Quản gia:Cô có thể trả nợ cho cậu chủ nhà tôi được ko?:>
Nazi:Ể:)?
Trong khi Nazi đang ngơ ngác ko hiểu ngài quản gia hỏi gì,ông lặp lại một lần nữa với giọng điệu còn thân thiện và vui tươi hơn....
Quản gia:Số tiền đền bù thiệt hại chiến tranh do cô gây ra!:>
Nazi:......
Nazi:Ta....ta chưa có tiền....
Quản gia:Vậy ngày mai,cô trả cho cậu chủ tôi cũng được!
Quản gia:Chúc cô một ngày tốt lành!
.....
Nazi:(Hắn muốn mình trả luôn?Hắn biết mình ko có đồng nào mà!)
Nazi:(Hay mình....đi làm thêm:)?)
Nazi nhìn ra ngoài ban công,cô thấy một toáng người quét lá khô dưới đinh thự....
Nazi:Ngài quản gia đâu rồi ta?
Nazi*chạy đi tìm*
Bên dưới phòng ăn....
Quản gia:Thay bình hoa đi,cũng lâu rồi...
Nazi:Ngài quản gia!
Quản gia*lau kính*:Cô Nazi,cô tìm tôi có chuyện gì?
Nazi:Ta có thể ra ngoài làm thêm được ko?
Quản gia:Làm thêm sao?....Mhm....
Quản gia:Để tôi hỏi cậu chủ;-;
Nazi:Ngài ấy chắc sẽ ko cho ta đâu...
Quản gia:......
Một lúc sau....
Nazi:Chán ghê,biết ngay là USSR sẽ ko cho mà!
Nazi:Khoan....
Một ý tưởng lóe lên trong đầu Nazi.Cô chạy thật nhanh tới phòng vẽ,kéo hết cửa sổ ra để ánh sáng mặt trời có thể chiếu vào.Sắp xếp mọi thứ xong xuôi,cô tiến hành phác thảo qua trên giấy....
....
Nazi:Xong!
Quản gia:Cô Nazi,cô....
Nazi:Sao vậy?:>
Nazi:Ta vẽ để đem đi bán,có tiền để trả nợ!
Quản gia:(Cô ấy ở đây cả buổi sáng chỉ để vẽ....)
Nazi:Ông giúp tôi lấy thêm giấy được ko?
Quản gia:À...được,thưa cô.*lấy giấy cho Nazi*
Nazi:(Công nhận,giấy của họ mềm ghê!:>)
Quản gia:Cô vẽ nhiều như vậy....liệu có....
Nazi:Ko sao đâu!Bán được là tôi vui rồi!:>
Nazi:Trước đây tôi cũng từng bán tranh như vầy mà.
....
Chiều tối hôm đó....
Quản gia*cúi đầu*:Kính chào,ngài USSR.
USSR:.....
USSR:Nazi đâu?
Quản gia:Cô ấy....đang ở trên phòng vẽ,thưa ngài.
USSR:(Sắp tối rồi,cô ấy ở trên đó làm gì?)
....
USSR*mở cửa phòng tranh*
Nazi*chăm chú vẽ ko để ý*
USSR:Nazi?
Nazi:Hả?
USSR:Nazi!
Nazi:Cái gì?!Nói nhanh coi!*chăm chú vẽ*
Nazi:Đừng có làm phiền tôi trong lúc vẽ.
Quản gia:Cô Nazi....ngài USSR về rồi....
Nazi*giật mình*
USSR:.....
Nazi:Ngài....USSR,ngài về rồi sao?.....*đặt bút xuống*
USSR:Về để lấy tiền trả nợ từ em.
Nazi:Nhưng ta....chưa có tiền trả nợ....
Nazi:Ngày mai,ta sẽ đem số tranh này đi bán.Bán được bao nhiêu,ta sẽ đưa ngài bấy nhiêu,được chứ?
USSR:Em định bán tranh cả cuộc đời hả?
USSR:Một bức tranh này bán ra cũng chỉ thu về được một số tiền rất nhỏ trong tổng số nợ chiến tranh thôi đấy.
Nazi:......
USSR đặt tay lên vai Nazi,kéo cô về phía mình...
USSR*thì thầm*:Làm vợ ta đi,ko cần bán tranh kiếm tiền nữa...
Nazi*đẩy USSR ra*:Ko....Ta sẽ vẽ tranh và đem đi bán.Ta sẽ trả hết nợ cho ngài!
USSR*hoài nghi*:Thật?
Nazi*gật đầu*
Thấy rõ vẻ kiên quyết của Nazi,USSR có chút đỏ mặt.Vừa lúc đó,ánh sáng cuối cùng của mặt trời cũng đã tắt.Nazi nhìn ra ngoài với vẻ mặt có chút thất vọng.Cô đã cố gắng hoàn thiện thật nhanh bức tranh về hoàng hôn của mình,nhưng vẫn chưa kịp tô xong bầu trời.
Hoàng hôn đẹp nhất là bầu trời,với chút sắc cam sót lại từ những tia nắng yếu ớt sắp lụi tàn,hòa với màu xám tối ban đêm.Những đám mây trắng khi trưa giờ chuyển hồng nhạt,rồi cũng mờ dần do bị bóng tối che phủ.Mặt trời đỏ rực,lặn dần về phía Tây,nấp sau những hàng cây tại khu rừng của căn cứ.Cảnh vật tĩnh lặng này có thể đem lại cho ta cảm giác về một cuộc sống yên bình,thoải mái,cho ta giải phóng mọi căng thẳng sau cả ngày dài,nhưng cũng đem lại cho ta cảm giác như thể một chuyện xấu sắp xảy đến.Màn đêm buông xuống che khuất ánh sáng mặt trời,như tượng trưng cho những điều tốt đẹp sắp kết thúc...