Vô số tướng sĩ đứng trước mặt ta, một màu đen kịt, trong ánh mắt sắc như d.a.o của họ là ngọn lửa căm phẫn và nỗi đau thương.
Ta giơ cao hổ phù: "Toàn quân nghe lệnh, đêm nay tổng tấn công, tiêu diệt Hồ Nhung, báo thù cho Ứng đại nhân!"
"Tuân lệnh!"
Thực ra ta đã biết trước, Ứng Trì sẽ chết.
Cũng giống như lần ta kéo theo Hoàng thượng c.h.ế.t trong biển lửa, hắn ta ra trận với quyết tâm phải chết.
Ta đã muốn khuyên can hắn, nhưng rồi lại thôi, vì ta biết chẳng ai khuyên được hắn cả.
Làm sao ta không nhận ra, hắn ta đã chán ghét cõi đời này.
Có lẽ ngay từ ngày phu nhân qua đời, hắn ta đã bắt đầu chuẩn bị cho ngày hôm nay rồi.
Kiếp này hắn ta đã đợi được ta, vậy kiếp trước thì sao?
Ta không muốn nghĩ ngợi nữa.
Ta đã hứa với Ứng Trì, sẽ không để bất kỳ ai lặp lại bi kịch năm xưa, sẽ cứu tỷ tỷ.
Con đường hắn dùng m.á.u để mở ra cho ta, ta không thể phụ lòng hắn.
Màn đêm buông xuống, lửa cháy ngút trời.
Đội quân do ta dẫn dắt xông thẳng vào doanh trại của người Hồ.
"—— Kẻ địch đánh úpl"
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, nhưng đã quá muộn.
Trận chiến này, Cảnh triều đại thắng.
Trong kinh thành rộ lên tin đồn, vị thiếu niên tướng quân xuất hiện từ hư không kia được thần linh phù trợ, đơn độc xông vào trận địa của quân Hồ, chỉ một kiếm đã g.i.ế.c c.h.ế.t thủ lĩnh của chúng.
Hồ Nhung đại bại, giơ cờ trắng xin hàng, phái sứ giả đến cầu hòa.
Tướng tinh trở về trong chiến thắng.
Mùa đông trôi qua, mùa xuân gõ cửa.
Ta và Lâm Thiệu áp giải sứ giả của Hồ Nhung mang theo quốc thư xin hàng, vinh quang trở về kinh thành.
Trên đường đi, chúng ta gặp phải nhiều bọn cướp là những người dân lầm than vì thiên tai mất nhà cửa.
Chúng ta tiện tay dẹp loạn, vì vậy mà hành trình bị trì hoãn.
Tiếng lành đồn xa, danh tiếng của Tư Quân trong dân gian ngày càng vang dội.
Hoàng thượng dường như không hài lòng về điều này, Lâm Thiệu chỉ lạnh nhạt đáp một câu:
Ta không mảy may quan tâm, trong lòng chỉ nghĩ đến bữa tiệc trong cung tối nay.
Cung yến được tổ chức để khao thưởng binh sĩ chúng ta.
Trận chiến này kéo dài quá lâu, có tỷ tỷ giúp đỡ, lại thêm Khâm Thiên Giám thỉnh thoảng tung hô, chức quan của ta lên như diều gặp gió, nay đã là Xa Kỵ tướng quân trẻ tuổi nhất Cảnh triều.
Không chỉ có thế, vì Lâm gia đã giả mạo thân phận cho ta, ta xuất thân bần hàn, khiến Hoàng thượng rất hài lòng.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Ngài không chỉ ban cho ta phủ tướng quân, mà còn ban thưởng vô số kim bạc châu báu, chất đầy rương gửi đến phủ.
Ta quỳ xuống tạ ơn, mắt không nhìn ngang dọc.
Hoàng thượng uống rượu, mặt đỏ bừng một cách bất thường, nhưng vẫn tỏ ra vô cùng hớn hở: "Tư Khanh, khanh còn muốn gì nữa không?"
Không cần ngẩng đầu, ta cũng biết khuôn mặt ấy ghê tởm đến nhường nào, vừa già vừa xấu, khiến người ta buồn nôn.
"Giờ đây ngươi là thiên tài trẻ tuổi nổi danh khắp Cảnh triều rồi", có người bên cạnh hoàng thượng lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng như nước suối mùa xuân: "Tư tướng quân, ngẩng đầu lên cho ta xem mặt, xem có thể ban thưởng gì cho ngươi đây."