Cơn cao trào qua đi, Uyển Ngọc Khanh cả người run nhè nhẹ, nàng nằm im trên sàn hít thở từng hơi đều đặn.
Trên người nàng, Bắc Minh Dạ tiếp tục trò chơi của mình, hắn như một đứa trẻ tìm được món đồ chơi mới, hai quả đồi núi hùng vĩ trở thành hai cái bánh bao mặc cho hắn nhào nặn, hai hạt đào mút chùn chụt dính đầy nước bọt của Bắc Minh Dạ.
... Dạ... Dạ nhi...
Uyển Ngọc Khanh nhẹ giọng gọi hắn, tiếng của nàng nhỏ còn hơn cả muỗi kêu.
Nhưng nào có qua được thính giác của Bắc Minh Dạ, hắn ngước đầu lên nhìn nàng, ngây thơ hỏi:
Có chuyện gì sao ạ?...
Nói xong thì đưa tay tới vùng tam giác thần bí kia, bàn tay thô ráp sờ đến nhẹ nhàng bóp bóp nơi múp míp, thi thoảng ngón tay cạ nhẹ vào hai cánh hoa đã ướt đẫm.
Ưm... đừng... đừng nghịch nó...
Nơi tư mật bị tập kích, ngón tay của hắn tà ác chạm vào mép âm hộ làm Uyển Ngọc Khanh ưm lên một tiếng, nàng vội vàng nói.
Sao thế... người không sướng sao...
Bắc Minh Dạ tiếp tục giở trò ngây thơ, hắn đưa hai ngón tay vào trong, chúng có lại khều khều hai bên vách thịt.
Hơ... có... nhưng... nhưng con đừng... hơ... đừng nghịch... nữa.. ưm...
Uyển Ngọc Khanh rên nhẹ vài tiếng, nàng cả người nóng hơn cả lò lửa, bên dưới ngứa ngáy lại bị hắn trêu chọc khiến nàng bị kích thích, nước bên trong càng rỉ ra nhiều hơn.
Vậy... người làm con sướng đi...
Bắc Minh Dạ cười tà, hắn rời khỏi người nàng, một tay lột sạch y phục của mình để lộ cơ thể nhỏ nhắn, trường thương hùng dũng vươn dài với kích cỡ khủng bố, đường gân mạch nổi cộm lên khiến Uyển Ngọc Khanh nhìn vào cũng thấy giật mình, nàng không thể tưởng tượng được cái thứ này đã ra vào bên dưới của nàng ngày hôm qua.
Làm đi mẫu thân... hệt như cái cách mà hôm qua người làm...
Bắc Minh Dạ đưa tiểu huynh đệ tiến tới, hắn tiếu ý nhìn nàng.
Chụt...
Uyển Ngọc Khanh biết bản thân không còn đường lui, nàng ngồi dậy rồi quỳ xuống, môi đỏ hướng tới hôn lên đầu rùa dữ tợn kia một cái, sau đó nhẹ nhàng đưa thân côn vào trong khoang miệng thơm tho của mình, chiếc lưỡi như mãng xà cuốn lên khúc thịt cứng rắn ấy, ngọc thủ nõn nà xoắn lên xuống một cách thành thục.
A... mẫu thân tuyệt quá... người làm con sướng đến chết mất...
Bắc Minh Dạ toàn thân mạch máu nóng như muốn nổ tung, từng lỗ chân lông nổi cộm lên, cả người như đang bay bổng trên chín tận mây xanh.
Ụt... ụt... ụt...
Uyển Ngọc Khanh liếm dần dần xuống, nàng quét một đường dài từ đỉnh côn xuống hai hòn bi, mút hai quả trứng nhỏ tạo ra âm thanh ụt ụt, nàng ngấu nghiến lấy chúng một hồi thật lâu rồi trở lại đầu rùa, nàng đánh lưỡi bem bép, tay xóc ngày một nhanh hơn.
Ặc... sướng quá...
Bắc Minh Dạ rên ngày càng to, hắn quả thật quá phê, nó còn hơn cả cái đêm hôm qua nữa, hắn lại sắp thất thủ rồi.
Đến khi Uyển Ngọc Khanh há to miệng một lần nữa, nàng nuốt trọn một nửa cây gậy thịt kia vào trong miệng, vừa mút vừa xoắn liên hồi thì Bắc Minh Dạ chịu không nổi nữa, hắn thở gấp.
Mẫu thân... con ra đây... người mau nhả ra đi...
Bắc Minh Dạ báo hiệu nhưng Uyển Ngọc Khanh vẫn ngậm lấy dương vật khiến hắn trợn mắt, chỉ vài giây sau thì rùng mình một cái, tinh hoa trắng đục cứ thể bắn hết vào trong miệng nàng.
Ực...
Uyển Ngọc Khanh mút mạnh lấy đầu rùa của con trai không chừa bất kỳ một giọt tinh hoa sót lại nào, sau khi thấy chúng sạch sẽ rồi mới nhả ra, sau đó liếm quanh mép một vòng rồi nuốt sạch toàn bộ tinh hoa vào bụng mình trong ánh mắt đờ đẫn của Bắc Minh Dạ.
Huề nhé...
Liếm liếm khóe môi, Uyển Ngọc Khanh tinh nghịch nói, ánh mắt như hồ ly câu dẫn người nhìn nhìn Bắc Minh Dạ, gương mặt đỏ ửng hồng hào trông gợi tình vô cùng.
Mẫu thân... con yêu người quá... chụt... chụt...
Bắc Minh Dạ nhào tới như một con thú nhỏ, hắn hôn chụt chụt lên đôi môi đỏ mọng còn vương vãi chút tinh trắng, tay nhào nặn vòng ngực căng tròn kia.
Vậy hãy làm cho ta được sướng như con... nhé...
Uyển Ngọc Khanh yêu kiều nói.
Tuân lệnh mẫu thân đại nhân...
Bắc Minh Dạ giơ tay lên trán, hắn nhận lệnh rồi dùng tay nhẹ nhàng kéo lấy chiếc quần dài trắng tinh khiết, rất nhanh chóng nó đã rời khỏi thân thể của Uyển Ngọc Khanh mà nằm vất vưởng ở một nơi nào đó.
Đẹp quá...
Chân chính lần này Bắc Minh Dạ mới thấy được toàn cảnh thân dưới của mẫu thân hắn dưới ánh sáng mặt trời, một vùng tam giác thần bí bị che chắn bởi một tiết khổ màu trắng tinh đã ướt đẫm tự bao giờ, bên dưới là vùng đùi thon trắng trẻo đàn hồi đầy thơm tho, ngọc thố nõn nà không lấy một vết bẩn nào!
Chụt... chụt... chụt...
Bắc Minh Dạ không đợi lâu, hắn cúi người nhẹ nhàng để ngọc thố của Uyển Ngọc Khanh lên đôi vai gầy của mình, hắn đưa lưỡi ra mà liếm láp quanh vùng đùi mịn của nàng, từng đường nước bọt cứ thể lan tỏa khắp hai bên đùi trắng.
Ưm...
Uyển Ngọc Khanh che miệng ưm lên một tiếng gợi tình, nàng khép hờ mắt tận hưởng, chiếc lưỡi xấu xa của hắn đi dọc trên bắp đùi nàng gây nhột nhột nhưng khoái cảm lại tăng lên gấp nhiều lần, gương mặt đỏ hồng gợi tình nay lại càng đỏ thêm.
Chụt... chụt... xoạt...
Tìm đến nơi thần bí nữ tử, Bắc Minh Dạ hôn lên vùng tam giác qua lớp vải mỏng, sau đó đưa tay gỡ lấy chúng, hai mắt tỏa sáng nhìn tới vùng đất màu mỡ có thể khiến nam nhân vạn người ghen tị.
Đẹp quá...
Bắc Minh Dạ chỉ có thể thốt lên thêm một câu, dù đã chứng kiến nó vào tối qua nhưng điều kiện ánh sáng quá yếu, hắn không thể nhìn thấy được rõ ràng nơi tư mật của mẫu thân, nhưng giờ đây nó đang phơi bày hoàn toàn trước mắt của hắn, một vùng đất màu mỡ múp múp với vài cọng lông đen mun, bên dưới là khe suối bí ẩn đang róc rách chảy ra từng giọt âm dịch, xoáy động thần bí cứ thụt ra thụt vào khiến hắn càng thêm mê say.
Chụt... chụt...
Không đợi quá lâu, Bắc Minh Dạ úp mặt vào nơi tuyệt mỹ đó, cái lưỡi ranh ma của hắn quét ngang đi dọc trên vùng đất hình tam giác kia, từng sợi bạc trắng dính chặt lên lớp lông mun, sau đó hắn tiến tới khe suối múp míp với hai bên rãnh đã ửng đỏ, hạt đậu nhỏ cương cương chỉa ra ngoài, từng giọt âm dịch dinh dính bên hai mép thịt hồng hào. Hắn mút, hắn đánh bem bép, hắn hôn, hắn làm đủ mọi thứ với cái lưỡi của mình lên vật âm kia.
Uyển Ngọc Khanh sướng khoái rên lên, nàng đưa tay vịn lấy đầu hắn, một tay sờ lấy một bên ngực xoa nắn liên tục.
Chụt... xoạt... xoạt... xoạt...
Bắc Minh Dạ như ông thợ chăm chỉ, hắn cuốn lưỡi xoắn vào trong động, đánh liên tiếp lên hai bên thành vách bằng thịt, hạt đậu nhỏ cũng bị hắn cuộn vào trong miệng mà mút chùn chụt, âm dịch bao nhiêu cũng chảy hết vào trong miệng hắn, hai tay cũng không rảnh rang gì mà tìm đến ngực nàng nắn bóp đủ trò, hai hạt anh đào cũng bị hắn kéo giãn ra rồi nhéo nhẹ.
Hơ... hơ... hơ...
Uyển Ngọc Khanh rên rỉ, nàng thở ngày một nặng nhọc, lưỡi hắn chọc liên tục vào trong khiến nàng phê đến đê tê mê, đã thế hắn còn chơi đùa với ngực nàng, chọc ghẹo hai hạt anh đào đính trên ngực đã cương cứng cùng hạt đậu nhỏ nhắn khiến cô nào có chịu nổi, đỉnh vu sơn cực lạc sắp mở cửa cho cô rồi.
Nghe tiếng thở nặng nhọc kia thì Bắc Minh Dạ đã biết nàng sướng lắm rồi, hắn gia tốc chọc lưỡi vào trong liên tục, xe mạnh hai hạt đào cùng hạt đậu ngày càng cương cứng lên của nàng.
Ặc...
Nhục dục như vũ bão lao đến, Uyển Ngọc Khanh không chịu nổi liền hét dài một tiếng, thân thể nàng co giật liên hồi, bên dưới phun ra một dòng nước ấm nóng chảy thẳng hết vào miệng của Bắc Minh Dạ.
Ực... ực...
Bắc Minh Dạ tham lam hút sạch đống âm khí từ cửa động trào ra, Uyển Ngọc Khanh lên đỉnh phải gọi là dữ dội khi cả một phút liền nàng mới xuất hết lượng âm dịch trong đợt cao trào này, Bắc Minh Dạ liếm liếm quanh vùng ẩm thấp kia một lần rồi mới nuốt sạch đống âm dịch trong miệng mình.
Phù... phù...
Sau cơn cao trào, Uyển Ngọc Khanh thở hổn hển vì mệt, cơ thể nàng vẫn còn run rẩy nhè nhẹ, gương mặt đỏ chót với vài giọt mồ hôi lấm tấm trên vầng trán, hơi nước ẩm ướt nơi khóe mắt.
Chụt...
Bắc Minh Dạ biết nàng đã hơi mệt, hắn cúi người hôn nàng một cái, sau đó hắn nhẹ nhàng mặc lại y phục cho nàng. Hắn biết hôm nay như thế là đã đủ, tối hôm qua hai người đã đại chiến không biết bao nhiêu hiệp nên hôm nay dừng lại ở đây, ngày tháng còn dài, hắn còn có thể cùng nàng làm chuyện ấy vô số lần!
Uyển Ngọc Khanh nhìn hành động của hắn thì không biết nói gì hơn, nàng yêu kiều nhìn hắn như thiếu nữ tìm được chân tình.
Cạch...
Bắc Minh Dạ tới bàn ăn, hắn bê hết đống thức ăn xuống sàn, sau đó ngồi cạnh nàng mà thưởng thức bữa sáng.
Uyển Ngọc Khanh thì nhẹ nhàng tựa đầu vào vai hắn, hai người cũng nhau trải qua bữa sáng, đến khi Bắc Minh Dạ ăn xong thì trời cũng đã lên khá cao.
...
Xoạc...
Bắc Minh Dạ vươn mình, hắn đứng trước sân trống, lắc lắc người chuẩn bị luyện võ kỹ mới nhận được từ lúc sáng, và dĩ nhiên việc hắn có được võ hồn cũng đã kể cho Uyển Ngọc Khanh nghe, dẫu sao cũng là mẫu thân hay nữ nhân của hắn, hắn cũng không ngại mà kể cho nàng nghe, tuy nhiên về việc hắn thức tỉnh từ đâu thì hắn không nói, chỉ có thể cho là một vị cao nhân nào đó giúp hắn mà thôi!
Phù...
Thở ra một ngụm trọc khí, Bắc Minh Dạ lạnh lùng nơi ánh mắt, gương mặt điềm tĩnh, thân thể đình chỉ hoạt động, hai chân cùng hai tay tạo thành một thế thủ. Sau lưng hắn, hắc ám võ hồn xuất hiện, một mảnh hắc ám u linh với đôi mắt đỏ ngầu không ngừng thôn phệ hồn lực thiên địa.
Cách hắn không xa, cô nàng Ánh nhi cầm một cái ô dù ngồi trên một cành cây, hai chân đung đưa thích thú, ánh mắt nhìn thân ảnh đang đứng giữa trời nắng, khóe miệng lấp lóe nụ cười.
" Vô Ảnh Bộ!!"
Bắc Minh Dạ hét lên, thân ảnh lao đi vun vút chỉ để lại phía sau vài đạo tàn ảnh.
" Lôi Hùng Quyền!!"
Bắc Minh Dạ lại hét lên, đôi tay gồng cơ nổi cộm lên từng sợi gân mạch, hắn hung dữ vung lấy một quyền vào tảng thạch trước mắt.
Ầmmmm...
Quyền đầu hung ác như vuốt lôi hùng, cổ hồn lực mạnh mẽ đánh thẳng vào tảng thạch to như quả núi, tảng thạch rung chấn nhưng không hề nhúc nhích, dư ba công kích càn quét khắp bốn phương tám hướng.
" Lại nào!"
Bắc Minh Dạ lùi lại vài bước, hắn tiếp tục tiến tới, lần này hắn dùng Vô Ảnh Bộ lao tốc đến và thi triển quyền đầu, nhưng lần này không phải Lôi Hùng Quyền nữa mà là Thiết Ngưu Quyền.
Ầm...
Như một cổ thủy ngưu cứng cáp, Bắc Minh Dạ quyền đầu đấm tới, cùi trỏ dội mạnh vào tảng thạch khiến nó rung lắc nhưng vẫn không hề sứt mẻ lấy một phân nào.
" Tiếp nữa! Hỏa Dương Quyền!!"
Bắc Minh Dạ như không hề mệt mỏi, hắn tiếp tục lao đến, lần này là Hỏa Dương Quyền.
Ầm...
Vòng tay gồng chặt tạo thành hư ảnh sừng hỏa dương, hắn cường thế đấm tới nhưng lại một lần nữa, tảng thạch to lớn kia bị chấn nhưng không hề si nhê một tí nào.
" Băng Ưng Quyền!!"
Lần này là thức cuối cùng của Tinh Linh Quyền, hai tay dang rộng tạo thành cánh chim ưng, hồn lực xung quanh mô phỏng lấy từng giọt sợi băng hàn, hắn lao đến.
Ầmmmm...
Lần này thì có phần khả quan hơn, tảng thạch di chuyển được một tí nhưng trạng thái vẫn như cũ, không hề sức mẻ lấy một phân.
Phù...
Thi triển bốn đòn quyền liên tục cùng với Vô Ảnh Bộ chưa thành thạo, Bắc Minh Dạ toàn thân mệt mỏi, hồn lực trong người như cạn kiệt sạch sẽ, cơ thể ê ẩm mỗi một lần va chạm với tảng thạch.
Thế nhưng tại sao hắn lại tập võ kỹ với tảng thạch to như tiểu sơn này, đó là bởi vì đây chính là một thứ Không Thạch, là loại thạch từ ngoài tinh không rơi vào, so với Thiên cấp khoáng thạch độ cứng cáp phải hơn mấy chục lần, cho nên đem nó ra mà luyện võ kỹ đúng là không tồi!
Tuy nhiên cách tập luyện này nếu người ngoài nhìn vào thì chỉ có chửi hắn ngu ngốc, không một võ đồ nào lại đi dùng quyền cước với một loại khoáng thạch cứng như thế này, nếu chẳng may phản chấn quá mạnh rất dễ bị thương tổn, đặc biệt thể xác sẽ bị tàn phá không ít.
Nhưng đó cũng chính là mục đích của Bắc Minh Dạ, hắn thân thể yếu ớt, lại không có võ kỹ cấp bậc dạng luyện thể nên chỉ có thể dùng cách thô sơ nhất để mà luyện thể, hơn nữa trong người hắn còn tận mười mấy hai mươi viên Hoàn Thể Đan, chỉ cần nuốt vào là cơ thể bình phục lại như cũ không chút sức mẻ nào!
Nếu như có người biết được hắn dùng Hoàn Thể Đan để phục vụ cho việc luyện thể thì ắt hẳn sẽ đập đầu chết oách đi cho xong! Hoàn Thể Đan quý hiếm, cả một thành trì lớn như Sài Thành cũng phải trân quý loại đan dược này, nó như là sinh mạng thứ hai của võ giả trong các lần thám hiểm hay tỷ thí! Vậy mà với tên Bắc Minh Dạ này lại như rau cải, chỉ dùng để hồi phục cơ thể rồi sau đó tiếp tục hành hạ cơ thể.
Thời gian cứ thế trôi qua, mấy tiếng đồng hồ liên tục Bắc Minh Dạ vẫn một mực tập luyện hai loại võ kỹ Tinh Linh Quyền Thú và Vô Ảnh Bộ. Về lai lịch võ kỹ thì Tinh Linh Quyền Thú là tác phẩm do Tinh Linh Yêu Đế sáng tạo ra, còn Vô Ảnh Bộ thực chất là võ kỹ công pháp của Vô Ảnh Đao, một vị cường giả đỉnh tiêm và là thành chủ của Thành Gia Định.