Cái cách mà Đinh Linh Đang lái xe giống y hệt khí chất của cô ta, muốn thô bạo có thô bạo, bá đạo có bá đạo, thậm chí muốn tàn nhẫn cũng có tàn nhẫn.
Cô chỉ cần dùng hết 0,1 giây để đẩy động lực phù trận của chiến toa Xích Diễm lên đến cực hạn. Xích Diễm nhanh chóng xé toạc bầu trời, vượt qua tốc độ âm thanh, lao vọt đi.
Cô gái này vẫn chưa thấy thỏa mãn, tiếp tục điều khiển chiến toa Xích Diễm lượn lách trên bầu trời và rẽ với tốc độ khó mà tin nổi. Lý Diệu có cảm giác bản thân đang chìm vào trong sóng to gió lớn, bị một vòng xoáy kéo chặt lại, lúc thì bị ném lên không trung đến cả trăm mét, lúc thì lại lao vọt xuống đáy biển sâu thẳm.
Lý Diệu không thể không ôm chặt cứng lấy eo Đinh Linh Đang, sắc mặt hắn ta trắng bệch, nếu không phải đã có kinh nghiệm dày dặn về đua xe thì chắc giờ này hắn đã nôn hết mật xanh mật vàng ra rồi.
Đinh Linh Đang lái xe với tốc độ điện xẹt như vậy khoảng ba phút rồi mới dừng lại, quay đầu lại nhìn thì có chút kinh ngạc, cô nhướng mày, mỉm cưới nói:
“Cũng không tệ, mười người ngồi xe của ta thì đến chín người ngất ngay tại chỗ.”
“Thường, thường có người ngồi xe của chị lắm sao?” Lý Diệu hít sâu mấy lần mới có thể khôi phục lại được, có chút khó tin hỏi lại.
Đinh Linh Đang nhún vai một cái:
“Lúc đầu cũng có mấy người, nhưng mà hai năm nay thì ít lắm. Mỗi lần ta có ý tốt muốn đưa người ta đi một vòng thì ai nấy đều trốn ta như trốn tà, đúng là chán thật. Mà thôi, đừng nói đến mấy chuyện đó nữa, đi nào, để tỷ dẫn cậu đi giải ngố.”
Cô nhấn một nút trên bảng điều khiển, “xì” một tiếng, cánh cửa máy của chiến toa mở hé ra, một cơn gió lạnh buốt bất ngờ lùa vào trong khoang.
Lý Diệu trợn mắt há mồm, hắn nhìn qua khe hở, bốn phía đều là những đám mây cuồn cuộn.
Bọn họ chắc chắn đang ở độ cao mấy nghìn mét, cô gái này muốn làm gì vậy?
Đinh Linh Đang khẽ mỉm cười, sau đó đứng dậy khỏi ghế ngồi, dang hai tay ra, loạng choạng đi tới bên ngoài khoang ngồi.
Hai bên của chiến toa Xích Diễm có thiết kế hai cánh hình ngọn lửa rất nhỏ, lại có hình dạng giọt nước, vô cùng nhỏ hẹp, nếu nói nó là cánh thì chi bằng gọi là một đường gờ trang trí thì đúng hơn.
Đinh Linh Đang liền đứng trên một bên cánh mạn trái, híp mắt lại rồi dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Lý Diệu.
Đầu óc Lý Diệu nóng lên, một mạch máu ở sâu trong người chịu kích động mạnh mẽ liền sôi trào lên. Không biết hắn lấy dũng khí ở đâu mà cũng vươn tay ra bám lấy một bên mép khoang ngồi, sau đó lảo đảo trèo ra, đứng lên bên mạn cánh phải.
“Chị nói là mời tôi ăn cơm mà?”
Lý Diệu không hề tránh né ánh mắt Đinh Linh Đang nhìn mình mà còn dùng ánh mắt sắc bén hơn để đáp trả.
Đinh Linh Đang đắm chìm trong ánh tà dương buổi chiều, nói với giọng hết sức thoải mái:
“Cảnh sắc nơi đây cũng tuyệt đó chứ. Nhìn bầu trời này, vùng đất nhỏ xíu bên dưới mà xem. Có phải cậu cảm thấy mọi phiền não đều bị bỏ lại đằng sau, nhanh chóng cũng có cảm hứng ăn uống, bây giờ có thể ăn một hơi hết mười con gà nướng, đúng không?”
Lý Diệu ngơ ngác, hắn cũng phóng tầm mắt ra xa thì nhanh chóng bị cảnh tượng trên độ cao hàng nghìn mét thuyết phục.
Những đám mây cuồn cuộn trôi giữa biển trời đất bao la vô tận, tạo nên những hình thái tuyệt diệu. Dưới ánh tà dương đỏ quạch chiếu rọi, toàn bộ đều hắt lên những tông đỏ hồng tầng tầng lớp lớp. Chỗ đậm nhất có màu như thỏi son đỏ, chỗ nhạt nhất mang theo sắc hoa đào.
Lý Diệu xưa nay không hề biết rằng trên thế giới lại có tới hàng ngàn, hàng vạn sắc đỏ khác nhau như vậy, mỗi một tông màu đều đỏ đến mức kinh tâm động phách, rung động lòng người đến vậy.
Theo tiếng cuồng phong gào thét, một biển mây đỏ cũng không ngừng trôi, không ngừng biến hóa, tụ lại, tan ra. Đột nhiên trong sắc đỏ muôn hình vạn trạng bỗng xuất hiện một đường sắc vàng, tựa như một chú cá vàng nhảy vọt ra từ biển mây đỏ đó, giang rộng đôi cánh, tự do bay lượn.
Thi thoảng, một trận gió lớn thổi đến rẽ đám mây ra, để lộ ra một khe hở, khi nhìn xuyên qua khe hở đó sẽ thấy cả Phù Qua thành đều đang ở dưới chân Lý Diệu.
Thành phố tựa như một con rùa đang giang tứ chi ra, lẳng lặng nằm đó. Không chỉ có xe cộ và người đi đường, ngay cả những tòa cao ốc chọc trời cũng bỗng hóa thành những khối gỗ nhỏ bé.
Tựa hồ như rút khỏi thế tục phàm trần, giữa đất trời rộng lớn này chỉ còn lại có hai người bọn họ.
Bốn phía vô cùng ồn, tiếng gió không ngừng rít qua tai, lại tựa như rất tĩnh lặng, tĩnh lặng đến mức không có lấy một tiếng ồn ào của thế tục, chỉ nghe thấy tiếng nhịp tim đập “thình thịch”.
Lúc ngẩng đầu lên nhìn, phía trên vòm trời như một cái bát lớn trong suốt, sắc xanh bắt đầu tan dần, nhường chỗ cho màn đêm buông xuống, những vì sao như những hạt mưa lấp lánh giăng giăng khắp nơi.
Trong lòng Lý Diệu hơi rung động, có chút hiểu ra dụng ý đưa mình đến đây của Đinh Linh Đang.
Trước một cảnh sắc đẹp đến nao lòng như vậy thì tất cả nơi phàm trần tục thế đều trở nên nực cười vô vùng, mọi sầu não lớn nhỏ gì đều tan biến hết.
Dù cho hắn thật sự biến thành một kẻ tàn phế thì đứng trước một cảnh sắc tráng lệ như vậy thì e là ý chí chiến đấu của hắn đã được khôi phục lại rồi, tự tin cũng được nhóm lên một lần nữa!
Dưới sự chiếu rọi của những sợi nắng cuối cùng, khuôn mặt của Lý Diệu bỗng đỏ ửng lên, nở một nụ cười xuất phát từ đáy lòng.
“Phòng ăn rất đẹp, vậy gà nướng đâu?”
Đinh Linh Đang lôi ra một chiếc ba lô quân dụng từ cốp chiếc chiến toa Xích Diễm, sau đó dùng chân móc một cái để đóng cốp xe lại. Đặt thẳng chiếc ba lô dính đầy dầu mỡ lên nóc chiếc xe trị giá mấy nghìn vạn.
Cô giống như một nhà ảo thuật khi lôi ra từ trong ba lô từng con gà quay thơm nức mũi, từng miếng chân giò được ninh kĩ, từng đoạn lòng dồi, còn có cả một bình nước uống năng lượng cao.
Lý Diệu chun mũi, hít một hơi thật sâu, ánh mắt sáng như sao bắn tứ tung:
“Đều là “Quỷ ẩm thực” đến từ quỷ thành dưới lòng đất?”
Đinh Linh Đang ngoác miệng, lộ ra hai hàng răng trắng như tuyết, cười nói:
“Theo lẽ thường, cậu vừa mới tỉnh lại sau một thời gian hôn mê dài nên ăn nhìu những món thanh đạm một chút, mấy thứ nhiều dầu mỡ như vậy có được ăn không?”
Đương nhiên là được.
Bụng Lý Diệu đã kêu ùng ục rồi, hắn không nói nhiều nữa, vươn năm ngón tay ra rồi nắm lấy một con gà nướng, trái một miếng, phải một miếng, trên một miếng, dưới một miếng. Chỉ cần bốn miếng đã xử lí gọn ghẽ con gà gần hai ký. Trong mồm nhai vang lên tiếng nhóp nhép, hai má phập phồng, sau đó nuốt xuống hết.
“Coi như đã sống lại rồi.”
Một con gà nướng đã yên vị trong bụng, sắc mặt Lý Diệu bắt đầu lấy lại vẻ hồng hào. Như vẫn còn thòm thèm, hắn liếm liếm cái môi bóng nhẫy vì mỡ, lại giơ tay ra cầm lên con gà thứ hai.
Lần này đến lượt đinh Linh Đang trợn mắt ngoác mồm, cô không thể nào ngờ Lý Diệu, cái tên vừa mới tỉnh lại sau khi hôn mê sâu này lại có thể ăn ác liệt như vậy. Cô ngây ra một lát rồi hừ nhẹ một tiếng, cũng không khách sáo gì nữa mà dùng tay xé một con gà ra, hai tay hai nửa. Vừa trừng mắt với Lý Diệu vừa gặm ngấu nghiến.
Ở mấy ngàn mét trên không, sóng lớn cuồn cuộn trong tầng mây, trên chiếc siêu xe trị giá gần trăm triệu, hai người bọn họ không nói một lời, chỉ lẳng lặng bắt đầu cuộc tỉ thí ăn như hùm beo.
Hai người vứt hết cả hình tượng, cứ như hai con thú dữ bị bỏ đói mười ngày mười đêm, như hai cái máy hút thịt, quai hàm bạnh cả ra, còn nhìn thấy cả răng hàm. Ăn như cá diếc qua sông, rồng cuốn hổ vồ. Chưa đầy một tiếng đồng hồ, cả một ba lô đầy ắp thịt đều bị bọn họ ăn sạch bóng, đến cả một bình nước cũng bị uống cạn không còn sót một giọt.
Tính toán kĩ càng thì hai người họ đúng là khó phân cao thấp.
Đinh Linh Đang dùng sức dốc ngược đáy của chiếc ba lô, một đoạn lòng dồi cuối cùng rớt ra, cô lấy dao chia thành hai đoạn, đưa cho Lý Diệu một nửa, cả hai ăn tiếp. Hai người nhìn nhau, khuôn mặt đều thỏa mãn vì đã ăn no, không nhịn được đều nhếch miệng cười.
“Tại sao chị vẫn chưa đi?” Lý Diệu cuối cùng cũng nói ra câu hỏi trong lòng mình.
Đinh Linh Đang không để ý đến hình tượng mà mút ngón tay, coi vẻ vẫn còn đang chìm đắm trong sự quyến rũ của đồ ăn ngon, một lúc sau mới vỗ cái bụng căng tròn rồi nói:
“Tôi đợi cậu ba tuần liền, đang chuẩn bị rời đi thì cái ngày trước khi đi, tôi lại nhìn thấy bức hình sóng não của cậu - đấy là do Minh tu sư dùng phép thuật bí mật phác họa lên hình thái đại khái vùng não sâu bên trong của cậu lúc hôn mê.”
Đinh Linh Đang giơ cổ tay ra, bên trong tinh não màu đỏ siêu nhỏ nhảy ra một bức hình lập thể.
Lúc mới nhìn thì giống như một sơn cốc sâu thẳm và một đỉnh núi cao vút trong mây được tạo thành bởi các màu đỏ thẫm, cam, vàng, xanh, lục, tím trộn lẫn với nhau; còn có một vài chỗ giống như núi lửa phun trào, bắn ra những dòng nham thạch bảy màu.
“Còn bức tranh này là một dạng hoạt động sóng não điển hình của những bệnh nhân hôn mê dài ngày khác.” Đinh Linh Đang lại lôi ra thêm bức ảnh thứ hai.
Bức này thì màu sắc vô cùng đơn điệu, cả thế giới như chỉ có hai tông màu đen trắng. Tất cả đều trở nên hết sức ảm đạm, không có đỉnh núi hay sơn cốc gì cả, giống ý hệt một sa mạc tĩnh mịch, không có lấy một sự sống.
“Hai tấm ảnh này không giống nhau lắm.” Lý Diệu nói.
Đinh Linh Đang gật đầu:
“Bác sĩ nói cho tôi biết, đó là bởi vì cậu vừa rơi vào hôn mê, thế giới não vực vẫn còn khá là sinh động, đợi đến một thời gian lâu sau thì khu vực não bộ của cậu cũng sẽ dần dần biến thành một vùng sa mạc tĩnh lặng. Nhưng tôi lại thấy có chút kì lạ, bởi vì độ sinh động của thế giới não vực của cậu mạnh hơn người thường cả trăm lần, hơn nữa tôi cũng cảm thấy quen quen, nên...”
Cô gõ mấy cái lên bàn phím giả lập trong tinh não, bức ảnh thứ ba hiện lên.
Tấm này giống với tấm đầu tiên, bảy màu sặc sỡ, sức sống bừng bừng, đốm lửa bắn tứ tung.
“Cậu xem, tấm này có gì khác với tầm thứ nhất?”
Đinh Linh Đang nhìn chằm chằm Lý Diệu, hỏi.
Lý Diệu cẩn thận so sánh rất lâu.
Hai bức ảnh này ở một góc nhỏ thì đương nhiên có sự khác biệt rất lớn, nhưng màu sắc thì vẫn tươi sáng như nhau, gợn sóng đều vô cùng mãnh liệt, đều để lộ ra một khí thế khiến người ta vừa nhìn liền thấy tinh thần phấn chấn, nhiệt huyết sôi trào.
“Cái này cũng là bức ảnh hoạt động sóng não của tôi sao?”
Đinh Linh Đang lắc lắc đầu, đưa ra đáp án:
“Không phải, đây là tôi dùng các mối quan hệ lấy được ra từ trong quân đội. Đây là bức ảnh hoạt động sóng não của binh lính đã tham gia hàng trăm trận chiến thu thập lại được, mà lúc thu thập thì mấy binh lính đó đều đang ở trong những chiến trường nguy hiểm nhất. Họ đều đang không màng đến mạng sống mà chiến đấu với yêu thú đến cùng.”
Lý Diệu sửng sốt một lúc, đem hai bức ảnh hoạt động của sóng não tỉ mỉ phân biệt một lần nữa, vẫn không thể nào nhìn ra khác biệt gì quá nhiều.
Không thể ngờ nổi là lúc hắn chiếm đoạt kí ức của Âu Dã Tử, hoạt động của sóng não lại mạnh đến vậy, lạ có thể giống với những chiến sĩ chém giết đổ máu nơi chiến trường.
Hay là chính vì hoạt động não vực mãnh liệt đến vậy mới khiến cho tuyến tùng bị phá vỡ, làm linh căn của hắn đột ngột hạ xuống.
Đinh Linh Đang nhìn hắn với ánh mắt đầy vẻ tán thưởng, nói:
“Nhìn thấy biểu đồ hoạt động sóng não của cậu là tôi biết ngay tuy rằng lâm vào hôn mê nhưng trong thế giới tinh thần của mình, cậu vẫn bất chấp chém giết như cũ! Cho nên tôi mới thay đổi ý định, quyết định đợi thêm một tháng nữa, quả nhiên là tôi đã đợi được. Thế nào? Bước tiếp theo cậu định thế nào, vẫn chuẩn bị tham gia kì thi đại học năm nay sao?”
“Tất nhiên!”
Lý Diệu dứt khoát trả lời, nhẹ nhàng nắm chặt tay lại, khiến những đường gân xanh trên tay đều nổi hết lên, giống như con rồng đang ngủ quên trong người đang bị đánh thức dậy!