Tư Lệnh Lấy Quyền Mưu Thê

Chương 146: 146





Mới đầu, Úy Ương kháng cự, cơ hồ đã trở thành một loại bản năng.
Nhưng nụ hôn của hắn, so với bất cứ lúc nào cũng ôn nhu hơn, chỉ là môi với môi ma sát, khiến người cảm thấy trong lòng hắn rất vui vẻ, chính là loại ôn nhu tình tứ trước nay chưa từng có, sủng cô.
Cô như tiếp xúc với điện, cả người tê dại, không tự giác liền nhắm mắt lại, phát hiện cùng hắn hôn không chán ghét như thế nữa, trong lòng có một loại cảm giác kỳ quái lười biếng tránh né đang không ngừng kéo dài ra.
Dần dần, hắn có chút tình cảm khó khống chế, thâm nhập vào cái miệng nhỏ.
Nước bọt dây dưa, hôn lưỡi từng khiến cô cảm thấy chán ghét vô cùng, hôm nay hình như cũng trở nên có chút không giống thế..

Trên người hắn có mùi vị bạc hà, cũng trở nên càng ngày càng dễ ngửi, hại cô thiếu chút nữa nhịn không được liền đáp lại nụ hôn của hắn.
Một nụ hôn thôi, ánh mắt hắn thâm sâu, nhu tình hiếm thấy, có thể khiến cô hít thở không thông------Thật là muốn mạng, hóa ra nam sắc cũng có thể mê hoặc người a!
Lúc trước sao cô lại không cảm thấy người đàn ông băng sơn này có thể hút hồn phách người như thế a!
Cô che lại môi đỏ nhìn.
Mộ Nhung Trưng cũng bị bộ dáng thẹn thùng lộ ra của cô ảnh hưởng, nhìn một hồi lâu, mới duỗi tay sờ sờ gương mặt non mềm của cô, nói: "Khó thấy được em ngoan như vậy.

Anh thích."
Ách!
Mặt cô có chút hồng, mới không tình nguyện bị hắn sinh ra đùa giỡn như thế đâu, lập tức nói: "Mộ Nhung Trưng, sau này không được em đồng ý, không được tùy tiện hôn em.


Đây cũng là điều bạn trai cần làm."
Mộ Nhung Trưng lại buông cô ra, lúc đi đến cửa dừng lại, thật sâu nhìn lại, nói: "Cái khác đều có thể nghe em, lúc nào muốn hôn, anh làm chủ, ngoài ra, anh cũng không phản đối em tới hôn anh bất cứ lúc nào..

Quyền sử dụng anh, sau này chỉ một mình em hưởng thụ."
Úy Ương hai má hồng hồng: "..."
Hừ, ai muốn hôn hắn chứ!
Thối không biết xấu hổ.
"Bây giờ có thể đi được chưa, đại nhân bạn gái thân ái của anh.."
Mộ Nhung Trưng mặt mày giãn ra nhìn cô, còn làm một cái động tác mời, nhìn thấy vẻ mặt cô bộ dáng bị nghẹn, trong lòng rất sảng khoái: Cô gái nhỏ này, nghĩ cái gì cũng đều muốn bắt nạt hắn gắt gao, sao có thể để như cô như ý?
Úy Ương lại bởi vì câu này tựa như gió xuân khẽ quét qua mặt, lần thứ hai cảm xúc mãnh liệt nổi lên sóng gió.
Hắn của trước mặt, thân sĩ, ưu nhã, ôn nhu------Đúng, đôi mắt hắn rất ôn nhu, không hề giống người cô từng quen thuộc lạnh lùng vô tình, cô nhìn, trái tim lại loạn lên.
Ai nha, không tốt, một cái cách gọi "Bạn gái", một câu "Anh thích em", lại khiến cô có chút rục rịch.
Giờ khắc này, cô đột nhiên nhận thức được cảm xúc nhỏ của bản thân toàn là bởi vì tim đang dao động, tình đang nảy mầm, cho nên, cô đột nhiên để ý mấy cái vị trí kia, nếu đặt ở trước kia, cô không có khả năng để ý những cái đó?
Làm sao bây giờ?
Cô nên cắt đứt cái dễ tình cảm không nên mọc lên này như nào?
Trái tim nhảy loạn bang bang, thế nhưng luống cuống.
Đúng vậy, sự liều mạng tương cứu của hắn, triệt để thay đổi ấn tượng của cô về hắn.
Mộ Nhung Trưng, em..

Em như thế nào lại thích anh chứ?
Không, em không thích anh.
Nhưng, hiện giờ cứ dỗ dành hắn như vậy, cũng khá tốt.
Chỉ cần hắn buông xuôi cảnh giác với cô, sau này, cô muốn trốn, liền dễ dàng hơn nhiều rồi.
Cô tính toán như thế!
Nhưng, nửa đường cô thật sự bị hắn bắt làm tù binh hay không?
Lúc cô bị hắn dắt ra ngoài, trong đầu cô nhấp nháy hiện lên một cái ý tưởng: Nếu thật sự hòa hợp với hắn rồi, bọn họ có thể có một kết cục tốt không?
Ai nha!
Cô đang suy nghĩ lung tung cái gì thế?
*
Sở Kiêu Dao năm nay 27 tuổi, 14 tuổi lưu học Anh quốc, từng bước trở thành người thừa kế ưu tú nhất trong gia tộc, hắn tự nhận bản thân có ánh mắt đầu tư tinh vi chuẩn xác, đầu tư hạng mục nào, kiếm hạng mục nào.

Lần này, mục tiêu của hắn là lấy được mảnh đất số 7, dùng để kiến tạo khuôn viên chỗ ở.
Hắn cảm thấy, càng ngày càng nhiều người thích tới thành phố Hải Tân, một, nơi này không khí trong lành; Hai, nơi này có một hải cảng, còn có sân bay, một khi bên trong có gió thổi cỏ lay, trực tiếp có thể mua vé máy bay hoặc là vé tàu chạy tới hải ngoại, rất nhiều phú gia thích tụ tập ở nơi này.
Lời của em gái Mộ, hắn sau khi về nhà suy nghĩ kỹ, cảm thấy với lời nói đùa của đứa trẻ này, không thể coi là thật, cho nên, hôm nay, hắn vẫn là theo kế hoạch đã tính toán đi đấu giá.
1 giờ chiều, bắt đầu đấu giá.
Sau nửa tiếng, đại tiểu thư Mai Nhược Sa của Bắc Giang lấy giá kinh người dành lấy mảnh đất số 7.
Theo hắn tính toán, dùng cái giá này mua mảnh đất này, đợi phòng xây xong, thành giá rất dọa người, muốn có doanh thu rất khó, có thể không lời không lỗ là không tồi rồi.

Bất quá, nếu Mai gia đây là muốn mượn hạng mục này ở Nam Giang dừng chân mà nói, cũng không lỗ.
Lại nửa tiếng nữa, tập đoàn tài chính Mễ La càng lấy giá làm cho người ta sợ hãi giành được mảnh đất số 3.
Lúc người chủ trì trên đài chúc mừng tập đoàn Mễ La lấy được mảnh đất, trong đầu hắn ong ong rung động,
Đến tận lúc này, hắn mới phát hiện, vị Mộ tiểu thư kia thật sự là lời vàng.
Đây là trùng hợp, hay là cô ấy thật sự trời sinh dị năng, có thể đoán trước kết quả?
Sở Kiêu Dao âm thầm kinh hãi kỳ quái.
Không đợi kết quả đấu giá kết thúc, hắn liền vội vàng mang người đi, đầu tiên là quay về khách sạn.
Sau đó, hắn vội vàng xuống xe, vào khách sạn, xuyên qua hoa viên khách sạn tao nhã như tranh, đang muốn đi tới tầng ba tòa nhà, cây lớn xanh mướt bên cạnh ao nhỏ có âm thanh kiều diễm thướt tha đưa tới, rất ngọt rất thanh rất sáng.
"Không có việc gì, không có việc gì, chị à, chị đây là chứng tì vị hư hàn, mắc loại bệnh này, khoang dạ dày âm ỷ đau, thích ấn thích ấm, hấp thụ thiếu đường, mệt mỏi không có lực, gặp lạnh sẽ đau nặng, nhận được ấm giảm đau, ăn nhạt chảy nước bọt, lưỡi nhạt rêu trắng, mạch nhỏ huyền gấp.

Chỉ cần ôn bổ tì vị, giảm hàn giảm đau, chịu khó nghỉ ngơi cho tốt, sẽ từ từ tốt lên.."
Là em gái Mộ kia, đang xem bệnh cho một cô quét dọn trong khách sạn.
"Chị, em kê cho chị đơn thuốc bổ, uống một đợt điều trị theo dõi xem, nếu cảm thấy tốt hơn rồi, có thể lại thêm một lần nữa.


Trên cơ sở có thể có tác dụng."
Từ trong cái cặp phía sau của cô lấy ra giấy bút, xoẹt xoẹt xoẹt một phương thuốc, xé xuống đưa cho người phụ nữ trung niên mặc đồng phục lao động kia.
"Cảm ơn!"
Nhân viên làm việc liền cảm ơn,
"Không cần không cần."
Thiếu nữ áo tím đứng bên đó, cười nhẹ như hoa, cùng với người công nhân làm việc vẫy vẫy tay, chạy phi ra phía trước bãi cát, hóa ra là anh trai cô ấy đang che ô ngồi dưới ánh mặt trời, đang đọc sách uống trà.
Hai anh em này thật kỳ quái, một người lạnh băng băng, một người ngọt ngào; Một người khiến người ta nhìn sinh ra sợ hãi, cách người ngàn dặm, một người lại khiến người không kìm được tới thân cận, tâm đại Bồ Tát tái sinh.
Hắn bảo trợ thủ bên cạnh lui xuống, đi tới phía đó.
"Mộ tiên sinh, Mộ tiểu thư, hóa ra đang ở đây ngắm cảnh a.."
Cách gần mười mét gần đấy, phó quan Trương canh giữ gần đó hướng hắn gật đầu, trong khi hắn gọi tới.
"À, là Sở tiên sinh tới đó à! Thế nào, ta đoán có chuẩn không?"
Úy Ương đang ngồi dưới ô che nắng, một bên uống nước trái cây, một bên giương giọng hỏi qua.
"Ai nha, tôi nói Mộ tiểu thư a, cô thật sự là thần tiên hiển linh, thế nhưng toàn bộ đoán đúng rồi.."
Hắn tới gần, miệng toàn là tự đáy lòng mà kinh ngạc bội phục.
Úy Ương một chút cũng không ngoài ý muốn, chỉ mỉm cười: "Thế nào, bây giờ, anh đối với hạng mục 18 vinh có hứng thú chưa?".


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.