"Chân Viên, cùng sư phụ về Mao Châu đi."
Lúc Nam Nhan nhìn thấy Bảo Kỳ Như Lai, thật lâu không có phản ứng.
Nàng nhớ rằng sư phụ của nàng là một nhà sư gầy gò và luộm thuộm. Ngay cả khi ngồi xổm giữa những người ăn xin bên lề đường với một chiếc bát vỡ, ông cũng không cảm thấy lạc lõng.
Còn người trước mặt nàng mặc một bộ áo cà sa màu vàng tươi, đeo nhẫn vàng ở tay, cổ đeo chuỗi hạt thủy tinh, bụng tròn mềm mại, đôi má phúng phính, trông giống như tượng Phật Di Lặc trong chùa. Chỉ có nét mặt mỉm cười của ngài trông giống Khổ Tâm sư phụ.
Nam Nhan: "Sư phụ, ngài phát tài ư?"
"Chân Phương, chúng ta cùng sư đệ của ngươi nói chuyện một chút đi." Như Lai thả con cáo lông trắng đang cắn cánh tay mình xuống, nói với Kỷ Dương: "Kỷ tiểu hữu, mời đi qua đây nói chuyện."
Hắn khẽ gật đầu, nói với Nam Nhan: "Ta đi chút liền sẽ quay lại."
Nam Nhan nhìn bọn họ đi xa, ngồi xổm xuống, đưa tay định nhéo hai móng vuốt của Ân Gia. Sau khi bị móng vuốt của hắn ta cào, nàng hỏi: "Chuyện sư phụ là sao vậy?"
Ân Gia tức giận nói: "Bảo Kỳ Như Lai, thủ lĩnh của Phạn Hải phái ở Thọ Sơn, có thần thông đặc biệt. Thân thể thật của ông ta ngự ở Mao Châu, và hóa thân của ông ta đi khắp nơi, nếm trải mọi khó khăn trên thế giới.. Hòa thượng Khổ Tâm ở Phàm Châu là một trong những hóa thân của ông ấy. Ban đầu đến thượng châu, ngươi cũng muốn đến Phạn Hải phái tu luyện một thời gian. Bây giờ nhiều người muốn bắt ngươi như vậy, sao không quay về Mao Châu đi.."
Ân Gia ngẩng đầu nhìn ánh mắt nàng đang dán chặt vào Kỷ Dương phía xa, lại nói: "Lo lắng cho hắn có ích lợi gì? Thà lo cho chính mình, đừng để người khác phát hiện."
"Nhị ca!"
"Chuyện gì vậy?"
"Huynh có nghĩ rằng có ai đó sẽ thực sự sống sót trong hang ổ Âm Chúc ở Uế Cốc không?"
Ân Gia im lặng, hắn nhớ tới năm đó Kỷ Dương ôm Nam Nhan nhảy xuống vách đá, sau đó dùng hết sức để đưa Nam Nhan lên trên. Nghe nói sau đó toàn bộ Uế Cốc đã xảy ra chuyện gì đó, không còn một người sống sót.
"Khi đó, dưới vách đá của Uế Cốc, ta muốn để hắn dùng cơ thể của ta để sống sót. Hắn nói dối ta rằng đồng ý, và đuổi ta đi trong chớp mắt.." Giọng nói của Nam Nhan chậm rãi và trong mắt hiện lên vẻ bi thương, "Ta thực sự nợ hắn một mạng sống."
Ân Gia trợn mắt nói: "Không thể phức tạp như vậy được! Lát nữa hắn quay lại, chúng ta sẽ lao vào trói hắn lại rồi nói: Lão tam, muốn đánh ai thì cứ nói! Dễ thôi, muội sát cánh cùng hắn đấu tranh với tà đạo, còn đánh chính đạo thì ta sẽ cùng hắn làm chuyện xấu."
"Nhị ca, nếu như sư phụ nghe được lời của ngươi, sẽ ném ngươi đến Phục Ma Tháp, trấn áp ngươi trong ba ngày."
"Không phải chỉ có ngươi nghe được điều này sao?"
Nam Nhan chắp hai tay, mặt không thay đổi nói: "Nếu là ta nghe được thì ta sẽ trấn áp ngươi ba mươi ngày."
* * *
Bên kia bờ liễu, Bảo Kỳ Như Lai nhìn thiếu niên cao lớn, cười nói: "Thí chủ có biết khi nào Bồ Đề bên cạnh Thích Ca Mâu Ni sẽ tái sinh không?"
Kỷ Dương dừng bước, quay người nói: "Bồ Đề sinh trong nháy mắt, chớp mắt chết. Bồ Đề không ở thế gian, mà ở trong Phật tâm."
Bảo Kỳ Như Lai mỉm cười nói: "Kể từ lần gặp cuối, hai mươi bảy năm trước, Thiếu Thương tiên sinh vẫn bình an vô sự chứ?"
Kỷ Dương gật đầu nói: "Đại sư đã cứu ta từ Hồn Hà Thiên Thác, đưa ta đến Phàm Châu nương náu. Lòng tốt của đại sư, Kỷ Dương khó quên."
Bảo Kỳ Như Lai nói: "Mặc dù ta trước đó đã thuyết phục thí chủ sống yên ổn ở Phàm Châu, không dính líu đến chuyện Đạo Thánh Thiên, nhưng không ngờ thí chủ vẫn quay trở lại."
"Nam phương chủ có lẽ không muốn con gái mình quay về thượng châu truy tìm nguyên nhân cái chết, nhưng mọi việc đều có số phận của nó, thế giới hỗn loạn không thể bị sức người ngăn cản. Sau khi ta bị giết năm đó, ta đã nói nội tình cho đại sư. Vì lý do này, đại sư đã phân tán thần thức, hóa thân đã chu du khắp thế giới nhiều năm để điều tra, dù chưa tận mắt nhìn thấy cũng hẳn đã xác nhận được."
Như Lai thở dài một hơi, trong mắt lộ ra vẻ phức tạp: "Đạo Thánh Thiên, không thể bại."
"Ta cũng đã từng cảm thấy Đạo Thánh Thiên không thể bị đánh bại." Ánh hoàng hôn xiên xiên chiếu vào mắt hắn, hắn nhìn chằm chằm vào những đám mây dày đặc phía chân trời và nói: "Đại sư, ngài cho rằng ngoài bầu trời có tiên nhân sao?"
Ngoài bầu trời này có bất tử không?
Tu sĩ nào cũng từng nghĩ đến, thực sự có cảnh giới trường sinh bất lão bất tử hay không?
Ngay từ khi bắt đầu làm chủ được linh lực, con người cảm thấy mình phải đặc biệt, họ theo đuổi sức mạnh tối thượng như một cơn nghiện, tin rằng ở bên kia biển chọn lọc tự nhiên này sẽ có trạng thái chân chính toàn năng.
"Ta không biết. Phật giả chỉ muốn sống tốt cuộc đời này thôi, thế thôi."
"Chính vì Phật Cốt Thiền Tâm của Cảnh Minh sư phụ không bị lay chuyển bởi sự cám dỗ bên ngoài bầu trời năm đó nên mới thoát khỏi tai họa do Đạo tôn gây ra." Nói đến đây, Kỷ Dương tựa hồ nhìn thấy được vẻ mặt của Như Lai không ổn, bèn nói: "Đại sư tại sao lo lắng như vậy?"
Bảo Kỳ Như Lai thở dài thật sâu, nói: "Nam Nhan.. cũng có Phật Cốt Thiền Tâm."
Người đệ tử quý hóa mà còn có thể xuống tay chứ đừng nói đến Nam Nhan!
Nỗi đau còn sót lại trong lòng hắn chợt trở nên sắc bén hơn. Trong số những vong linh đang giãy dụa ở một nhánh Hồn Hà, khuôn mặt của Nam Nhan dường như hiện ra, theo sau là một cảm giác căm hận và tức giận khó nguôi ngoai trong lòng hắn.
Nhưng sau đó, mối liên hệ do khóa sinh mệnh biến thành một sợi dây vô hình, một lần nữa kéo những suy nghĩ sâu xa trong tâm hồn quay về bờ.
"Cảm ơn đại sư đã nói sự thật."
Để hắn có thể xác định được ý định giết người của mình kể từ bây giờ.
* * *
Ở phía tây Mao Châu, quanh năm mây mù bao phủ, có núi có biển.
Gần núi và biển, có những ngôi làng đầy người phàm, trong mỗi làng có một hoặc hai ngôi chùa.
Trong chùa, mỗi ngày đều có thiền tu quét dọn. Người bình thường đến đây cúng một hai xu dầu đèn, có thể nghe buổi cầu nguyện sáng. Đôi khi người trong thôn gặp chuyện khó giải quyết sẽ đi đến chùa cầu, nếu may mắn có thể gặp được một hai Phật tu.
"Đã nửa ngày trôi qua kể từ khi đứa con trai nhỏ của dân phụ bị lợn rừng tinh bắt đi, không biết khi nào nó mới quay lại." Một người phụ nữ đang khóc trong chùa, đôi mắt sưng đỏ nhìn qua nhà sư, nói: "Nếu biết thế này, ta đã không đuổi lợn rừng con khi chúng ra đồng phá hoại lúa. Giờ đây chúng đã trả thù rồi, ta thật sự không biết phải làm sao.."
Những người tu hành Phật giáo trong chùa phần lớn đều đang ở thời kỳ Luyện Khí, nghe vậy liền nói: "Hơn mười tu sĩ đã được phái đi tuần tra trên núi, nhưng những người trở về đều nói rằng không tìm được khí tức của lợn rừng tinh. Đứa nhỏ bị nó bắt đi khi nào?"
"Trước bình minh sáng nay." Người phụ nữ nhớ lại và nói: "Ta đã gặp một nữ Bồ Tát xinh đẹp ở cổng chùa. Nghe xong, nàng ấy lấy đi một chiếc khăn tay của ta và bay lên trên núi."
Các nhà sư im lặng một lúc, truyền âm cho nhau:
"Nghe nói gần đây có đệ tử Thọ Sơn tu luyện, có phải không?"
Các tu sĩ không khỏi phải cảnh giác, Mao Châu là một địa phương đặc biệt, ở đây có các ngôi chùa lớn nhỏ, đều thích hợp cho việc tu hành Phật giáo. Chỉ có một nơi có cấm chế riêng.
Đó là Thọ Sơn.
Các nhà sư đang định hỏi người phụ nữ để biết thêm chi tiết thì họ nghe thấy những tiếng nổ siêu thanh từ phía chân trời. Và một nữ tu với mái tóc xõa xuống một cách duyên dáng, ôm một cậu bé đáp xuống.
"Tiểu Bảo!"
Người phụ nữ lập tức đứng dậy muốn ôm lấy cậu bé. Không ngờ sau khi được nữ tu đặt xuống, cậu bé lại lao mình vào gốc cây ven đường và nôn.
"Không sao đâu. Lợn rừng bảo vệ con non của nó. Ta không muốn giết, liền đưa lợn rừng tinh đi vào sâu trong núi năm trăm dặm. Di chuyển nhiều, hài tử có thể cảm thấy có chút không thoải mái." Nữ tu bước tới nhìn đứa trẻ, ấn vào linh đường, một tia linh khí xuyên qua, đứa trẻ lập tức trở nên tràn đầy năng lượng.
"Mẹ!"
Người phụ nữ ôm chặt đứa trẻ vào lòng, nhanh chóng cảm ơn nữ tu, tặng rất nhiều bánh chay làm từ gạo tươi rồi ra về.
Ngôi chùa trong làng này nhỏ, các tu sĩ trong chùa chỉ đang ở giai đoạn Luyện Khí. Nhìn thấy ni cô có thể bay trên không, khí thế tràn ngập, tất cả đều hành lễ.
"Tham kiến tiền bối. Người tới tiểu miếu có chuyện gì trọng yếu?"
"Các sư đệ thật khách khí, ta chỉ là tạm thời ra ngoài. Hai ngày này, thôn dân nếu có cần giúp đỡ gì thì để ta. Các sư đệ ngày thường chăm chỉ tu luyện, trong khoảng thời gian này nghỉ ngơi một chút."
Đây chính là Nam Nhan. Lúc ở Thần Châu, Kỷ Dương nói hắn sẽ trở lại, nhưng hắn lại không quay lại. Khi nàng đuổi theo hỏi hắn đã đi đâu, Bảo Kỳ Như Lai đành phải nói rằng hắn đã đi tới Tử Châu, để xử lý một sự kiện lớn, muốn Nam Nhan ở Mao Châu một năm; sau khi việc hoàn thành, Nam Nhan có thể đi, Phạn Hải phái sẽ không được quản đến việc Nam Nhan trở lại cuộc sống thế tục hay không.
Nam Nhan lúc đó phản đối, trở lại cuộc sống thế tục hay không là mong muốn của cá nhân nàng, sư phụ không bảo vệ mong muốn theo đuổi đỉnh thượng quang minh của nàng, thay vào đó lại thông đồng với ma tu, điều đó thực sự không hợp lý.
Cuối cùng Bảo Kỳ Như Lai bị nàng làm cho mệt mỏi nên đưa nàng về Mao Châu, nói rằng chỉ sau khi hoàn thành thử thách của Thọ Sơn dành cho đế tử mới cho nàng ra ngoài.
"Sư phụ, con nghe đại ca nói rằng thử thách của đế tử là giết một con giao long cấp sáu, và chiến đấu một chọi mười ở đấu trường Long đô để có được địa vị đế tử. Con phải làm gì? Lên núi giết gấu yêu cấp bảy, hay phá hủy sào huyệt của mười tên ma tu?"
"Luôn luôn đánh giết không tốt cho Phật tâm! Thử thách của Thọ Sơn không khó. Chỉ cần làm một trăm việc tốt ở Mao Châu, trân trọng cuộc sống và trở lại khi con cảm thấy bình yên."
Làm trăm việc thiện thì dễ, nhưng không động sát niệm thì rất khó.
Kể từ ngày đó, Nam Nhan ngồi trên đệm trong chánh điện gõ mõ gỗ, nghe khách hành hương đi qua phàn nàn về cuộc sống không như ý, mong có thể đặt niềm tin vào thần linh và chư Phật:
"Bồ Tát linh thiêng, hai ngày nữa người nhà mẹ ta sẽ tới, xin đừng để chồng ta đánh ta nữa."
"Hy vọng con trai ta sẽ bớt cờ bạc, đọc nhiều sách hơn để có thể được tiên môn tuyển chọn."
"Nếu tín nữ sinh được con trai thì có thể tranh giành với người vợ lẽ, khi đó nhất định sẽ đến trước Phật để thực hiện lời thề của mình."
Nam Nhan nghe những chuyện tầm thường như vậy suốt mấy ngày. Ngoại trừ người đàn ông đánh vợ mà ban đêm nàng đã đến dạy cho hắn ta một bài học, hắn mơ thấy vợ hắn là Thái hậu đầu thai và dặn hắn đừng xúc phạm đến thần linh và chư Phật, làm cho người đàn ông này sợ hãi và chửi thề hết lần này đến lần khác; còn phần lớn những chuyện còn lại đều nằm ngoài tầm kiểm soát của nàng.
Đây là thế giới của con người..
Trong chùa không chỉ có tín nam tín nữ bái Phật mà thỉnh thoảng còn có cha mẹ cùng con cái đến cầu xin chư tăng ngộ đạo. Vào một ngày, khi Nam Nhan đang khai linh cho một đứa bé một tháng tuổi trong vòng tay của một cặp vợ chồng, đột nhiên có ba luồng khí tức cảnh giới Trúc Cơ bay qua khu vực được bao phủ bởi linh thức của nàng.
Ngay khi đến nơi, họ đã truyền bá tin tức ra mọi hướng:
"Tiên Lan Tông tuyển chọn tiên mầm! Nam nữ từ ba đến mười lăm tuổi có thể tới thử!"
Cả làng náo loạn, nhiều bậc phụ huynh mừng rỡ chạy về gọi con dậy. Ngay cả đôi vợ chồng trẻ bên cạnh Nam Nhan cũng do dự, xin phép rồi quay người chạy ra ngoài.
Hòa thượng trong chùa nói: "Sư thái đừng tức giận. Mặc dù hương khói ở đại lục chúng ta rất thịnh vượng, nhưng hầu hết cha mẹ trong các gia đình bình thường đều không muốn cho con mình đi tu. Những giáo phái tiên môn trong lục địa chính là con đường mà họ mơ tới."
Nam Nhan lúc này đang che giấu bộ dáng thật cùng tu vi của mình, nghe được bên ngoài tuyển chọn tiên mầm, không khỏi nhớ đến khung cảnh Phàm Châu, vì tò mò bèn rời khỏi chùa đi xem thử.
Ngôi làng miền núi thường yên tĩnh giờ trở nên ồn ào. Khi Nam Nhan đi đến cuối làng, nhìn thấy ba tu sĩ Trúc Cơ đang lơ lửng trên không, tay cầm một khối linh ngọc với vẻ mặt ngạo mạn.
Linh ngọc này nhỏ hơn so với trong ấn tượng của Nam Nhan, nhưng chất lượng cao hơn rất nhiều so với ngọc của Dương Nguyệt Tông hồi đó. Tu sĩ cầm ngọc yêu cầu ba đứa trẻ tiến lên, phất tay áo để cho linh ngọc tản ra ba tia sáng bao bọc lấy ba đứa trẻ. Chỉ trong chốc lát, linh căn của chúng đã lộ ra.
"Phế linh căn!"
"Phế linh căn!"
"Hả? Hỏa thủy linh căn. Có song linh căn thật hiếm có. Đáng tiếc, thuộc tính không tương thích.. Quay về đi."
Người có hai linh căn chính là Tiểu Bảo, đứa bé mà ngày đó Nam Nhan đã cứu thoát khỏi lợn rừng. Mẹ cậu nghe vậy liền nhanh chóng quỳ xuống nói: "Tiên nhân, tại sao song linh căn cũng tính là vô dụng?"
Tu sĩ Trúc Cơ có chút không vui nói: "Nếu như hắn có thủy linh căn mạnh hơn hoặc hỏa linh căn mạnh hơn một chút, chúng ta sẽ đem hắn về nuôi dưỡng. Nhưng hắn mặc dù có song linh căn, lại hiếm có là hai loại linh căn có cùng cường độ sức mạnh. Linh khí tu luyện theo cách này không tương thích với nước và lửa, việc nuôi dạy một đệ tử như vậy còn khó hơn những người có năm linh căn không đồng đều. Thà từ bỏ và đi về nhà để làm ruộng đi!"
Nam Nhan đang nhìn đám người náo nhiệt, nghe vậy, lâm vào trầm tư, sau đó hơi giật mình.
Nếu hai linh căn có cùng cường độ sức mạnh sẽ xung đột với nhau, vậy.. làm sao nàng có thể tu luyện nhanh hơn người thường khi năm linh căn của nàng hoàn toàn tương đương nhau?