hoàng thượng lâm trọng bệnh, Ngụy Thì phụng chỉ giám quốc, hắn không còn muốn giả vờ nữa.

 

Vội vàng phế bỏ vị trí của ta, cưới con gái của Hàn Lâm viện tu soạn, Diệp Chỉ Nghi.



 

Hai năm danh nghĩa phu thê giữa ta và Ngụy Thì trở thành cái gai trong mắt Thái tử phi được ca tụng là hiền đức kia.

 

Nàng cầu xin Ngụy Thì khoét xương đầu gối của ta, nấu thành một bát canh, lén lút gửi đến cho cha mẹ ta ở biên cương xa xôi.

 

Cười mà bảo họ:

 

“Đây là bát canh nấu từ xương của con gái nhà các ngươi.”

 

Mẫu thân ta nghe xong liền phát điên.

 

Diệp Chỉ Nghi tường tận miêu tả lại cảnh tượng đó cho ta:

 

“Thẩm Lam, ngươi dù sao cũng từng là Thái tử phi, sao lại có một người mẹ điên dại như vậy chứ?”

 

Ta gần như nghiến nát cả hàm răng.

 

Trong căn mật thất không thấy ánh mặt trời, nàng bước đến bên ta, từ trên cao nhìn xuống mà nói:

 

“Chỉ là một nữ tướng nơi biên cương, cũng dám tranh giành Thái tử điện hạ với ta sao?”

 

“Ta nói cho ngươi một bí mật, trên đường vào kinh, đám cướp đó là do bản cung sắp đặt.

 

“Ngươi cứ mang khuôn mặt xấu xí này, ở nơi âm u quỷ quái này chịu giày vò đến c.h.ế.t đi.”

 

Về sau, tin tức từ biên cương truyền tới, cha mẹ ta không chịu nổi sự sỉ nhục, đã treo cổ tự vẫn.

 

Ngụy Thì nửa đêm tới gặp ta, hiếm khi lộ ra vẻ thương hại:

 

“Chỉ Nghi lần này quả thực có chút quá đáng, Thẩm Lam... Cô sẽ bồi thường cho ngươi.”

 

Hắn nói như đang ban ơn.

 

Sợ rằng ta sẽ đưa ra yêu cầu quá đáng, làm tổn hại đến người trong lòng hắn.

 

Ta không cần sự bồi thường của Ngụy Thì.

 

Đêm đó, ta hất đổ chân đèn.

 

Lửa lớn bùng lên thiêu rụi nửa Đông cung, tự xây dựng mộ phần cuối cùng cho chính mình.

 

Cả đời này ta trung quân ái quốc, vì Đại Lương mà vào sinh ra tử biết bao lần.

 

Nhưng kết cục lại là bị những mưu kế thâm độc của một nữ nhân chốn hậu cung hủy hoại.

 

Ngọn lửa ngút trời dần dần làm ánh mắt ta mờ mịt...

 

Hình ảnh trường yên đại mạc lại một lần nữa hiện lên rõ ràng trong tâm trí.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.