Mặt Lý Diệu đột nhiên đỏ lên, ấp úng nửa ngày nói không ra lời.
Nguyên Mạn Thu trấn an:
- Sinh viên Đại Hoang Chiến Viện chúng ta đều là người trưởng thành, phương pháp giáo dục cũng không cấm chỉ sư đồ song tu, hơn nữa tình huống của ngươi khá là đặc thù, chỉ bằng việc ngươi trở thành luyện khí sư, lại kiên trì tu luyện ở trại huấn luyện Lôi Đình ba tháng, thực lực như vậy đã đạt tiêu chuẩn tốt nghiệp từ lâu, có thể trực tiếp lưu lại làm nghiên cứu viên, vì lẽ đó ngươi không cần lo lắng vấn đề thân phận.
- Không phải, lão sư.
Lý Diệu có chút chột dạ giải thích.
- Ta và Đinh Linh Đang chỉ cùng nhau tu luyện mà thôi.
Câu này vừa ra khỏi miệng, trong lòng hắn liền hiện lên một chút chua xót, một chút thất lạc nhàn nhạt.
Lý Diệu sửng sốt, không hiểu chính mình đang chột dạ cái gì, lại thất lạc cái gì.
Nguyên Mạn Thu hơi run run, nhìn chằm chằm vào đệ tử này, sau khi chăm chú nhìn rất lâu, bỗng nhiên nói:
- Lý Diệu, ta đã xem qua báo cáo phân tích của trại huấn luyện Lôi Đình, họ tổng kết, ba tháng tu luyện của ngươi hoàn toàn không có khuyết điểm, trại huấn luyện Lôi Đình đánh giá rất cao đối với ngươi, họ không thể soi mói một mặt nào của ngươi trừ một việc là ngươi tu luyện quá mức điên cuồng.
Lý Diệu không hiểu hỏi:
- Điên cuồng tu luyện không tốt sao.
Nguyên Mạn Thu trầm mặc nửa ngày, sau đó chuyển đề tài, dùng âm thanh có chút âm u nói:
- Lý Diệu, ngươi có biết cả đời này ta hối hận nhất là chuyện gì không.
- Vào một một buổi tối cách đây một năm, khi chúng ta cho rằng kế hoạch Huyền Cốt sắp thành công, bỗng nhiên lão Mạc tràn đầy phấn khởi nói hắn đã đặt trước một phòng ăn có cảnh trí vô cùng tốt, muốn cùng ta đi ra ngoài ăn cơm, chúc mừng thành công sắp đến.
- Nếu ngày thứ hai phản ứng áp súc tinh nguyên siêu cao luyện chế thành công, nhất định giới luyện khí sẽ sôi trào, tất cả mọi người sẽ cùng nhau chúc mừng, không có lưu lại cho hai vợ chồng chúng ta không gian riêng.
- Nhưng kết quả là ta đã từ chối, bởi vì còn một số hạng mục vô cùng trọng yếu cần phải tính toán.
- Trước lúc đó chúng ta vẫn mất ăn mất ngủ nghiên cứu trong mười mấy năm, giống như tự nhốt mình vào vùng đất tu luyện, toàn bộ tinh lực đều vùi đầu vào trong kế hoạch Huyền Cốt, rất ít khi quan tâm lẫn nhau, mỗi ngày không phải là căng tin trường học thì sẽ la ̀mì ăn liền cùng cơm hộp,
một đám người hò hét loạn lên tụ tập cùng một chỗ nhưng ta thậm chí không nhớ tới, không biết lần cuối đi ra ngoài ăn cơm cùng lão Mạc là khi nào.
- Khi đó, ta vẫn cho rằng, những chuyện này không trọng yếu, nghiên cứu mới là quan trọng. - Huống chi, chờ kế hoạch Huyền Cốt thành công, chúng ta sẽ có rất nhiều thời gian, có thể chia sẻ
lẫn nhau.
- Ta sai rồi.
- Ngày thứ hai phát sinh cái gì ngươi biết không.
- Ta không hối hận chuyện rời khỏi đại học Thâm Hải, thậm chí cũng không hối hận ngay cả khi lão Mạc bất ngờ chết lúc đang tu luyện, những chuyện đó đều không thể dao động đạo tâm của ta.
- Thế nhưng ta rất hối hận buổi tối ngày hôm ấy không có đi ra ngoài cùng hắn ăn một bữa cơm thật ngon.
- Coi như có một ngày, Huyền Cốt Chiến Khải thật sự luyện chế thành công, luyện khí hệ của Đại Hoang Chiến Viện vang danh thiên hạ, nhưng ta đã không còn cách nào ở ngồi bên cạnh bàn ăn, cùng lão Mạc hồi tưởng mấy chục năm mưa gió, chia sẻ niềm vui khi thành công.
Lý Diệu giật giật mũi, trong lòng hiện ra sóng gió.
Nguyên Mạn Thu thở dài, ngữ điệu chuyển thành vẻ nghiêm túc:
- Đương nhiên điên cuồng tu luyện là chuyện tốt, không điên cuồng thì không sống được, muốn xông ra vòm trời Tu Chân Giới thì phải có sức mạnh điên cuồng. Nhưng ngươi cũng phải biết, tu chân là khiến mình tu luyện thành chân nhân, tu đến cuối cùng vẫn trở thành chính bản thân người
chứ không phải trở thành một bộ cơ khí.
- Con đường tu luyện từ Luyện Khí đến Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, vĩnh viễn không có điểm dừng.
- Tinh Thần Đại Hải, ba ngàn đại thế giới, vũ trụ vô cùng mênh mông, không có điểm cuối.
- Nhưng trong đời có một số thứ vô cùng quý giá, nó giống như một cái chớp mắt, lóe lên rồi biến mất.
- Một khi bỏ qua, cho dù ngươi tu luyện thành Đại La Kim Tiên, cho dù ngươi đánh nát toàn bộ vũ trụ cũng không thể tìm về được.
- Nhớ kỹ, đầu tiên ngươi là một con người, sau đó mới là một người tu chân, tu luyện rất trọng yếu, nhưng làm người càng quan trọng hơn.
- Vì lẽ đó, ta hi vọng ngươi có thể rút ra từ trong tu luyện điên cuồng, trước tiên đi khám phá vẻ đẹp nhân sinh đi.
- Chỉ có thưởng thức qua vẻ đẹp cuộc sống mới có đủ dũng khí chiến đấu với hiện thực tàn khốc, chỉ khi tìm thấy thứ muốn bảo vệ mới có thể thấu hiểu ý nghĩa của tu luyện.
Lý Diệu nhẹ nhàng cắn môi, hô hấp có chút gấp gáp, trong đáy mắt có rất nhiều quang điểm hiện
lên.
Đầu óc hắn rất loạn.
Vô số ký ức giống như những mảnh vỡ loang lổ, ngưng tụ thành một khuôn mặt đang tươi cười. Nụ cười không có chút hình tượng nào đó, sẽ lập tức khiến tất cả mọi người tươi cười lên theo. Đó là Đinh Linh Đang
Nguyên Mạn Thu nghiêm túc nói:
- Mẫu thân của Tiểu Đinh cũng là lão sư trong Đại Hoang Chiến Viện, cô ấy là đồng nghiệp của ta mấy chục, mặc dù lĩnh vực nghiên cứu không giống, bình thường không gặp nhau, nhưng ta cũng nhìn tiểu Đinh lớn lên, nàng là cô nương tốt, chỉ là cha mẹ tao ngộ sự tình bất ngờ, khiến nàng bị đả kích rất lớn, sau đó tiến vào ngõ cụt, không rút ra được.
- Nhiều năm sau nàng cũng giống như ngươi, là một cuồng nhân tu luyện, trong đầu chỉ có tu luyện, tu luyện và tu luyện.
- Mà ngươi là người thứ nhất làm nàng quên việc tu luyện, làm cho tâm trí nàng đại loạn. Lý Diệu há miệng, không biết nên nói cái gì
Nguyên Mạn Thu trừng mắt:
- Đừng nói nửa đêm mà hai các ngươi ở chung một chỗ chỉ vì tu luyện! Sao ngươi không nửa đêm tới tìm ta tu luyện.
Lý Diệu câm miệng, không biết nói gì.
Nguyên Mạn Thu liếc mắt nhìn hắn, nhàn nhạt tung ra một quả bom.
- Lúc tin tức truyền về, tất cả mọi người đều cho rằng ngươi đã chết ở trong Lôi m sơn mạch, chỉ có Đinh Linh Đang cố ý thâm nhập U Ám Tuyệt Vực đi tìm ngươi, nghe nói nàng gấp đến mức phát khóc ở trước mặt hiệu trưởng.
Đầu óc Lý Diệu trống rỗng, toàn bộ thế giới như biến thành một đám mây to lớn, dưới chân nhẹ nhàng giẫm mà không chạm tới đồ vật.
Hắn đột nhiên nhảy lên, xông ra khỏi cửa.
- Ta đi tìm nàng đây!
Lý Diệu chạy như bay trên đường.
Thời tiết cuối thu se lạnh, lá đỏ rơi đầy đất, rừng rậm nhìn như một đoàn hỏa diễm, bàn chân Lý
Diệu giống như bị ngọn lửa thiêu đốt, trong lòng chỉ muốn nhanh lên một chút, nhanh hơn chút nữa!
Mấy ngày trước hắn và Đinh Linh Đang đã liên lạc được với nhau, nhưng đó là do linh hạc đưa thư, Đinh Linh Đang vẫn cười vui vẻ, chưa từng nói chuyện muốn đi U Ám Tuyệt Vực cứu hắn.
- Tại sao nàng lại không nói cho ta.
- Nàng thật sự gấp tới mức khóc sao?
Từ khi biết nhau đến hiện tại mới chỉ hơn một năm, từng hình ảnh hai người ở chung một chỗ thoáng hiện lên trong đầu Lý Diệu.
Hiện tại hắn mới phát hiện, vậy mà mình nhớ rõ ràng như thế, giống như trong đáy lòng có một con quái thú tham lam, không buông tha cho mỗi một nụ cười mỗi một nụ cười của Đinh Linh Đang.
- Phù phù, phù phù, phù phù!
Sau khi chạy vài bước đường, mồ hôi Lý Diệu liền đổ ra như mưa, tim hắn đập như tiếng trống chầu, so với việc chiến đấu cùng hai tên yêu tướng cấp thấp còn muốn sốt sắng hơn.
Hắn một đường chạy bão táp, cuối cùng cũng lên thang máy đi tới một toà nhà của Vũ Đấu hệ lơ lửng ở giữa trời.
Nguyên Mạn Thu nói cho hắn biết, Đinh Linh Đang chính là giảng viên năm nhất trong Vũ Đấu hệ, khoa huấn luyện thân thể.
Từ rất xa Lý Diệu đã nhìn thấy Đinh Linh Đang đang ở trên thao trường, nhìn nàng phiêu dật như gió, thế tiến công như lửa, mấy chục tên sinh viên đại học năm nhất bị quật ngã trong nháy mắt, sau đó lớn tiếng rít gào, để đám sinh viên đại học năm nhất gánh mấy trăm cân tạ chạy cự li dài.
Lý Diệu không tự chủ được mỉm cười lên.
Nàng vẫn cường hãn mười phần như thế, là một con Hỏa Phượng Hoàng không bao giờ rơi xuống đất. Lý Diệu ngồi xuống đất, tay chống cằm, chờ đợi Đinh Linh Đang tan học.
Cũng có thể là vĩnh viễn không cần tan học, cứ như vậy lẳng lặng nhìn na ̀ng khua tay múa chân. Rất nhanh, Đinh Linh Đang nhìn thấy hắn, nét mặt nàng nhất thời tươi cười như hoa. - Mau nhìn!
- Đinh lão sư nở nụ cười rồi, không ngờ lại cười ôn nhu như thế!
- Không thể nào, đây là lần thứ nhất ta nhìn thấy Đinh lão sư có vẻ mặt này, tình huống là như thế nào vậy, chẳng lẽ na ̀ng bị Thiên Ma phụ thể sao.
Tất cả sinh viên đại học năm nhất đều há hốc mồm, không ít người làm rơi tạ lên mu bàn chân nhưng không kêu đau, bầu không khí trở nên vô cùng quỷ dị.
Bọn họ mới nhập học được mấy ngày, nhưng từ lâu đã lĩnh giáo qua thủ đoạn hung tàn của Đinh Linh Đang, vị tiểu lão sư họ Đinh này chính là một ác ma tu luyện không hơn không kém, phương pháp tu luyện cực kỳ điên cuồng, đủ để tân sinh cuồng nhiệt nhất không ngừng kêu khổ.
Sau khi hỏi thăm các đàn anh khóa trên mới biết, đây là một con bạo long hình người có chiến công hiển hách.
Không nói những cái khác, chỉ bằng nàng là một đời nữ hội trưởng duy nhất trong lịch sử Thiết Quyền Hội cũng đủ để chứng minh nàng cường hãn.
Không nghĩ tới một giây trước trên mặt Đinh Linh Đang lại hiện ra vẻ cực kỳ quyến rũ, khiến những sinh viên đại học năm nhất này nhìn đến mức choáng váng.
- Nam nhân kia là ai vậy, khí tức thật sắc bén, giống như là một con dã thú vừa mới đi ra từ trong rừng sâu núi thẳm vậy!
- Hình như hắn đến tìm Đinh lão sư thì phải, các ngươi xem, từ lúc hắn vừa xuất hiện, tầm mắt Đinh lão sư không dời hắn chút nào, oa, nàng vừa cười kìa, các ngươi nhìn thấy không, không ngờ nữ nhân
này lại có nụ cười như thế, nhất định là Đinh lão sư bị đầu độc rồi!
- Đinh lão sư đi tới, Đinh lão sư dang hai tay ra, oa, hai người ôm nhau, thật sự ôm nhau mà không phải bắt tay, là ôm ấp đó!
- Lẽ nào, tên đàn ông này là người mạnh nhất Đại Hoang Chiến Viện trong truyền thuyết, kền kền Lý Diệu.
- Kền kền Lý Diệu dùng thời gian một năm đánh xuống bốn mươi ngàn cái học phần, đang khiêu chiến học phần lấy một địch hai nga ̀n, tên điên siêu cấp trong truyền thuyết đó sao?
- Không sai, đúng là hắn, có điều hắn trở thành người mạnh nhất, không phải vì học phần hay chuyện khiêu chiến, mà là vì tin tức ngầm nói hắn có khả năng là bạn trai Đinh lão sư!
- Cái gì!
Trong nháy mắt, có vô số ánh mắt sùng bái đổ dồn về phía Lý Diệu.
Ngay cả bá vương long hình người cũng có thể chinh phục, thật không hổ là một đời truyền thuyết mới trong Đại Hoang Chiến Viện, đàn ông phải là một vị thần như thế!
Vào ban đêm.
Sân thượng nhà Đinh Linh Đang bị một rừng trúc bao chung quanh, trên nóc nhà yên lặng có tiếng
nước chảy bèo trôi, nghe rì rào rì rào.
Trên bầu trời có vô số ngôi sao xán lạn, mỗi một điểm sáng lóe lên lại từ từ ngưng tụ thành một khuôn mặt tươi cười.
Lý Diệu lắc lắc đầu, dùng sức xoa xoa thai dương.
Đinh Linh Đang từ trong đi ra xì xì một tiếng vui vẻ nói:
- Làm gì đó, sao lại bày ra một bộ mặt quỷ như vậy.