Luyện hồn là một pháp thuật tiêu biểu của ma phái, hầu hết ma tu đều chọn linh hồn thú hoặc linh hồn yêu, nhưng họ cũng không ngại linh hồn sống của con người, và tốt nhất trong số những linh hồn sống của con người là linh hồn tu sĩ cấp cao.
Người ta nói rằng đối với một ma tu khi luyện hồn, linh hồn cấp cao Nguyên Anh không khác gì một báu vật.
Nam Nhan ẩn nấp trong bóng tối, nhìn ma tu Nguyên Anh bày trận luyện hồn trước căn nhà tranh, sau đó vỗ nhẹ vào túi càn khôn, thả ra một chiếc ô màu đen.
Ngay khi chiếc ô đen được mở ra, năm khuôn mặt quỷ vui, giận, buồn, si, hận xuất hiện trên chiếc ô, và năm ngọn lửa ma quái phóng ra, bao quanh người ma tu.
Nam Nhan có thể nhìn thấy rõ ràng những ấn ký mờ trên năm khuôn mặt quỷ này. Nếu nàng nghĩ không lầm.. đây đều là linh hồn của những người tu luyện Phật giáo.
Ánh mắt Nam Nhan hơi tối lại, nàng siết chặt tràng hạt, ngăn sát ý đạt tới đỉnh điểm. Ma tu Nguyên Anh dùng lòng bàn tay từ trên không mở cửa nhà tranh ra, nụ cười trên mặt đột nhiên cứng đờ, gã đột nhiên hét lên, quay người định bỏ chạy, nhưng những bó tóc dài bay ra khỏi nhà tranh, trong tích tắc quấn chặt ma tu và kéo gã ta vào trong nhà.
Cửa nhà đóng sầm lại, chỉ còn chiếc ô đen Ngũ Quỷ rơi tại chỗ.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, Nam Nhan một bên ngơ ngác nhìn, hồi lâu không thấy trong nhà có động tĩnh gì, nàng tiến lại gần, áp tai vào để nghe kỹ.
Nam Nhan nghe thấy tiếng nhai phát ra từ trong nhà.
Chẳng bao lâu, tiếng nhai đã biến mất. Nam Nhan trốn sau tòa nhà gỗ đối diện, sau đó nhìn thấy cửa nhà tranh lại mở ra. Ma tu Nguyên Anh vừa bị kéo vào trong nhà đi ra, còn nguyên vẹn. Gã nhặt chiếc ô trên mặt đất, bước về phía tia sáng xanh duy nhất chiếu sáng trên bầu trời đêm.
Một lúc lâu sau, Nam Nhan từ trong bóng tối đi ra, nhìn cửa nhà tranh trước khi nó tự đóng lại, phát hiện trong nhà trống rỗng, bóng của ông già không mắt vừa rồi cũng không thấy nữa.
Không phải! Tên tu sĩ Nguyên Anh đó có lẽ đã bị quỷ chiếm thân, cho dù không bị thì cũng bị quỷ nhập.
Nam Nhan tê cả da đầu khi đột nhiên nghe thấy tiếng dây xích kéo, đành nghiến răng nghiến lợi trốn vào trong nhà tranh. Không lâu sau, Đại trưởng lão, Dự trưởng lão và những người khác của phái Vô Tương xuất hiện ở lối vào con hẻm, điên cuồng chạy về phía bên này.
"Đừng phi hành! Ở đây có cấm chế, bay sẽ bị đám quỷ kia bắt!"
Tu vi Nguyên Anh không cần phi hành cũng nhanh hơn rất nhiều so với Kết Đan. Chỉ trong nháy mắt, sau vài lần dịch chuyển tức thời, họ đã xuất hiện trước căn nhà tranh.
"Đáng chết, không phải nói không có nguy hiểm sao? Hoắc Vô Kỵ lừa chúng ta!"
"Vô Tương tông ta thành tâm cống nạp, ta có bao giờ không quy phục Thiên Tà giáo đâu!"
Vô Tương tông chỉ còn lại năm Nguyên Anh, bọn họ đều rất tức giận.
Ở bên kia, Lệ Miên cùng một tu sĩ Nguyên Anh chạy đến nơi này. Hai bên gặp nhau, nhất thời giận dữ.
Dự trưởng lão là người đầu tiên tức giận nói: "Tại sao nơi này lại nguy hiểm như vậy? Thiên Tà giáo không có lời giải thích sao?"
Sắc mặt Lệ Miên cũng khó coi. Tu sĩ Nguyên Anh của Thiên Tà giáo bên cạnh nàng ta tối sầm mặt nói: "Làm sao phó giáo chủ của ta, đường đường tu sĩ Hóa Thần, lại có thể lừa dối một vài Nguyên Anh đơn thuần? Cho dù ngài ấy có lừa dối ngươi, tại sao lại để cả con gái của Ngục Tà Hầu giáo chủ cùng rơi vào bẫy? Chắc chắn có điều gì đó đã xảy ra ở quỷ trấn này!"
Lệ Miên lấy ra một chiếc đồng hồ cát và nói: "Đã hai canh giờ trôi qua. Nếu trong vòng bốn canh giờ không tìm được lối ra, chúng ta sẽ phải chịu theo số phận!"
Lúc này, xiềng xích từ mọi hướng đang kéo đến gần, Nam Nhan đang trốn trong nhà tranh lo lắng tung tích của Ân Gia nên mở cửa và nói: "Mọi người hãy vào trốn trong ngôi nhà này đi!"
Đám người kia vốn trong đầu đang đầy lo lắng, liền vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
"Mau vào đi! Trong nhà tranh này không có quỷ!"
Nhà tuy lớn nhưng khi tám người chen vào, nó lại có vẻ vô cùng nhỏ bé. Mọi người đều biết rằng tất cả những ngôi nhà trong quỷ trấn này đều có tác dụng ngăn cách khí tức nên họ nín thở một lúc và lắng nghe chuyển động bên ngoài.
Trong số họ, Nam Nhan có đôi tai thính nhất. Ngay sau đó nàng nghe thấy có thứ gì đó đang bay về phía mình, kéo theo sợi dây xích. Một lúc sau, ngoài cửa truyền đến một âm thanh dày đặc, liên tục có tiếng đóng mở cửa. Có cái bóng kéo sợi dây xích về phía nhà tranh.
Mọi người nhìn nhau, biết rằng đường phố bên ngoài bây giờ hẳn là đầy quỷ.
Nhà tranh có phần xiêu vẹo, cửa cũng làm bằng tranh. Qua khe nứt, Nam Nhan nhìn thấy một đứa trẻ đứng bên ngoài chỉ cao bằng vòng eo của nàng, toàn thân đứa trẻ đã cháy thành than, ngoại trừ một đôi mắt to lớn đang ngơ ngác nhìn cửa nhà tranh.
Đứa trẻ đưa tay kéo chốt cửa như muốn vào trong, nhưng tu sĩ Nguyên Anh đứng ở cửa lập tức tìm cách khóa cửa, đứa trẻ khiến cửa kêu lạch cạch một lúc trước khi từ bỏ.
Hàng trăm con quỷ tuần tra trên đường phố. Mỗi con tìm một ngôi nhà và bước vào. Bên ngoài yên tĩnh.
Lệ Miên hít một hơi dài, vuốt bộ ngực đang phập phồng của mình, nói: "Miên nhi thật sự sợ.."
Cô nàng vừa nói, người bên cạnh đã bịt miệng cô nàng lại. Cùng lúc đó, cửa sổ phía sau đột nhiên mở ra một khe nhỏ, đứa trẻ cháy đen đang dựa vào cửa sổ, nhìn trộm vào phòng với đôi mắt to.
Nam Nhan nhìn thấy đứa trẻ có đôi mắt sắc bén, liền nhanh như chớp nhảy tới cửa sổ, một Phạn ấn bịt kín cửa sổ. Bị Phật lực kích thích, quỷ nhỏ rít lên rồi chạy nhanh vào ngôi nhà bằng đá bên cạnh.
Sau khi mọi chuyện lắng xuống, Lệ Miên nheo mắt nhìn chằm chằm Nam Nhan, tay phải cầm con dao rắn chĩa vào Nam Nhan: "Phật tu?"
"Dừng tay!" Người Vô Tương phái đã biết Nam Nhan, lập tức tụ lại nói: "Cái trấn này đầy rẫy quỷ dữ, có một Phật tu chính là tốt hơn bất cứ điều gì."
Lệ Miên nhướng mày nói: "Lúc đầu nàng ấy trốn trong nhà này, làm sao ta biết được nàng ấy không bị quỷ ám như những người đó?"
Đại trưởng lão Vô Tương tông nói: "Vị đạo sĩ này là người của Vô Tương tông ta, nếu bị quỷ ám, còn gọi chúng ta vào sao?"
Sau một hồi bế tắc, lão Nguyên Anh hậu kỳ bên cạnh Lệ Miên hừ lạnh, nói: "Ở đây dây dưa cũng vô ích, tốt nhất là hợp tác cùng nhau tìm ra lối thoát!"
Ma tu không nói chuyện đạo đức.
Nam Nhan đã hài lòng với tình cảnh hiện tại, nhanh chóng hỏi tu sĩ Vô Tương tông: "Nhị ca ta và Dự tiền bối tiến vào quỷ thành trước, bùa đưa tin không thể liên lạc được, ta cũng không biết hắn đã đi đâu."
Trưởng lão của Vô Tương tông với vẻ mặt u ám nói: "Mọi người đều phân tán và dịch chuyển ngẫu nhiên ngay khi vào thành này. Chỉ những người được dịch chuyển đến đường phố mới có thể liên lạc bằng bùa đưa tin. Nếu họ được dịch chuyển đến một nơi như ngôi nhà quỷ ám, đó có lẽ là một điều tồi tệ."
Linh thức của Nam Nhan tập trung trong chiếc nhẫn Tu Di, nhìn thấy ngọn lửa sinh mệnh của ba ca ca rất mạnh mẽ, cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, nói: "Rõ ràng chúng ta đã tiến vào cổng thành, nhưng lại không biết cổng thành ở đâu, liệu chúng ta có thể ra ngoài được không."
Tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ của Thiên Tà giáo nói: "Nơi này mặc dù kỳ quái, nhưng dọc đường đi ta có thể nhìn thấy một số quy luật. Càng đến gần ngọn lửa xanh trên mây, nhà cửa càng vững chắc. Nếu coi nơi này như một thủ đô, khu vực có nhà tranh tập trung là khu ổ chuột, nhà gỗ là khu dân cư bình thường, khu vực có nhà hoặc sân bằng đá là khu giàu có, thì nơi có ngọn lửa xanh giống như là một cung điện ở thủ đô."
Tu sĩ Nguyên Anh hiển nhiên hiểu biết nhiều. Nam Nhan lập tức vẽ ra một bản đồ sơ bộ về kết cấu của thành như lão vừa nhắc tới.
"Mỗi canh giờ trong thành này, có hàng trăm con quỷ ngẫu nhiên xuất hiện ở một khu vực để tuần tra trong thành. Tu sĩ mở cửa có thể nhìn thấy quỷ, hoặc có thể.." Có người chộp lấy một viên đá xám trong góc, và dùng linh lực phá vỡ lớp bên ngoài của đá, để lộ khoáng chất màu xanh lam và trong suốt bên trong, "Có một kho báu."
"Hắc Hỏa Thạch cấp bốn, dùng để luyện chế pháp khí bản mệnh ở giai đoạn Kết Đan."
Đại trưởng lão của phái Vô Tương nói: "Trong căn nhà tranh ta vào trước đó còn có một thanh kiếm gãy. Có thể thấy đó là một linh khí."
Mọi người im lặng một lúc rồi mở to mắt. Ngôi nhà này chẳng phải là một rương kho báu sao?
"Phú quý phải được tìm ra trong nguy hiểm. Tu sĩ tranh đấu với trời và người. Phó tông chủ và Ngục Tà Hầu giáo chủ có mối quan hệ định mệnh. Làm sao họ có thể lừa dối chúng ta? Có lẽ những Nguyên Anh khác đã đến trung tâm thành để tìm kiếm cơ hội."
"Hơn nữa, người được cho là chủ trì cơ hội lần này chính là đệ tử chân truyền của phó tông chủ. Phó tông chủ nhất định sẽ nói cho hắn biết tất cả tin tức về quỷ trấn này. Nếu tìm được hắn, rất có thể sẽ tìm được một lối thoát!"
* * *
Ân Gia lúc đầu bước vào thành một cách vênh váo, tưởng rằng nơi này chỉ là một bí cảnh bình thường. Nhưng vừa bước vào, hắn đã bị dịch chuyển đến một nội viện.
Trong sân trống rỗng, ngoại trừ một cái giếng khô, có ba bức tường bao quanh và có một bức tường che chắn chặt chẽ một tòa nhà cổ kính bằng gỗ được trang trí công phu. Cánh cửa của tòa nhà dường như là lối ra bên ngoài.
Lúc đầu, Ân Gia muốn trực tiếp bay ra ngoài. Nhưng vừa trèo lên tường, hắn nhìn thấy cửa sổ bên hông ngôi nhà gỗ cọt kẹt mở ra, một đôi mắt đỏ ngầu đang nhàn nhạt nhìn hắn, như thể đang mong đợi hắn ta hành động.
Não của Ân Gia trong nháy mắt bị phân mảnh, bản năng mạnh mẽ khiến hắn dừng mọi hành động. Khi hắn cẩn thận trượt xuống từ bức tường, cửa sổ lại từ từ đóng lại.
Hắn hoàn toàn mù mờ, nơi này là ở đâu vậy?
Sắc mặt hắn trắng bệch, chậm rãi di chuyển, dựa vào tường, co ro trong góc nửa canh giờ mới nghe thấy một tu sĩ từ bên ngoài nhanh chóng đến gần. Ân Gia vội vàng hét to hết sức:
"Cứu! Ai có thể giúp tq được không? Trong nhà này có quỷ!"
Tiếng bước chân bên ngoài dừng lại một lúc, sau đó bước đi tiếp mà không ngoảnh lại, như thể rất cáu kỉnh, thậm chí còn để lại vài lời trước khi rời đi:
"Nơi này khắp chỗ đều có quỷ. Ngươi chỉ có một con quỷ, nhưng bên ngoài có tới hàng trăm con!"
Nhưng vừa dứt lời, hắn ta dường như va phải thứ gì đó, hét lên rồi im bặt.
Âm thanh bên ngoài dường như cũng kích thích cái giếng khô giữa sân, tiếng vật gì đó gõ dần dần vang lên từ giếng khô.
Ân Gia rùng mình lấy ra tất cả bùa trừ tà trong nhẫn Tu Di, cũng ôm mõ gỗ được mang từ Phạn Hải phái ra trong tay, nhìn chằm chằm vào cái giếng khô hồi lâu, không biết làm thế nào. Phải đấu tranh tinh thần rất nhiều mới có đủ can đảm để đứng dậy, dùng đuôi quấn cả người vào như một cuộn lông rồi lấy ra một chiếc gương đồng, hắn ước gì mình có thể đứng cách xa mười thước và dùng gương đồng nhìn cảnh tượng trong giếng.
Với ánh sáng phản chiếu từ gương này, những thứ trong giếng khô dường như cảm nhận được điều gì đó. Bỗng nhiên, một ngọn lửa từ miệng giếng lao ra, đốt cháy những thứ bên trong kêu rít. Một kẻ kỳ dị bị những đám tóc như sinh vật sống bám kín đang vùng vẫy ra khỏi giếng.
"Á!"
"Á!"
Hai tiếng hét đồng thời phát ra. Trước khi theo bản năng muốn đánh mạnh vào đối phương, chợt nhận ra giọng của đối phương có chút quen thuộc.
Kẻ kỳ dị chỉ đơn giản cởi áo khoác và ném nó xuống giếng. Hắn ta cảm thấy rằng đối diện có một quả bóng lông màu trắng, người phụ nữ lộ ra ở giữa quả bóng lông được bao phủ bởi bùa. Mà giọng của đối phương vừa rồi là của một người đàn ông. Sau khi cẩn thận xác định, hắn ta nói: "Ân Gia? Ôi trời, sao ngươi lại trở nên giống A Nhan vậy?"
Ân Gia buông lỏng một cái đuôi, lộ ra khuôn mặt của Nam Nhan, sau đó nhìn thấy người kia chính là Mục Triển Đình.
"Ta đang thay muội ấy chắn kiếp nạn này. Sao ngươi lại ở đây?"
"Ta đang giết ma tu ở chiến trường, thì mười mấy vệ binh của ta đã bị một ma tu ở giai đoạn đầu của cảnh giới Nguyên Anh bắt. Có một tu sĩ Nguyên Anh ở Thần Châu đã chỉ cho ta đuổi đến tận đây. Ngươi có thấy họ không?"
Ân Gia nghe vậy liền hừ lạnh, mắng hắn có thể đã bị lừa vào quỷ trấn này, sau đó liền kể cho hắn nghe toàn bộ câu chuyện Nam Nhan đến đây.
"Nơi này thật kỳ lạ, muốn ra ngoài chỉ có một đêm. Nếu trời sáng mà không ra được.. Theo những ma tu đó nói, chúng ta có thể đều biến thành quỷ."
Mục Triển Đình vừa bước vào thành đã bị dịch chuyển vào giếng khô trong sân, và trong khoảnh khắc hắn ta bị dịch chuyển, rất nhiều quái vật tóc đã quấn quanh tứ chi của hắn ta.
Hắn ta đã sợ hãi ngất xỉu ba lần liên tiếp và lần cuối cùng, hắn ta cố gắng thoát khỏi cơn buồn nôn do đống tóc đó và thoát ra.
"Vậy chúng ta phải làm sao đây? Ngươi nói, vừa mới trèo qua tường, lũ quỷ trong nhà này đã đang nhìn chằm chằm. Chúng ta có thể đào một cái hố trên mặt đất để chui qua không?"
Ân Gia nói: "Ngươi có cảm thấy mặt đất dưới chân chúng ta hơi mềm không?"
Mục Triển Đình đáp: "Có một chút."
Ân Gia: "Ta sợ nếu đào xuống, dưới cỏ sẽ có tóc."
Mục Triển Đình sắc mặt tái xanh, gật đầu đồng ý: "Ừ, đúng là thế thật. Xem ra chúng ta chỉ có thể chiến đấu với quỷ trong nhà đó."
Hai nam nhân liếc nhìn căn nhà ma quái với cánh cửa gỗ hé mở, rồi họ điên cuồng trao đổi những ánh mắt ám chỉ với nhau.
Sau khi dùng dằng đủ thời gian uống nửa tách trà, Mục Triển Đình rốt cục không nhịn được nói: "Nghe nói ngươi đang tu luyện ở Phạn Hải phái?"
Ân Gia: "Không, không, không, ta chỉ là người gõ mõ gỗ để lấy tiền nhang thôi. Những chuyện khác ta không biết. Nghe nói ma quỷ sợ lửa, ngươi thử đốt nhà gỗ này xem sao."
Mục Triển Đình: "Sợ lửa chính là sói trong núi. Trong sách không phải nói hồ ly và quỷ là một nhà sao? Nhìn tóc tơ khắp nơi trong sân, hình như là nữ quỷ. Hãy nhìn ngươi bây giờ ăn mặc như một người phụ nữ. Có lẽ cô nàng ấy sẽ yêu mến ngươi ngay từ cái nhìn đầu tiên, hoặc sao ngươi không trò chuyện với nàng ấy?"
Ân Gia: ".. Khi ta ra ngoài, ta sẽ giết tất cả các nhà văn đã viết lẫn lộn về hồ ly và quỷ."
Mục Triển Đình nói: "Hay là chúng ta oẳn tù tì xem, người thắng sẽ đi mở cửa trước, người còn lại sẽ ở xa xem tình hình."
Ân Gia đành phải nắm một nắm đấm để chơi, đáng tiếc hắn bị sợ quá lâu, không thể co duỗi ngón tay nên đã ra "đấm" vào "lá" của đối phương.
Mục Triển Đình kéo hắn tới cửa nhà gỗ: "Tự tin lên, ngươi đã được Phật phù hộ, có lẽ vừa bước vào sẽ cứu rỗi được quỷ."
Ân Gia bị kéo đến trước nhà gỗ, ôm lấy cây cột bên cạnh không buông: "Không được! Huynh, huynh là ca ca của ta. Chúng ta đã bái trời đất trước đây. Huynh phải đứng ra vì ta!"
Ngay lúc bọn họ đang giằng co nhau, căn nhà gỗ đột nhiên mở ra một khe, một bàn tay trắng bệch đặt lên ngưỡng cửa, một giọng nói yếu ớt vang lên:
"Cho ta chơi với nhé?"
Mục Triển Đình và Ân Gia: "Á á á á á!"