Nhưng ta nghĩ, linh hồn họ mong muốn được trở về Nam Hải, tự do tự tại hơn.
"Thôi được rồi, muội cứ đi đi. Tỷ thì không có thời gian rảnh rỗi, muội khác, có thể đi khắp nơi."
Tỷ ấy nhìn ta với ánh mắt dịu dàng: "Chờ Tư Quân lớn, chúng ta sẽ đưa ngoại tổ phụ về Nam Hải sinh sống, đến thăm nơi mẹ đã lớn lên."
Ta nhe răng cười.
Trước khi rời khỏi kinh thành, tỷ tỷ tiễn ta. Tỷ ấy hỏi: "A Đình, tỷ vẫn luôn không hỏi, muội cũng không nói, nhưng tỷ muốn biết, đau không?"
Ta ngẩn người, rồi hỏi ngược lại: "Tỷ tỷ, tỷ đau không?"
Tỷ ấy liền cười, khóe mắt ngấn lệ.
Ta nhìn tỷ ấy lần nữa, chỉ thấy đôi mắt cười của tỷ tỷ luôn long lanh như nước mùa xuân giờ đây dường như bị đóng băng, ẩn chứa sự lạnh lẽo.
"Ta bị ép tự vẫn, trước khi c.h.ế.t ta cứ nghĩ, muội muội ta sẽ đau lòng biết bao, cả đời này ta lại vô dụng đến nhường nào. Sau đó, hồn phách ta nhìn muội vào cung, nhìn muội ép mình làm những việc không thích, nhìn muội kéo theo tên súc sinh kia vào biển lửa. Võ công của muội cao cường như vậy, có thể ra ngoài, nhưng muội đã không ra. Tim ta đau đớn vô cùng, những ngày đó ta ngày ngày cầu nguyện trước Phật Tổ, ta nói mong rằng A Đình đừng phải chịu đựng cuộc sống đau khổ như vậy nữa. Sau đó, ta trở về, ta liền nghĩ, lần này ta nhất định phải bảo vệ muội, bảo vệ bản thân, bảo vệ Lâm gia, ta muốn ngồi vào vị trí cao nhất kia, báo thù cho chúng ta. Nhưng ta không ngờ, muội cũng trở về. Muội vào quân doanh, muội g.i.ế.c vô số kẻ địch, cữu cữu nói muội bị rất nhiều thương tích, nhưng ta không nhìn thấy."
Ta nghiêm túc nói: "Tỷ tỷ, nhưng đời này ta rất vui. Cuối cùng ta cũng có thể giúp đỡ tỷ. A Đình nguyện làm thanh kiếm của tỷ tỷ cả đời. Làm chim ưng, mãnh hổ của tỷ, làm thanh đao bách chiến bách thắng của tỷ.”
Tỷ ấy bỗng nhiên đưa tay ra, ôm chặt lấy ta: "Nhưng tỷ chỉ cần A Đình làm muội muội của tỷ, những thứ này đều không cần."
Ta lại cười: "Vậy ta sẽ làm muội muội của tỷ cả đời."
...
Trên đường ra khỏi thành, cây cỏ xanh tươi.
Trời quang mây tạnh, gió xuân hiu hiu.
Ta một người một ngựa, bảo mã dưới thân bốn vó đạp tuyết, nó rất hiểu chuyện, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn thoáng qua hành lý trên lưng ta.
Ta vỗ vỗ đầu nó: "Được rồi, sẽ không làm mất đâu."
Đồ trong hành lý cũng rất đơn giản, hai chiếc hộp nhỏ, một chiếc áo choàng, một miếng ngọc bội và một thanh kiếm.
Ta muốn đưa cô nương mặc áo đỏ và thiếu niên chưa từng làm nũng kia về nhà.