Tứ Hải Trọng Minh

Chương 78: Đối đầu



".. Ai đây?"

Kỷ Dương vẫn như đang cười, nhưng Nam Nhan lại luôn cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, suy nghĩ một chút mới đáp: "Khiến mọi người chê cười rồi, đây là người nhà của ta."

Kỷ Dương nói theo: "Ta là gia quyến của nàng."

Nam Nhan: "..."

Các tu sĩ của Long Sư vệ cũng nhận thấy bầu không khí kỳ lạ giữa họ, chưa kịp hỏi thêm câu hỏi nào thì đột nhiên một tiếng chuông vang lên từ hướng Long đình, vẻ mặt của họ thay đổi.

"Chân Viên đạo hữu, chuông chiến tranh vang lên, chúng ta cần trở về Quân Thành chuẩn bị chiến tranh. Ngày mai gặp lại."

"Tạm biệt."

Nhìn bọn họ vội vã rời đi, Nam Nhan không khỏi thở dài: "Chiến tranh vẫn chưa dừng lại, Long Vương bận rộn với mọi việc như vậy nhưng vẫn phải dành thời gian lo liệu việc của mẹ ta. Ta luôn cảm thấy có lỗi."

"Chiến tranh sẽ không kéo dài lâu." Kỷ Dương nói.

Nam Nhan nói: "Làm sao ngươi biết?"

Kỷ Dương tránh né trả lời, chỉ nói: "Muội có biết trận chiến giữa hai lục địa Thần - Tị bắt đầu như thế nào không?"

Nam Nhan nhớ lại, và biết rằng trước Mục Triển Đình, có một đế tử Thần Châu được cho là đối thủ nặng ký cho vị trí hoàng đế tiếp theo, tuy nhiên, hắn ta đã bị một tên ma tu Tị Châu giết chết trong một cuộc tấn công lén lút, điều này khiến cho Long chủ tức giận nên hai lục địa bắt đầu chiến tranh.

Sau khi nàng nói những gì mình biết, Kỷ Dương lại bổ sung thêm: "Hai đại lục có ân oán cũ, nhưng bề ngoài vẫn sẽ duy trì hòa bình. Tị Châu không thừa nhận cựu đế tử Thần Châu bị ma tu do bọn họ phái đến giết chết, bèn phái người đến Thần Châu để giải thích sự việc. Cùng lúc phái đoàn vào Thần Châu, một số thuyền cá voi thuộc Thần Châu đã bị tấn công và cướp bóc cùng lúc, hàng chục ngàn người đã chết. Việc đó cũng được thực hiện bởi những ma tu. Và chiến tranh bắt đầu."

Nam Nhan nghĩ đến những ma tu mà họ gặp trên biển khi đến thượng châu, nàng nhớ lại và cau mày: "Nếu nhắc đến chuyện đó, ý ngươi là có người đứng sau đang âm thầm xúi giục cuộc chiến này?"

"Việc đã rồi, một số chuyện không cần đi sâu tìm hiểu nguyên nhân. Hơn nữa, làm sao muội biết Long Vương không có ý định thôn tính Tị Châu?"

Nam Nhan dọc đường cũng nhìn thấy, tuy rằng ma tu hung ác, nhưng Thần Châu lại quá cường đại, có một số gia tộc ở hạ châu còn gọi Thần Châu là "Hoàng tộc". Cuối cùng của cuộc chiến này, khi hai lục địa tranh giành đến nền móng, người chiến thắng phải là Thần Châu.

Mặc dù Nam Nhan hy vọng chiến tranh sẽ sớm kết thúc, nhưng không có ý định nhúng tay vào suy nghĩ của các trưởng bối.

Đang trò chuyện, bọn họ đã đến gần Triều Ngọc tháp, từ xa đã nhìn thấy một chiếc xe rồng bay trên bầu trời, một ông lão với vẻ mặt nghiêm túc xuống xe, hướng về phía Triều Ngọc tháp.

"Ngũ trưởng lão!" Một vị quản sự của Triều Ngọc tháp lập tức tiến lên, khiêm nhường nói: "Tòa nhà này đã bị Long vương hạ cấm chế! Trưởng lão, xin đợi một lát. Ta sẽ thỉnh chỉ thị của Long vương."

Ông lão này sinh ra đã khác với người thường, đôi mắt của ông có con ngươi thẳng đứng giống như Ngao Quảng Hàm, điểm khác biệt là hai bên đều được bao phủ bởi vảy màu xanh lam, trông ông khá hung dữ và toát ra khí chất của Nguyên Anh hậu kỳ.

"Không cần, lại có ba tu sĩ Hóa Thần tiến vào chiến trường. Long Vương đang bận thu xếp việc chiến tranh. Ta là thúc thúc của Long Vương, ta tới đây vì cái gọi là con riêng kia!"

Quản sự lo lắng hỏi: "Ngũ trưởng lão nghe điều đó từ đâu?"

Vị trưởng lão hừ lạnh: "Ta đã nhận được một báo cáo bí mật. Đế tử đã mang về một tu sĩ tầm thường từ lục địa khác. Nàng ta chỉ trông hơi giống Nam phương chủ mà nói là máu mủ của phương chủ. Đó là một trò đùa! Nam phương chủ chính là đang ẩn cư ở Dần Châu. Ai biết được có phải kẻ lừa đảo từ lục địa khác đến muốn lừa dối Thần Châu không? Ta ở đây để vạch trần danh tính của người này!"

Lời nói hung hãn của lão đã thu hút sự chú ý của vô số tu sĩ. Nam Nhan nghe thấy lời này liền khựng lại, bị Kỷ Dương kéo vào chỗ tối.

"Bắt đầu rồi."

"Cái gì bắt đầu?"

"Những con cáo già ở khắp các châu lục chỉ hy vọng huyết thống của Xích đế chết. Khi cậu cuối cùng cũng rơi vào tình huống như vậy rồi, sao có thể tha cho muội!"

Nam Nhan gật đầu nói: "Ngày đó Long Đình Điện cũng có rất nhiều tu sĩ Hóa Thần chú ý tới ta, ta nghĩ bọn họ sẽ có biện pháp nào đó.. Nhưng, đó là cậu của ta!"

Kỷ Dương nói: "Đúng vậy, lúc này cậu ra mặt không thích hợp. Người này nói lời này trước cửa tháp Triều Ngọc chỉ là lợi dụng Long Vương đang không có thời gian liên hợp với thế lực trong Thần Châu. Những người không hài lòng với Triển Đình sẽ vu khống danh tính của muội trước, sau đó kéo Triển Đình vào để xử lý cả hai."

Nam Nhan nói: "Vậy chúng ta nên làm thế nào?"

Kỷ Dương nói: "Không sao, ta đã đoán trước rồi, chúng ta uống chén trà chờ đi. Sẽ có người thay muội xử lý sự tình."

Nói xong, hắn kéo Nam Nhan đến một quán trà gần đó, khi Nam Nhan đang tỏ ra bối rối thì trưởng lão đã muốn xông vào Tháp Triều Ngọc.

"Thần Châu của ta đã đứng vững mấy ngàn năm, sao có thể bị một kẻ lừa gạt tầm thường làm nhục! Xin các đồng sự của ta ở Long Đô làm chứng! Hôm nay chúng ta sẽ bắt kẻ nói dối giả danh Nam Phương Chủ này!"

"Ngươi.. Ngươi có thể nói như vậy sao?"

Đột nhiên, một người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần bước ra khỏi tháp Triều Ngọc, với dáng đi duyên dáng và vẻ mặt quyến rũ tự nhiên, khiến người nhìn phải choáng váng.

"Ta.. trước đây ta đã tham dự một Pháp hội Đạo giáo ở Dần Châu. Nữ tu này trông rất giống Nam phương chủ!"

"Khó trách hai ngày nay Triều Ngọc Tháp vẫn giữ bí mật, chính vì thế!"

"Đẹp thật!"

Trong trà quán còn có những tu sĩ khác đang theo dõi sự việc bằng linh thức, trong đám người đang trầm trồ chỉ có Nam Nhan đứng lên.

"Lừa đảo!"

Người duy nhất có thể cải trang khuôn mặt của mình để trông giống và có vẻ mị hoặc như vậy chính là Ân Gia!

Các tu sĩ xung quanh liếc nhìn nàng và thì thầm:

"Ồ, phụ nữ thật đúng là hay ghen tị."

"Nhưng cũng dễ hiểu thôi, nếu ta là nữ, ta sẽ lo lắng đạo lữ của mình sẽ bị vẻ đẹp này quyến rũ."

"Nhìn bộ dáng của nàng, nàng là một người tu Phật, vậy mà.."

Nam Nhan chỉ có thể ngồi xuống, nắm lấy cánh tay Kỷ Dương, nghiêm mặt hỏi: "Sao ngươi lại ở sau lưng ta, để nhị đệ ngươi giả làm ta?"

Kỷ Dương nhìn về phía Triều Ngọc Tháp, nói: "Trông giống nhau, nhưng A Nhan thật dễ thương hơn.."

Nam Nhan liếc nhìn phiên bản hồ ly của chính mình một lần nữa và cảm thấy rằng quá xấu hổ để nhìn vào.

"Xin hãy trả lời câu hỏi của bần ni!"

"Ta đã nói với hắn chuyện này sau khi chúng ta chia tay mấy ngày trước, sợ muội sẽ không ra mặt để lấy được thiện cảm của thiên hạ, nhưng không ngờ hắn lại nói sẽ giúp giải quyết." Kỷ Dương nói xong, khẽ lắc đầu, nói: "Như vậy không thích hợp."

Nam Nhan: "Chuyện gì?"

"Quần áo không phù hợp."

Nam Nhan nhìn thấy hắn ta mặc một chiếc váy cổ thấp màu hoa mai, trông vừa quyến rũ vừa mong manh đáng thương, một số nam tu sĩ xung quanh thậm chí còn bay lên trời, nuốt nước miếng nhìn chằm chằm.

Tuy rằng không phải là nhìn chính mình, nhưng Nam Nhan vẫn sắc mặt âm trầm: "Nhị ca! Chỉ sợ lục căn lại không sạch sẽ rồi!"

Ở phía bên kia của tòa tháp Triều Ngọc, Ngũ trưởng lão của Long Đô cảm thấy có gì đó không ổn, ngay cả bản thân ông cũng cảm thấy người phụ nữ này quá là đáng kinh ngạc, lời buộc tội ban đầu dường như có chút không thể biện minh được.

".. Mục đích của ngươi khi đến Long Thành của chúng ta là gì?"

Người đẹp yếu ớt vịn vào lan can cửa, rụt rè nói: "Tiểu nữ đang sống một cuộc sống bình yên ở Dần Châu. Ngày đó, các tu sĩ Long đô nói muốn điều tra thân thế của ta và nhất quyết muốn đưa ta đến Long đô. Bây giờ ngươi nói ta là kẻ dối trá.. ta không muốn ở lại đây nữa, để ta về chùa cắt tóc đi.."

Vị trưởng lão cảm thấy lưng mình đang bị vô số người muốn dùng dao đâm vào, ông ta trầm giọng ném ra một cuộn giấy và nói: "Đây là chữ viết tay của Vân thái phi Dần Châu, nói rằng gần đây ở Dần Châu có kẻ giả vờ làm Nam phương chủ, đi khắp nơi lừa gạt, cho nên ta liền mang Phá Ma đao tới đây, ngươi nếu lương tâm trong sạch, để ta thử trên mặt ngươi!"

Phá Ma Đao, đúng như tên gọi, là một loại pháp khí có thể phá vỡ các loại huyễn thuật. Tuy huyễn thuật của Ân Gia rất mạnh mẽ, nhưng chỉ cần gặp phải Phá Ma Đao, dấu vết nhất định sẽ lộ ra.

Nhưng Ân Gia trước khi tới cũng đã chuẩn bị một chút, sắc mặt lập tức thay đổi, như sắp khóc: "Dao dài như vậy.. Đừng tới đây!"

Ngũ trưởng lão cảm thấy không thể chậm trễ, liền giơ thanh đao chỉ dài bằng ngón tay về phía hắn: "Đừng giả vờ nữa, nếu không muốn chịu khổ thì hãy nói ra đồng bọn của ngươi ngay bây giờ!"

Người đẹp tuyệt vọng lắc đầu, ngã xuống đất không ngừng khóc lóc:

"Nếu mẹ ta còn sống, bà sẽ không bao giờ để người khác bắt nạt ta như thế này.."

Thần Châu vốn là đại lục, làm sao có thể thật sự làm như vậy ở nơi công cộng?

"Ngũ trưởng lão! Quá đáng rồi!"

"Mặc dù chúng ta không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng Long Vương không có ở đây, ép buộc một nữ nhân yếu đuối sẽ là bất kính với đại lục của chúng ta!"

Một tu sĩ Nguyên Anh với tốc độ cực nhanh đã đứng ở trước mặt Ân Gia, trìu mến nhìn người đẹp, sau đó quay sang vị trưởng lão, tức giận nói: "Bộ mặt con gái nhà người ta quan trọng như vậy, Ngũ trưởng lão muốn Thần Châu xấu hổ trước các tu sĩ đến từ các châu lục khác ư?"

Ngũ trưởng lão nghe nói người được gọi là hậu duệ của Nam phương chủ ở tháp Triều Ngọc có thể nhịn ăn và niệm Phật, không ngờ khi tới nơi lại phát hiện ra người ta còn có thể giả vờ đáng thương.

Nghĩ năm đó Nam phương chủ là mỹ nhân đẹp nhất thế giới, nhưng tính tình lại kiêu căng ngạo mạn, cho nên rất nhiều người say mê nàng như bị giẫm vào mặt, hiện tại lại có một phiên bản yếu đuối và bất lực.. Làm sao những kẻ kia có thể đứng nhìn từ xa mà không điên cuồng?

Ngũ trưởng lão nghĩ rằng mình không thể trì hoãn được nữa, nghiêm nghị nói: "Đừng để bị người phụ nữ này lừa gạt, có thể nàng ta là một con yêu quái được tu sĩ đến từ Phàm Châu kia đặc biệt tìm tới để lũng đoạn huyết thống Ngao gia của ta.."

"Ngao Trương!"

Trên bầu trời vang lên sấm sét, Ngũ trưởng lão nghe được âm thanh, đầu gối mềm nhũn, khó có thể đứng vững, ngẩng đầu lên liền thấy ánh sáng lơ lửng trên bầu trời đã tắt, mây đen cuồn cuộn. Khuôn mặt giận dữ của Ngao Quảng Hàm hiện rõ.

"Ta phái người đi gặp Vân thái phi, bà liên tục cáo bệnh, cái gọi là chữ viết tay của ngươi là từ đâu đến?"

Ngũ trưởng lão mặc dù là thúc thúc trong gia tộc của Ngao Quảng Hàm, nhưng dù sao địa vị cũng khác nhau, ông ta cảm thấy sấm sét trong đầu và lẩm bẩm trong sợ hãi: "Đúng.. Ta vừa nhận được nó. Long chủ đang bận rộn với chuyện chiến tranh. Chuyện tầm thường như vậy.. Chuyện này sẽ do gia tộc xử lý. Chỉ cần xác nhận.."

"Ngươi chỉ có một cơ hội nói ra sự thật!"

Trời nổi sấm, Ngũ trưởng lão toát mồ hôi lạnh, một tia sét từ trên mây bắn ra, đánh thẳng vào lão. Ngay khi sắc mặt của lão tái nhợt, một bàn tay đột nhiên duỗi ra từ khoảng không trước mặt lão, đỡ cho tia sét đó.

Mặc dù tia sét bị bàn tay tán xạ, nhưng bàn tay vẫn đau đớn và nhanh chóng rút lại, sau đó một học giả Nho giáo trung niên bước ra khỏi vết nứt trong khoảng không.

"Là Hóa thần đứng đầu Vân gia Thân Châu!"

Nho sĩ sắc mặt ngưng trọng, cúi đầu hướng lên trời hành lễ, nói: "Long đại nhân, xin hãy bình tĩnh. Chúng ta chỉ là có nghi hoặc, muốn tới xác nhận."

Ngao Quảng Hàm trên mặt lộ ra vẻ hung ác: "Ta đã nói rồi, đến lúc đó ta sẽ cho ngươi một lời giải thích. Không có chỗ cho những kẻ phản bội Long Đô lén lút hành động!"

Nho tu liếc nhìn Ân Gia, như thể đã tìm ra manh mối nào đó, nói: "Vốn dĩ việc ở Thần Châu không phải chuyện của ta, nhưng Vân thái phi đã bị đuổi về tộc. Với tư cách là tộc trưởng, ta muốn xem chuyện gì đã xảy ra. Không biết ở đâu ra, ta rất ngạc nhiên khi những kẻ lừa đảo đến đây nói rằng Nam phương chủ đã bị giết, nên Long đại nhân mới triệu tập nhiều vị đồng niên như vậy."

Nam phương chủ bị giết?

Toàn bộ Long Thành lập tức yên tĩnh!

Nam phương chủ đã bế quan hơn hai mươi năm, mặc dù không quá bất thường, nhưng thân là chủ nhân một đại lục, nhiều năm như vậy không có tin tức gì cũng là kỳ quái. Có người từ lâu đã suy đoán liệu nàng có gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn hay không, nhưng chưa từng có ai nhắc đến.

".. Mười năm trước, tín vật của Long Vương khi làm lễ đính hôn với Nam phương chủ, bảo bối linh hồn bất tử, chiếc trâm huyết phượng, hóa thành linh phượng và mang theo một chàng trai trẻ về đây. Vì lý do đó, Long vương càng chú ý hơn đến hắn ta và phong hắn ta làm đế tử. Mười năm sau, đế tử mang theo một cô gái khác cũng bị nghi ngờ là hậu duệ của Nam phương chủ. Ngay khi cô gái này xuất hiện, thiếu gia Dần Châu đang bị giam cầm trong trận pháp phong ấn yêu cũng trở lại, hắn vừa trở về liền hạ lệnh đưa Vân thái phi về Thân Châu."

Lời nói của Nho tu tạo ra phỏng đoán giống như một loại âm mưu to lớn nào đó: "Ta đã suy đoán rất lâu sau khi trở về từ Long đình ngày hôm đó, và ta luôn cảm thấy giữa họ có một mối liên hệ nào đó. Phải chăng các tu sĩ Phàm Châu muốn phản công thượng châu của chúng ta? Đã gây ra một loạt sóng gió như vậy, ta mới nhờ Ngũ trưởng lão xác nhận giúp ta."

Những người có mặt ở đây đều là tu sĩ đến từ các lục địa hải ngoại, họ luôn coi thường tu sĩ của Phàm Châu. Tuy nhiên, tài năng của Mục Triển Đình trong những năm gần đây khiến mọi người phải nhìn nhận một cách nghiêm túc, và họ đã rất sốc khi nghe điều này.

Chẳng lẽ đám tu sĩ Phàm Châu thèm muốn sự giàu có ở đây và muốn lật đổ thượng châu?

Ngao Quảng Hàm nghiêm khắc khiển trách: "Phàm Châu cằn cỗi như thế nào? Người có tu vi cao nhất chính là Nguyên Anh. Hơn nữa, mọi người đều biết lai lịch của đế tử đại lục chúng ta. Chưa kể là ở Phàm Châu, cho dù hắn sinh ra với quái vật, ta vẫn sẽ phong hắn làm đế tử, đến lượt người ngoài lại kiêu ngạo nói bậy ư? Cút khỏi Thần Châu!"

Nho tu sắc mặt lạnh lùng nói: "Vân mỗ không muốn cùng Long Vương cãi nhau, nhưng điều cần nói là Nguyên Anh không phải là tu vi cao nhất ở Phàm Châu! Một người đã sống sót sau ngũ suy và gần như thần quỷ!"

Trong phút chốc, hàng ngàn tia sét trắng dường như xé nát cả bầu trời thành từng mảnh, mọi người kinh hãi nhìn đám mây dày đặc cuồn cuộn trên bầu trời, một bóng người lạnh lùng từ trong đám mây bước ra, một đôi đồng tử thẳng đứng khóa chặt vào khuôn mặt tái nhợt của Nho tu trung niên.

"Vân Nhạn Huy, ai chỉ ngươi nói những lời này?"

Long chủ đang tức giận.

Tất cả tu sĩ xung quanh bắt đầu vội vàng rút lui. Trong quán trà, nơi Nam Nhan đang ngồi, các tu sĩ tản ra và bỏ chạy. Một lúc sau, quán trà hoàn toàn vắng tanh.

Nam Nhan cố gắng bình tĩnh lại: "Họ sẽ.. đánh nhau à?"

"Không, nhưng.. chúng ta sẽ không thể ở lại nơi này được." Kỷ Dương tựa hồ đã đoán trước được điều gì, đứng dậy, kéo Nam Nhan đi ra ngoài.

"Chúng ta đang đi đâu vậy?"

"Trước tiên, rời Long Đô."

Giữa đám đông hoảng loạn, Nam Nhan nắm chặt tay hắn như bơi ngược dòng. Trước khi tiến vào trận pháp dịch chuyển có thể rời khỏi Thần Châu, nàng choáng váng khi nghe thấy tiếng chuông gió vang lên từ đám mây phía xa.

Sau khi trận pháp dịch chuyển sáng lên, nàng mới nhớ ra trong nhà ở Phàm Châu có một chiếc chuông gió như vậy..

Sấm sét trên bầu trời đột nhiên dừng lại do tiếng chuông gió, Ngao Quảng Hàm không tin nổi mà nhìn lại nơi mây đã vỡ ra ở phía xa, một cỗ xe mây ngọc lao vút qua không trung.

Có một chuỗi chuông gió treo trên mái hiên xe. Cùng với âm thanh của chuông gió, từ xa có thể cảm thấy bầu không khí độc đáo của mưa núi và sương đan xen với hoa mùa hè nở rộ.

".. Nam Nhiêu?"

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.