Bắc Minh Dạ tỉnh lại, hắn hít sâu một hơi, hai mắt đột ngột mở ra để lộ kim đồng song nhãn đang yếu ớt, hắn cố gắng bật người dậy nhưng một cơn đau thấu xương tràn ngập cơ thể khiến hắn phải đổ một dòng mồ hôi lạnh, khóe miệng rên khẽ. Vùng thái dương đau đớn âm ỉ, hắn đưa tay lên xoa đầu, chợt nhận ra cánh tay phải bị thương lúc trước giờ đây được băng bó cẩn thận, vùng bả vai cũng được quấn một tầng băng trắng dày cộm, vội vàng đưa mắt nhìn xuống, thân trên trần trụi được bao bọc bởi một lớp băng vải trắng tinh.
Một chuỗi ký ức quen thuộc lại xuất hiện, Bắc Minh Dạ lắc đầu cười khổ không thôi, hắn vậy mà suýt xuống suối vàng. Hắn nhớ lại lúc bản thân giao chiến với Tứ giai Hồn thú, hắn dường như đã dùng hết khả năng của mình để đem con súc sinh đó đánh chết, nào ngờ sinh mệnh của con súc vật đó quá cường hãn, xém chút đem hắn làm thịt, nhưng vào thời khắc cuối cùng, hệ thống giải trừ phong ấn Tả Luân Đồng, khai sinh võ kỹ tuyệt học của gia tộc nào đó, mang tên là Ảo Ảnh Nguyệt Độc, đem con hồn thú đó giết chết, rồi bất tỉnh nhân sự. Thế nhưng tỉnh lại, cố gắng rời khỏi Ảo Ảnh Không Gian, gặp được đám người Lý Vân Anh, rồi lại kiệt sức gục ngã thêm một lần.
Đưa mắt nhìn xung quanh, đập vào mắt là một khung cảnh đơn giản và bình dị, căn nhà tranh làm bằng tre nứa tỉ mỉ, vách tranh cũng được chế tác cực kỳ tinh tế, nhìn đơn sơ thế thôi nhưng mọi thứ đều được làm một cách hoàn hảo, không thể nào chê được.
" A... Ngươi tỉnh rồi..."
Bất chợt, thanh âm nữ tử quen thuộc vang lên phía sau lưng, mang đầy sự ngạc nhiên và lo lắng, khiến hắn không thể không ngoái đầu nhìn lại.
" Là nàng à." Thân ảnh quen thuộc đập vào mắt, Bắc Minh Dạ bình thản mỉm cười.
Người xuất hiện trước mặt không ai khác ngoài Lý Vân Anh, tam tiểu thư Lý gia, con gái cưng của thành chủ Sài thành. Nàng hôm nay mặc một bộ thanh y sắc màu nhẹ nhàng, mái tóc được cột lại gọn gàng, gương mặt thiếu nữ hai má hồng hào, song mục như họa nhìn hắn, môi mỏng mỉm lại, biểu cảm như sắp khóc đến nơi.
Bắc Minh Dạ thấy nàng như vậy thì khó hiểu, hắn chậm rãi hỏi:
" Nàng sao vậy?"
Lý Vân Anh chợt tức giận, nàng hùng hổ đi tới phía hắn, vung tay đánh hắn một cái, nàng khóc lên:
" Ngươi... tại sao ngươi lại mạo hiểm như vậy hả... ngươi có biết ngươi suýt phải..."
Nàng không dám nói tiếp, chỉ có thể vung từng quyền vào ngực hắn, giọt thủy tinh mỏng manh từ khóe mi chảy xuống đôi gò má. Cái tên này, hắn tại sao lại khiến nàng lo lắng đến vậy chứ! Lúc nào hắn xuất hiện trước mặt nàng, vẫn là vẻ mặt lạnh lùng đầy tự tin, lại mang chút tiếu ý cười với nàng, nhưng lần này thì lại khác, hắn xuất hiện với đầy vết thương, toàn thân không chỗ nào là còn nguyên vẹn, hắn chỉ còn một hơi thở gục trên vai nàng, khiến nàng như bị dao đâm thẳng vào tim, vừa đau vừa rát.
Thụp... thụp...
Nhìn nàng đấm vào ngực mình thụp thụp, Bắc Minh Dạ cắn răng chịu đau, vẻ mặt có chút tự trách mà nhìn nàng đang khóc trong lòng của mình, thầm cảm thấy bản thân mình quá vô dụng, lại khiến một nữ nhân rơi lệ vì mình.
Cả hai người, một người tức giận vừa khóc vừa phát tiết, người còn lại thì ngồi im để cho người kia phát tiết lên cơ thể bị thương của mình, bọn họ cứ như vậy mà trải qua liền mấy mươi phút đồng hồ, đến khi người con gái kia đã ngừng khóc, nàng nhẹ nhàng rời mặt khỏi ngực nam nhân, song mục nhìn tầng nước thấm trên tầng băng vải trước ngực hắn.
" Ta..."
Lý Vân Anh lắp bắp, nàng thẹn thùng không nói nên lời.
" Không sao cả, nếu nàng muốn phát tiết thì cứ tiếp tục, ta không cười nàng đâu."
Bắc Minh Dạ mỉm cười, song nhãn âu yếm nhìn nàng. Hắn biết nàng rất lo cho hắn, cũng phải thôi, bởi tình trạng lúc đó của hắn quả thực rất rợn người, toàn thân đầy rẫy các vết thương lớn nhỏ, một bên bả vai bị xé rách để lộ cả xương trắng, xương cốt kinh mạch ở cánh tay phải vỡ nát như tàn phế, lồng ngực gãy mấy cây xương sườn, nội tạng bị chấn vỡ thành bầy nhầy, máu me trong cơ thể cứ chảy ra liên tục không hề ngừng, nếu là người bình thường thì đã chết từ tám đời mười kiếp, hiện tại hắn còn sống đã là kỳ tích rồi.
Lý Vân Anh liếc mắt nhìn hắn, sau đó gục đầu vào ngực của hắn, nàng thủ thỉ:
" Nhìn ngươi lúc đó ta rất sợ, ta sợ mất ngươi."
Bắc Minh Dạ gật đầu, hắn ôm lấy nàng không đáp. Sau lần này, hắn khẳng định được tình cảm của hắn và Lý Vân Anh như tiến lên thêm một bước lớn, xem ra hắn lại có thêm một lão bà nữa rồi.
" E hèm..."
Một thanh âm khác đánh thức hai người, Lý Vân Anh giật mình rời khỏi ngực hắn, vội vàng đứng lên, chỉnh đốn y phục trên người, quay đầu thốt lên:
" Phong Viện Trưởng."
Bắc Minh Dạ đang ôm lấy Lý Vân Anh, nàng bất chợt rời khỏi lồng ngực khiến hắn cảm thấy khó hiểu, tuy nhiên lời nói của nàng vang lên làm hắn bất ngờ, vội vàng nhìn sang phía đối diện.
Trong mắt hắn, một lão nhân mặc bạch y thuần sắc đứng trước mặt hai người, song mục lạnh nhạt nhìn vào Bắc Minh Dạ đang ngồi trên giường tre, mái tóc trắng phũ dài, bộ râu cũng dài tận ngực. Thế nhưng, Bắc Minh Dạ cảm thấy một tầng áp lực vô hình khiến hắn không dám phản kháng, trước mặt người này hắn như một con kiến vậy, tùy tiện có thể bóp chết bất kỳ lúc nào!
" Tiểu tử Bắc Minh Dạ ra mắt Phong Viện Trưởng." Bắc Minh Dạ đứng dậy, hắn một chân quỳ xuống, chắp tay nói.
" Không cần đa lễ, mau đứng lên di." Phong Thanh Dương phất tay, lạnh nhạt đáp.
Sau đó, lão ta ngồi xuống chiếc ghế tre đối diện, tay cầm lấy một bình trà để trên chiếc bàn tre, nhẹ nhàng đổ vào ly, thế nhưng nhãn quang lại nhìn chằm chằm vào Bắc Minh Dạ khiến hắn rùng mình sởn cả tóc gáy. Trước ánh mắt này của Phong Thanh Dương, dường như mọi bí mật của hắn đều bị nhìn thấu, từ trên xuống dưới không hề có một thứ gì có thể che dấu được!
" Ngươi làm cách nào để đánh chết được một con Tứ giai Hồn Thú vậy?"
Phong Thanh Dương uống một ngụm trà nhỏ, sau đó lạnh nhạt hỏi. Kế bên Bắc Minh Dạ, Lý Vân Anh cũng đầy tò mò nhìn hắn. Không biết tên này làm cách nào để có thể giết chết được Tứ giai Hồn thú?
" Quả nhiên là hỏi về vấn đề này." Bắc Minh Dạ thầm cười khổ trong lòng, hắn không thể nào kể đến việc bản thân sở hữu Vô Định Võ Hồn lẫn cả Tả Luân Đồng được, hai thứ này là vật quan trọng bảo toàn tính mạng của hắn, dù người ở hành tinh có biết hay không tồn tại của hai loại vật này.
" Thôi thì khoác lác đại vậy!" Bắc Minh Dạ gật đầu, vội hướng mắt về phía Phong Thanh Dương đang nhàn nhã uống trà đợi hắn, hít sâu một hơi, sau đó trả lời:
" Tiểu tử chỉ là gặp may, tận dụng do con Tứ giai Hồn thú kia sơ sẩy, để tiểu tử nắm được điểm yếu nên một quyền có thể hạ gục được nó, nếu không tiểu tử đã chết từ lâu!"
" Thật sao." Phong Thanh Dương nhíu đôi mày, hạ giọng nói. Lý Vân Anh cũng ngạc nhiên không kém.
" Vâng." Bắc Minh Dạ gật đầu xác nhận.
" Nếu đã là như vậy thì lão phu cũng không làm khó ngươi! Ba ngày nữa là diễn ra buổi chào đón tân đệ tử của Học Viện Bá Vương, hôm đó ngươi cứ việc tập trung lại, sau đó tiến vào Phong Thần Phân Viện của ta."
Phong Thanh Dương cũng không muốn hỏi thêm, lão uống một ngụm trà nhỏ, bình thản lên tiếng.
" Ý của người là..." Bắc Minh Dạ nghe mà khó hiểu, chẳng lẽ lão đầu này đã định sẵn việc ta trở thành tinh anh đệ tử, gia nhập phân viện rồi hay sao!
Bên cạnh hắn, Lý Vân Anh cũng giật mình, không ngờ Phong Thần Phân Viện Viện Trưởng - Phong Thanh Dương lại trực tiếp chiêu mộ đệ tử theo kiểu này, khiến nàng cảm thấy ngạc nhiên bội phần.
" Ý đã rõ trong lời nói của lão phu, ngươi không cần phải thắc mắc gì thêm cả!" Phong Thanh Dương trực tiếp đáp, sau đó đứng dậy phất tay rời đi trước ánh mắt ngỡ ngàng của hai người. Thế nhưng, chưa đi được mấy bước, lão lạnh lùng lên tiếng:
" Ta cho ngươi một ít thông tin, mẫu thân của ngươi, tức là Uyển Ngọc Khanh, hiện tại đã trở về Uyển gia ở Nam Kỳ Hoàng Đô. Còn trở về Uyển gia để làm gì, tự bản thân ngươi tìm hiểu đi!"
" Khoan đã, người nói mẫu thân ta trở về đâu!" Bắc Minh Dạ chưa kịp hiểu chuyện gì, vội vàng nói, nhưng sau lời nói của hắn là sự yên lặng không có lời đáp lại, Phong Thanh Dương đã rời đi.
Rầm...
" Khốn kiếp!!!"
Bắc Minh Dạ đấm mạnh một quyền vào cột tre bên cạnh, Bắc Minh Dạ tức giận mắng một tiếng, vầng trán nổi gân xanh, song mục co lại, môi mím chặt. Thảo nào, đêm hôm đó mẫu thân lại tỏ ra vẻ khác thường, nàng đã dự định sẽ rời đi vào ban đêm, chỉ có hắn là ngu ngốc không biết chuyện gì cả!
" Dạ, tay ngươi chảy máu rồi!"
Lý Vân Anh thấy một tầng máu đỏ trên bàn tay trái của hắn, nàng lo lắng lấy vải băng xử lý vết thương. Nhìn máu đỏ đang rỉ ra trên đốt tay, nàng lo lắng ra mặt. Quyền lúc nãy của hắn chắc chắn không hề nhẹ một tí nào!
" Ta không sao đâu!"
Bắc Minh Dạ phát giác được bàn tay đang chảy máu, vội đưa mắt xuống bàn tay đang được Lý Vân Anh tỷ mỉ băng lại, hắn nhẹ giọng nói.
Tuy nhiên, Lý Vân Anh chỉ im lặng không nói, đôi ngọc thủ mảnh khảnh quấn lấy tầng băng nhỏ trên bàn tay thô ráp của hắn, cột lại tạo thành một cái thắt nơ nhỏ. Sau đó, nàng cất lấy những thứ băng bó này vào giới chỉ.
" Nàng không tò mò về thân thế của ta sao? Nàng cũng đã nghe rồi đó!" Bất chợt, Bắc Minh Dạ nhạt giọng nói, mi mắt nặng xuống.
" Ta không có hứng thú gì với thân thế của ngươi! Ta chỉ biết ngươi là Bắc Minh Dạ, là nam nhân của ta, vậy là đủ rồi!"
Lý Vân Anh xoay đầu, ngữ khí dịu dàng, song mục như họa của nàng nhìn thẳng vào gương mặt trác kiệt của Bắc Minh Dạ.
" Ta hiểu rồi." Bắc Minh Dạ cong khóe môi. Cô nàng này lại không hề đếm xỉa tới thân thế của hắn, chỉ biết hắn là nam nhân của nàng, hắn nghe vậy là quá đủ rồi!
" Ngươi nghỉ ngơi đi! Ba ngày nữa, ta tới đưa y phục học viện cho ngươi." Lý Vân Anh chậm rãi nói, sau đó rời đi.
...
Tối đến, Bắc Minh Dạ nằm trên một cái giường tre bên ngoài trời, hắn để trần thân trên, lộ ra nửa thân quấn băng trắng, tay trái gác sau đầu, song nhãn vàng đồng ngước nhìn lên bầu trời, nơi mà những ánh sao bé tí đang chiếu rọi cùng với vầng trăng tròn, vẻ mặt suy tư.
Một bên giường, tiểu Ánh Nhi đang nhàn nhã ngồi, đôi ngọc thố đung đưa nhẹ nhàng, hai tay chống cằm suy tư hệt như Bắc Minh Dạ. Hôm nay, nàng ăn diện mới một bộ ngọc y tuyệt mỹ, tóc búi cao, gương mặt trẻ con lãnh đạm, mi mục như hoạ lại có chút gì đó trưởng thành, khiến người ta không tin vào mắt mình.
" Nàng đã biết việc mẫu thân ta rời đi?"
Bất chợt Bắc Minh Dạ lên tiếng, hắn lãnh nhạt hỏi.
" Ừm, ta biết nhưng không thể nói cho thiếu gia, sợ rằng người không kìm lòng mà lên đường đi tìm nàng ta!"
Ánh Nhi gật đầu xác nhận.
" Cám ơn nàng lúc đó không nói cho ta nghe."
Bắc Minh Dạ gật đầu đáp. Hắn hiểu dụng ý của Ánh Nhi, nếu lúc đó nàng nói hắn biết, hắn chắc chắn sẽ lên đường đi tìm mẫu thân của mình, dù biết bản thân không thể làm được gì, nếu gặp được chỉ khiến nàng thêm khó xử.
" Thiếu gia thông minh, thấu hiểu như vậy thì quá tốt! Hiện tại người cần nâng cao thực lực của mình, cố gắng học tập thật tốt trong học viện."
" Cũng may mắn, thiếu gia được lão đầu viện trưởng thần bí của phân viện Phong Thần nhìn trúng, xem như được lợi tốt. Nếu thiếu gia được lão ta chỉ dạy tận tình, cùng thiên phú của bản thân, trong vòng một năm đột phá Võ Tông Cảnh không là vấn đề."
Ánh Nhi nhẹ giọng khuyên bảo.
" Được, ta sẽ cố gắng. Khi nhìn thấy đám người của Nam Kỳ Hoàng Triều kia xuất hiện ở một tiểu vương triều, ta thấy bản thân mình còn thua xa bọn hắn rất nhiều, nhất là nữ tử mặc kim bào kia."
Bắc Minh Dạ lại gật đầu, tuy nhiên khi nhắc đến đám thiếu niên của Nam Kỳ Hoàng Triều, hắn lại không nhịn được mà nhíu mày, trầm giọng. Đùa sao, khi bọn hắn phô trương thực lực của bản thân như vậy, hắn mới biết ngoài kia còn có những yêu nghiệt đến mức này, vượt giai chém giết như mổ trâu cắt đầu gà, miểu sát một lúc mấy chục con hồn thú như vặt cỏ bẻ cây, có mấy ai được đảm lượng như vậy!
" Bởi thế sắp tới thiếu gia phải cố gắng thật nhiều, người ta bỏ mười phần sức lực tu luyện, thiếu gia chí ít cũng phải gấp đôi hoặc gấp ba, may ra mới đuổi kịp người ta."
Ánh Nhi vội vàng nói.
" Để xem như nào đã, ba ngày sau chính thức gia nhập học viện, trở thành nội môn đệ tử, sau đó ta sẽ tính tiếp."
Bắc Minh Dạ đáp, ngữ khí nhạt nhẽo, song mục vẫn nhìn chằm chằm lấy những ngôi sao toạ lạc trên trời cao.
Hai người im lặng, cùng nhau ngắm trời nhìn mây, cả hai đều có một dòng suy nghĩ riêng cho bản thân, không đánh động gì tới nhau. Bên ngoài kia, tiếng dế đêm kêu réc réc tạo nên bản nhạc cội nguồn của tự nhiên, thêm vài tiếng cú đêm giao thoa với thanh âm của loài côn trùng ấy, hình thành bản thiên ca hoàn mỹ.