Từ Tổng Tài Bạc Tỷ Thành Kẻ Ăn Chơi

Chương 25



Ông chủ Lục?

Chưa kể người phụ nữ còn sững sờ tại chỗ, ngay cả những người xung quanh cũng không thể tin được, nhìn thấy Lục Tam Phong ăn mặc rất bần, hóa ra là ông chủ?

“Anh nhận sai người rồi sao, nhìn dáng vẻ nghèo kiết xác của anh ta thế kia, sao mà giống ông chủ được?” Người phụ nữ kêu lên.

“Câm miệng!”

Lục Tam Phong nhìn Chu Hào, không ngờ tới lại chính là anh ta, đã lâu không gặp, anh ta bây giờ âu phục giày da, còn đẹp đế hơn cả mình, quả nhiên là kiếm được nhiều tiền.

Chu Hào quá hiểu vợ mình, nhất là dạo này mình kiếm được nhiều tiền, cô ấy lại càng kiêu ngạo, tiêu tiền phung phí, không coi ai ra gì cả.

Nếu như chọc người khác, Chu Hào sẽ ra tay, nhưng Lục Tam Phong là Thần Tài của anh ta, cho dù có tát vợ anh ta thì anh ta cũng không dám ra tay với Lục Tam Phong.

“Ông chủ Lục, tôi xin lỗi anh.” Chu Hào vội vàng nói: “Thực xin lỗi, mong anh chớ để bụng, là vợ tôi không biết nặng nhẹ.”

Vẻ mặt người phụ nữ kia không phục, ông chủ lớn cỡ nào mà khiến cho ông chồng mình phải khom lưng chứ, thế là kêu ầm lên: “Anh ta đánh tôi, còn đánh con, thể mà anh không làm gì à?”

“Cô câm miệng cho tôi!” Chu Hào cau mày, vẻ mặt tràn đầy giận dữ.

“Ông chủ chó má gì chứ, cùng lắm thì không hợp tác, bây giờ anh còn thiếu chút tiền đấy à?”

“Anh ấy là chủ của xưởng đóng hộp, ông chủ Lục!” Chu Hào nhỏ giọng nói.

Vẻ mặt của người phụ nữ lập tức thay đổi, cô ta có thể tiêu hoang toàn bộ là nhờ vào công việc kinh doanh đồ hộp của Chu Hào mới có ngày hôm nay, không có tiền, cô ta chẳng là cái thá gì nữa cả, lúc này cô ta không dám làm ra vẻ cay nghiệt nhìn về phía Lục Tam Phong nữa.

“Thực xin lỗi, là tôi làm sai.” Người phụ nữ không khỏi xấu hổ.

“Thật ra chúng tôi cũng có chỗ không đúng.” Giang Hiểu Nghi vội vàng hòa giải.

“Tự cô làm sai, tôi cũng không so đo nhiều nữa, tản đi thôi.” Lục Tam Phong trầm giọng nói.

Chu Hào khách khí vài câu, nói thêm vài lời hữu ích rồi vội vàng dẫn vợ con đi, đám người không được xem trò hay, tự nhiên cũng giải tán.

Lục Tam Phong ôm Như Lan, thấp giọng hỏi: “Có sao không?”

“Đồ ăn ngon của con mất rồi.” Như Lan bực bội bĩu môi.

“Không sao, lát nữa xuống lầu đi, ba lại mua cho.” Lục Tam Phong cười nói, quay đầu nhìn Giang Hiểu Nghi, thở dài nói: “Vốn là lỗi của bọn họ, em còn giảng hòa, người dựa vào quần áo, phật dựa vào mạ vàng, câu này không phải nói đùa, hôm nay em mặc diện hơn một chút thì đối phương cũng không dám tùy tiện làm bậy, nếu như bên cạnh lại có thêm vệ sĩ thì đối phương còn phải nói xin lỗi trước ấy.

“Vệ sĩ gì chứ, anh nói cái gì mà hão huyền vậy.” Giang Hiểu Nghi chỉ cảm thấy xót tiền thôi, cúi đầu hồi lâu rồi nói: “Ngày tháng trôi qua tốt là được, những cái khác không quan trọng.”

“Cái gì không quan trọng, Chu Hào mới kiếm được mấy đồng tiền, em nhìn vợ anh ta đi, đeo vàng đeo bạc, phách lối vô cùng, người ta không biết còn tưởng rằng là mợ hai của phú thương ấy.”

“Vừa nhìn liền biết cô ta là kẻ phá của rồi.”

Lục Tam Phong nhìn chằm chằm Giang Hiểu Nghị, nói: “Từ hôm nay trở đi, em cũng phải làm bà vợ phá của, biết chưa?”

Giang Hiểu Nghi gật đầu, Lục Tam Phong dẫn cô đi vào quầy hàng, mấy nhân viên bán hàng vừa khinh miệt ban nãy, bây giờ vào quy củ, chăm chú giới thiệu các loại quần áo, vẻ mặt châm chọc hoàn toàn biến mất.

Váy, yếm, quần jean, giày cao gót, mua một đống lớn, chỉ cần Giang Hiểu Nghi mặc thử mà đẹp, Lục Tam Phong sẽ mua hết, có thể do cô thật sự xinh đẹp cho nên mặc gì cũng đẹp, không đầy một lát đã xách đầy bao lớn bao nhỏ.

Lúc ra khỏi tòa phục mậu, mua cho Như Lan thêm đồ ăn vặt, thế là cả nhà đều vui vẻ hẳn lên, Giang Hiểu Nghi nhìn đống đồ mà tim như muốn chảy máu, cứ như vậy một lúc mà tiêu hết sáu mươi nghìn, Đây là chi tiêu nửa năm của một người bình thường ấy.

Cưỡi xe gắn máy, cả nhà thu hoạch lớn trở về, lúc ở dưới lầu, tự nhiên hấp dẫn ánh mắt ghen tị của vô số người, không ít người hỏi Giang Hiểu Nghi xem quần áo hết bao nhiêu tiền.

Lục Tam Phong lại đi đến xưởng, Giang Hiểu Nghi cũng tới nhà máy điện tử làm, ăn bữa cơm đơn giản rồi ai bận việc người nấy.

Hôm nay xe đến kéo hàng thiếu hơn nửa, trước kia ra hàng đến đâu hết đến đó, thế mà hôm nay bị tồn hàng, Lục Tam Phong lại trò chuyện với mấy người kéo hàng kia.

“Anh Phong, hôm nay xe đến kéo hàng lại ít đi nhiều rồi.” Đầu To chạy tới nói.

Lục Tam Phong gật đầu, nói: “Tôi thấy rồi.”

“Em nghe nói có một nhà máy thực phẩm cũng làm loại đồ hộp này, người ta còn có một dây chuyền sản xuất.” Đầu To nói nhỏ, đều là một chút tin đồn.

Cách đó không xa, một chiếc Santana phi nước đại bụi mù trông rất bắt mắt, thu hút ánh nhìn của tất cả những người có mặt tại đây, xét cho cùng, những người có thể lái được Santana đều là những người giàu có.

Cửa xe mở ra, Nhậm Thiên Bác xuống xe, kẹp chiếc cặp công văn vào nách, liếc nhìn xung quanh, tầm mắt rơi vào trên người Lục Tam Phong.

“Công việc kinh doanh của ông chủ Lục tốt quá, hôm nay tôi đi ngang qua, vừa hay tới xem.” Nhậm Thiên Bác móc từ trong túi ra một bao ba số, chia khắp nơi, nói: “Ông chủ Lục đúng là nhân tài thương mại, có thể nhìn được chỗ trống trong thị trường này, tôi thật sự rất bội phục.”

“Nhằm được cơ hội kinh doanh cũng phải có tài chính ủng hộ, cuối cùng người phát tài vẫn là sếp Nhậm, người có tiền lại có nhà máy.” Lục Tam Phong trầm giọng nói.

“Đừng nói vậy chứ. Nhà máy của tôi sản xuất đồ ăn vặt, cũng làm đồ hộp. Tôi không cướp công việc làm ăn của anh. Tôi là người phúc hậu, không tin anh có thể ra ngoài nghe ngóng.” Nhậm Thiên Bác cười ôn hòa nói.

“Có thể nhìn ra, sếp Nhậm là người thành thật chất phác!” Lục Tam Phong nhìn ông ta nói: “Không biết hôm nay tới có gì chỉ giáo?”

“Chỉ giáo thì không dám nhận, anh cũng nói, gặp cơ hội kinh doanh tốt nhất định phải có tiền mới phát triển, gần đây có nhiều người tranh cướp thị trường của anh, riêng tôi cũng biết tới bốn năm nhà.” Nhậm Thiên Bác châm một điều thuốc, trầm ngâm một hồi rồi nói: “Tôi rất coi trọng anh, muốn đầu tư cổ phần.”

“Có thể chứ!” Lục Tam Phong căn bản không ôm hi vọng gì, thuận miệng nói: “Không biết sếp Nhậm có thể ra bao nhiêu tiền, mua bao nhiêu cổ phần?”

“Tôi ra một trăm năm mươi triệu, mua tám mươi phần trăm cổ phần của anh, thế nào?”

“Thật sao?” Vẻ mặt Đầu To cực kỳ kinh ngạc, dùng tay vỗ Lục Tam Phong, không ngừng nói phát tài rồi, phát tài rồi. Nhưng sắc mặt của Lục Tam Phong lại cực kỳ khó coi.

“Không cần tám mươi phần trăm, tôi bán cho ông, cũng không cần một trăm năm mươi triệu, sáu mươi triệu là được, chuyển tiền đi.”

“Gần đây trong tay có chút gấp, trước thiếu, đánh cái giấy đi, qua mấy ngày nữa quy vòng vốn, tôi liền đưa cho anh.” Nhậm Thiên Bác cười tủm tỉm nói.

Lục Tam Phong không nhịn được cười lên, ông ta tay không chạy tới chỗ anh đòi bắt sói, đoán chừng là liên minh với mấy nhà mới mở chèn ép mình, Lục Tam Phong lắc đầu: “Quên đi thôi, tôi làm ăn buôn bán nhỏ, không nhọc sếp Nhậm nhúng tay vào.”

“Tôi nói thật, một trăm năm mươi triệu, nhà máy tôi quay vòng vốn sẽ đưa cho anh.”

Quay vòng vốn?

Lục Tam Phong biết một khí đanh hóa đơn tạm thì vĩnh viễn vốn không quay vòng, lên tiếng nói: “Tôi cũng nói thật.”

Sắc mặt Nhậm Thiên Bác trở nên khó coi, nói: “Đúng là tuổi trẻ chưa trải sự đời, cảm thấy mình có thể làm ăn lớn à? Thời gian dài như vậy, anh cũng kiếm được không ít tiền rồi nhỉ, tài vận của anh cũng chỉ đến đây thôi.”

“Ồ ?” Lục Tam Phong nghe ông ta uy hiếp, khinh thường cười nói: “Không ngờ sếp Nhậm còn kiêm chức thần tài nữa, nói tài vận của tôi cạn là cạn, ông đúng là lợi hại.”

Hai người đứng đối mặt nhau, vẻ ngoài rất khách khí, trong lời nói lại không ai nhường ai, hai chiếc xe gắn máy ầm ầm lao vùn vụt từ xa lại.

Lục Tam Phong nhìn thấy là Chu Kiến Quốc và Tôn Long Bần thì âm thầm nhíu mày, cảm thấy hôm nay mọi việc có chút hỏng bét rồi.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.