Tứ Tiểu Thư Yêu Nghiệt

Chương 10: Tu vi bị phế kì lạ!



"Con nghỉ ngơi đi, còn phần thuốc sẽ được đưa đến đây hàng ngày. Nhớ uống thuốc đúng giờ. Viện tử này của con, ta cũng sẽ sai người sửa lại!" Sở Thiên nhàn nhạt nói, bây giờ ông không hề che giấu chuyện bao che cho nàng. Sự thay đổi này làm cho Sở gia thay đổi nghiêng trời lệch đất. Những người từng đánh đập nàng luôn lo sợ gia chủ sẽ tính sổ lên người bọn họ.

"Ân, đa tạ." Lãnh Vy Ngữ nhàn nhạt nói, dù sao viện tử này chỉ là nơi nàng nghỉ ngơi chứ không phải là nhà của nàng. Nên nàng không có yêu cầu gì quá nhiều, có chỗ ngã lưng là được rồi.

"Còn cây sáo này.. ta sẽ giữ một thời gian đi!" Sở Thiên có chút phức tạp nhìn cây sáo bạch ngọc trên tay. Lãnh Vy Ngữ không có ý kiến, sau khi Sở Thiên dặn dò vài thứ rồi mới rời khỏi.

Chờ khi bóng dáng Sở Thiên khuất dần, nàng mới lắc mình vào không gian tiến hành chữa trị thương thế.

Từng cây ngân châm dài ngắn khác nhau lần lượt được cắm vào thân thể. Lãnh Vy Ngữ bắt đầu vận chuyển nguyên lực, huyền khí chạy dọc khắp thân thể.

"Phốc!"

Một ngụm máu được phun ra, nàng khẽ nâng tay lau khóe miệng. Khí sắc vẫn còn nhợt nhạt nhưng cơn đau trong cơ thể cũng giảm bớt không ít.

Nàng khoanh chân, bắt đầu thử dẫn huyền khí vào cơ thể. Huyền khí chạy một dòng theo kinh mạch đi khắp cơ thể rồi tụ lại tại đan điền. Tốc độ tu luyện vẫn không có vấn đề gì, chỉ là chỗ ngực vẫn còn đau âm ỉ.

Nàng quay lại nhìn đĩa cơm gà còn đang nóng hổi trên bàn liền khóc không ra nước mắt. Bản cô nương còn chưa kịp ăn miếng nào, bây giờ không thể ăn được nữa rồi. Ngẩng mặt nhìn trần nhà, tại sao bản cô nương lại đen như vậy? Way sờ ma?

Trong khi nàng đang thản nhiên tu luyện. Thì chỗ viện tử của Sở Gia Hiên nơi hắn bị cấm túc.

"Xoảng!"

"Con mẹ nó, tiểu tiện nhân phế vật. Đáng chết!" Sở Gia Hiên tức giận gầm lên, tay lại hất hết bộ trà trên bàn xuống đất. Tạo nên tiếng vỡ nát chói tai vang lên khắp viện tử. Đám nha hoàn hoảng sợ chạy ra xa không dám đặt chân vào viện tử nửa bước.

Bộ dáng Sở Gia Hiên bây giờ vô cùng đáng sợ. Hai mắt đỏ ngầu, tròng mắt chỉ có căm hận oán độc như rắn rết. Xung quanh là những mảnh vỡ từ bộ ấm trà, những đồ trang trí cả cái bàn bằng gỗ tử đàn cũng bị lật ngược. Một cảnh tượng hỗn độn đến tàn bạo.

Hết lần này đến lần khác chọc tức hắn, nhưng hắn lại không làm gì được nàng. Khó khăn lắm mới có được một cơ hội, ai ngờ lại bị phụ thân ngăn cản. Hắn chỉ có thể đánh nàng trọng thương, chứ không làm được gì khác. Hơn nữa hắn còn biết được nàng ta đã khai mở linh căn, một cái hậu hoạn không ngờ.

"Đáng chết! Đáng chết! Lãnh Vy Ngữ tiểu tiện nhân nhà ngươi! Đi chết đi!" Hắn lớn tiếng gào lên, tay đánh ra một quyền lại phát hiện huyền khí không cách nào vận chuyển. Nguyên lực như bị đóng băng không cách nào vận chuyển được.

"Chuyện gì xảy ra? Chuyện gì xảy ra với huyền lực của ta? Tại sao ta lại không cảm nhận được nó? Tại sao ta lại không thể vận chuyển được nữa? Không thể nào! Chuyện này không thể nào xảy ra! Ta không tin!" Oán độc, căm hận, kinh hoàng những cảm xúc tiêu cực hòa lẫn với nhau. Bộ dáng không thể tin đó của Sở Gia Hiên làm hắn trông càng đáng sợ. Cứ như một người tu luyện bị tẩu hỏa nhập ma vậy. Có lẽ hiện tại hắn đã không còn chút lí trí nào rồi.

"Xoảng!"

"Phanh!"

"Rầm!"

Hàng loạt các tiếng đập phá đồ đạc vang lên liên tục khắp căn phòng. Một nha hoàn hoảng sợ đứng đó, thấy tình hình không ổn liền chạy đi tìm Sở đại gia - Sở Minh.

Chạy không biết bao lâu cuối cùng tiểu nha hoàn đó đụng trúng Sở Mặc đang cầm mấy gói thuốc trở về.

"Ai da!" Bị đụng trúng tiểu nha hoàn đó ngã xuống đất. Lúc nàng ta mở mắt thì thấy Sở Mặc đang đứng trước mặt làm nàng ta hoảng sợ một trận.

"Ngươi làm cái gì vậy? Đi cũng không nhìn đường?" Hắn nhướng mày hỏi, đám nô tài này ngày càng không có quy cũ gì cả. Hm, nên nói với quản gia để cho hắn dạy dỗ lại đám nô tài này mới được.

"Nô tỳ đáng chết, Đại thiếu gia tha tội. Do nô tỳ vội quá nên.." Tiểu nha hoàn sợ hãi nói, nhưng nhớ đến tình trạng của Sở Gia Hiên càng làm nàng ta vội vã hơn.

"Được rồi, có chuyện gì mà ngươi chạy bán sống bán chết như vậy?" Nhìn bộ dáng đáng thương của tiểu nha hoàn làm hắn hơi tò mò.

"Dạ, dạ là Nhị gia.." Nàng ta lắp bắp nói.

"Nhị thúc? Hắn làm sao?" Nghe tới hay chữ Nhị gia làm Sở Mặc trầm xuống. Chẳng lẽ hắn lại gây phiền toái cho Tiểu Vy?

"Sau khi trở về, Nhị gia rất lạ. Bây giờ còn đang, còn đang.." Nhìn bộ dạng muốn nói cũng không dám đó của tiểu nha hoàn trước mặt làm hắn cau mày.

"Còn đang cái gì? Ngươi có thể nói hết hay không? Ấp a ấp úng còn ra thệ thống gì?" Sở Mặc cau mày buồn bực nói.

"Nhị gia, còn đang đập phá trong viện tử. Gào thét không tin chuyện gì đó.."

"Ngươi trở về đi, ta đi tìm gia chủ!" Sở Mặc sau khi nghe nàng ta nói, khuôn mặt anh tuấn như được phủ một tầng sương lạnh. Nói nhanh với tiểu nha hoàn đó vài câu rồi chạy như bay tới viện tử của Sở Thiên.

Lúc vừa tới, hắn không để ý quy cũ gì đó vừa lao vào vừa lớn giọng nói, "Gia gia! Không hay rồi gia gia!"

"Cái gì mà không hay?" Một giọng nói già nua nhàn nhạt vang lên. Lục y lão gia trên tay cầm cây sáo đứng chặn ngay trước mặt Sở Mặc. Làm cho hắn phải đột ngột dừng nếu không thì sẽ lao vào người ông mất.

"Nhị thúc, trở về viện không lâu liền đập phá đồ. Con nghe nha hoàn nói hắn còn không ngừng gào thét không tin gì đó!" Hắn thở hồng hộc nói, Sở Thiên vừa nghe liền cau mày.

"Ngươi đi mời Phùng đan sư đến, ta cùng cha ngươi qua xem sao!" Sở Thiên phân phó một tiếng, sai hạ nhân đi thông báo cho Sở Minh. Ông vèo một tiếng thành một làn khói xanh, hướng tới viện tử của Sở Gia Hiên mà đi.

Tại thư phòng của mình, Sở Minh đang ngồi đọc sách bỗng nghe tiếng gõ cửa.

"Có chuyện gì?" Hắn cất giọng trầm thấp hỏi. Khuôn mặt hắn có mấy phần tương tự Sở Mặc, quả nhiên nhân tố di truyền của Sở gia rất tốt. Tiểu thư thiếu gia đều được thế hệ trước di truyền vô cùng hoàn mỹ, nhất là dung mạo.

"Đại gia, gia chủ gọi ngài đến viện của Nhị gia. Hình như là có chuyện gấp ạ!" Giọng nói thập phần cung kính của hạ nhân truyền vào.

"Được, ta qua ngay!" Sở Minh nói, đặt cuốn sách trong tay xuống sửa sang một chút rồi cất bước đi tới viện tử của Sở Gia Hiên.

Lúc hắn đến thì thấy trước cửa viện tử là một mảng hỗn độn, còn phụ thân đại nhân của hắn thì đang đứng trước cửa viện. Sắc mặt không tốt gì cho cam.

"Phụ thân! Nhị đệ xảy ra chuyện gì sao?" Hắn vừa thấy Sở Thiên liền cung kính hành lễ, rồi mới lên tiếng hỏi.

"Ta cũng không biết, vừa tới liền như vậy rồi!" Sở Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, nghe Sở Mặc nói ông liền chạy tới đây, vừa tới liền thấy tràng cảnh trước mặt.

"Vậy.. ta với ngài có tiến vào không?" Sở Minh có chút chần chừ hỏi. Bên trong có vẻ quá loạn, hạ nhân không ai làm gì được Sở Gia Hiên, có vẻ phải nhờ đến Sở Thiên, may ra mới có thể chế trụ hắn.

"Ân, ta với ngươi cùng tiến vào!" Sở Thiên ngẫm nghĩ một chút liền đồng ý. Sở Minh đi trước ông theo sau.

Vừa mới mở cửa ra, thân hình Sở Gia Hiên liền lao tới trước mặt. Nhìn tròng mắt đỏ ngầu đầy oán độc kinh hãi không thể tin đó của Sở Gia Hiên làm cho Sở Minh có chút ngạc nhiên.

Không nghĩ tới Nhị đệ hắn bình thường ôn hòa nho nhã như vậy. Không ngờ cũng có bộ dạng này, chả trách hắn bị đám hạ nhân nói là tẩu hỏa nhập ma.

"Đi chết đi!" Tròng mắt đỏ ngầu, tóc tai rối loạn quần áo cũng có chút không chỉnh tề làm hắn trong vô cùng thảm hại.

"Làm càn!" Sở Minh quát lạnh một tiếng, thân hình khẽ động liền có thể chế trụ hắn. Dù sao tu vi của Sở Minh cũng hơn Sở Gia Hiên một đoạn, hắn là Đại huyền sư cửu phẩm đỉnh phong.

Cơ thể Sở Gia Hiên bị huyền lực của Sở Minh chế trụ, không làm gì được chỉ có thể gào thét không ngừng.

"Phốc!"

Sở Gia Hiên bị Sở Minh một chiêu đánh ngất, chuyện này làm cho hắn có chút không thể tin. Cho dù hắn thành ra dạng gì thì cũng không thể không có chút huyền lực hộ thân nào. Trừ khi một thân tu vi mấy chục năm bị phế bỏ.

Sở Minh kinh ngạc thì kinh ngạc nhau vẫn nhanh tay đỡ lấy Sở Gia Hiên. Đưa hắn tới phòng khác sạch sẽ hơn. Đám hạ nhân dưới sự phân phó của quản gia vừa dọn dẹp lại căn phòng bị Sở Gia Hiên phá nát, vừa nhỏ giọng bàn tán.

Tầm nửa canh giờ sau, Sở Mặc cung kính đi phía sau một trung niên ngoài tứ tuần nhưng một thân khí chất vẫn còn đó. Ngạo khí hoàn toàn biểu lộ ra không chút giấu giếm, hai tay chắp sau lưng làm một bộ dáng "Ta đây là nhất", kiêu ngạo đến cực điểm.

"Đến rồi, mời ngài!" Sở Mặc làm tư thế mời, trung niên đó đến gật đầu cũng không thèm trực tiếp đi qua. Điều này làm cho Sở Mặc có chút bất đắc dĩ đưa tay sờ sờ mũi rồi đi theo sau.

Trung niên này là Phùng đan sư. Là đan sư duy nhất tại Thiên An thành này. Hắn là đan sư Hoàng cấp nhị phẩm, cũng là người của Hiệp hội Đan sư.

"Phùng đại sư ta đang chờ ngài!" Sở Thiên đứng ngay cửa viện tử thấy Phùng đan sư liền chấp tay cười nhạt. Khách khí nói một câu.

"Sở gia chủ không biết ngài cho Sở công tử qua mời ta tới đây là có chuyện gì?" Phùng Nhan chắp tay nhưng không có nửa phần tôn trọng. Chỉ làm qua loa cho có, hắn ngạo nhiên hỏi. Cũng đúng thôi đến Vân Hoàng cũng phải kính hắn ta ba phần, chứ đừng nói là một cựu thần tầm thường.

"Chuyện là khuyển tử nhà ta đột nhiên trở nên kì lạ. Mất kiểm soát lí trí, một thân tu vi cũng biến mất. Nên mới mạo muội làm phiền ngài, xem giúp khuyển tử nhà ta một chút!" Sở Thiên cười nhạt, không để ý nói. Dù sao ông cũng hiểu đan sư chỉ toàn là người cao ngạo. Mà vốn dĩ họ có tư cách để kiêu ngạo nên ông không mấy để tâm.

"Ân? Vậy được thôi, dẫn ta tới chỗ đó!" Phùng Nhan đưa tay xoa cằm, mắt lóe lên tia hứng thú nói.

"Mời!" Sở Thiên làm tư thế mời, Phùng Nhan gật đầu. Ông dẫn đầu đi trước dẫn đường cho hắn ta. Chưa tới chén trà nhỏ, cả ba người liền tới chỗ Sở Gia Hiên đang ở.

Khi tới trước cửa phòng, Sở Mặc tự giác đứng ở ngoài canh cửa. Còn Sở Thiên cùng Phùng Nhan đi vào bên trong. Hắn ta nhìn thấy Sở Gia Hiên hôn mê bất tỉnh nằm yên bất động trên giường liền đi lại. Nắm cổ tay hắn, huyền khí vận chuyển đưa vào cơ thể Sở Gia Hiên xem xét thân thể.

Không biết hắn cảm thấy gì mà cau mày. Dường như có chút không tin liền kiểm lại lần nữa, tổng cộng là ba lần kiểm tra. Cuối cùng thu huyền khí lại buông tay ra, chau mày như đang suy nghĩ gì đó.

Sở Thiên ở một bên nín thở không dám làm phiền. Một lúc sau liền nghe hắn nói.

"Sở Nhị gia nộ khí công tâm, bị nội thương nhẹ, kinh mạch tuy bình thường nhưng đan điền lại bị phong bế một cách kì lạ. Một thân tu vi này.. e là không giữ được. Thứ lỗi cho ta, chuyện này không nằm trong khả năng của Phùng mỗ!" Hắn nhàn nhạt nói, rồi cất bước ra ngoài. Không nán lại bởi vì hắn biết chuyện này không nằm trong khả năng của hắn. Tuy hắn kiêu ngạo nhưng cũng rất biết chừng mực.

Người hạ thủ nhất định là một người tinh thông y đạo hơn hắn. Vị đại năng này hắn chọc không được, cũng chọc không nổi.

Sở Thiên nghe như sét đánh ngang tay, cơ thể lảo đảo một cái. Hắn ngăn Phùng Nhan theo bản năng, miệng lại hỏi.

"Thực sự không có cách nào chữa trị sao?"

"Ai, ta cũng muốn trị lắm chỉ là chuyện này không nằm trong khả năng của ta! Sở gia chủ, đừng quá kích động!" Hắn than nhẹ một tiếng rồi lách người qua Sở Thiên đi ra ngoài.

Trong nháy mắt, Sở Thiên như già đi mười mấy tuổi. Ánh mắt già nua tang thương nhìn thân ảnh đứa con trai thứ hai này của ông. Không nghĩ tới hắn cũng có ngày hôm nay. Đây chẳng lẽ là báo ứng sao? Tới cũng quá nhanh đi. Sở gia đang xuống dốc dần, nay lại mất thêm một cao thủ Đại huyền sư cao cấp. Cái tổn thất này quả thật không nhỏ, hơn nữa người mắc vào chuyện này là con trai của hắn.

"Hầy, các ngươi chăm sóc hắn cho tốt. Khi nào tỉnh thì báo cho ta!" Sở Thiên than nhẹ một tiếng, đạm mạc phân phó đám hạ nhân rồi một mình trở về viện.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.