Tứ Hải Trọng Minh

Chương 55: Lễ hội



Âm thanh ầm ầm của toàn bộ Phong Yêu Trận càng lúc càng lớn, Nam Nhan không biết chuyện gì đang xảy ra. Theo chỉ dẫn của Nam Dịch, nàng đáp xuống một hòn đảo nhỏ và đào ra một cái hang. Đúng là bản thể của Ân Gia ở đây.

Mục Triển Đình trực tiếp cõng Ân Gia lên lưng, linh thức quét qua, cách xa hơn mười hải lý, Lệ Trì và những ma tu Tị Châu khác cũng đồng thời phi nước đại ra phía bên ngoài trận pháp.

"Bọn họ đi sai phương hướng, chỉ sợ lối ra đã thay đổi."

Nam Nhan nói: "Ta từng thẩm vấn một ma tu lúc mới vào trận pháp, hắn nói có ma tu Nguyên Anh đang chờ ở ngoài trận pháp. Chúng ta vừa đi ra ngoài, sợ sẽ gặp bất lợi ngay."

Trước khi thành Kết đan, dù sao cũng là giai đoạn tích lũy linh lực, đối địch với các tu sĩ cấp cao không phải là không thể. Nhưng sau khi thành Kết đan, đối mặt với tu sĩ Nguyên Anh thì không còn cách nào khác là phải bỏ chạy xa.

Sau khi đột phá Kết Đan, sẽ có "linh", đây là một sự thay đổi lớn về chất đối với tu sĩ. Mà từ giai đoạn Nguyên Anh, mới có thể thực sự khám phá đạo mà bản thân đã chọn.

Nguyên Anh là thế lực thượng đẳng trong thế giới tu luyện này, thiên tài dù có thiên phú đến đâu cũng không thể vượt cấp để giết Nguyên Anh.

Đang lúc đang suy tư, đáy biển bỗng nhiên có động tĩnh, Nam Nhan nhìn về phía bờ biển, trong lòng vui mừng.

"Như Ý."

Mục Triển Đình không chú ý tới khí tức của vượn, liền đi tới nói: "Ngươi gọi ai? Hay là đang nói cái gì đó?"

Nam Nhan: "Hắn là đệ tử mới của ta."

Mục Triển Đình vừa đi vừa nhìn quanh: "Nghe tên có vẻ khá hay."

Như Ý ngụp lặn dưới biển một lúc lâu, sau đó ném bộ xương của con rắn mà nó quấn quanh cổ từ đáy biển lên bờ, ấm ứ bằng giọng mũi một lúc.

Nam Nhan hỏi: "Ngươi nói cái gì?"

Như Ý vừa mở miệng, bỗng nhiên một tia sáng màu tím từ trong biển phóng ra, phóng thẳng đến trên người Ân Gia phía sau Mục Triển Đình.

"Sư phụ!" Như Ý nói, "Mắt trận dưới nước ở tầng tám đã bị rút ra. Đệ tử bắt gặp một linh thể gần đó, hắn đang lén lút mang theo thứ gì đó."

Cùng lúc đó, một chiếc túi Càn Khôn ướt cũng được ném lên bờ.. Nó không hẳn là một chiếc túi Càn Khôn mà nó đã được căng thành một bông hoa cẩm tú cầu.

Con cáo này có lẽ đã gặp rắc rối vì nó thích kho báu gì đó dưới đáy biển.

Nam Nhan bước tới và túm tóc Ân Gia.

"Đau, đau quá!" Ân Gia lập tức tỉnh lại.

Nam Nhan buông hắn ra, mặt không thay đổi nói: "Ngươi sinh năm rồng à?"

Ân Gia che lại mấy sợi tóc suýt bị nhổ ra, ánh mắt đảo quanh: "Ta sinh năm rắn, làm sao vậy?"

Nam Nhan nói: "Ta thấy ngươi thích tích trữ đồ vật như vậy, còn tưởng rằng ngươi sinh năm con rồng. Ngươi làm gì mà gây ra trận động đất này?"

"Ta.." Ân Gia thở hổn hển nói: "Sau khi bị kéo vào hang, ta không có việc gì làm nên chỉ đi loanh quanh. Rồi Đại Nhật Hỏa Tinh tắt. Và sau khi núi lửa phun trào, dung nham chảy đi, trong miệng núi lửa có thứ gì đó, một cái hộp.."

Nam Nhan: "Sau đó ngươi đem nó đi?"

Ân Gia: "Không hiểu sao ta cảm thấy chiếc hộp này là dành cho ta."

Hắn nói xong, biển lại rung chuyển ba lần. Đợt này chuyển động lớn hơn trước, trực tiếp đánh nát hòn đảo nơi bọn họ đứng.

"Chúng ta sẽ nói chuyện sau khi ra ngoài."

* * *

Lệ Trì cũng đang nóng lòng muốn rời khỏi nơi địa ngục này. Nhìn thấy lối ra ngay trước mặt, nghe thấy một tiếng gầm rất lớn từ phía sau đang đến gần, hắn lập tức tức giận, dường như muốn quay lại đánh nhau với Mục Triển Đình.

"Vừa rồi hắn có tu sĩ Hóa Thần ủng hộ, hiện tại lại không có, sao có thể cho phép hắn ra ngoài?"

Ma tu bên cạnh nhanh chóng khuyên can: "Đế tử, bây giờ không phải lúc. Miên tiểu thư đã sớm đoán trước được tình hình, một tu sĩ Nguyên Anh đã được triệu đến ngồi trên bãi biển ở cửa vào. Đế tử có thể ra ngoài trước. Với sự có mặt của tu sĩ Nguyên Anh, Mục Triển Đình chẳng phải là không thể làm gì sao?"

Lệ Trì không nghe lời khuyên, rít lên: "Thả hắn ra ngoài, chẳng phải tất cả những chuyện nhục nhã mà bổn đế tử làm trong trận pháp phong ấn yêu quái sẽ bị truyền ra ngoài sao? Sẽ giải thích thế nào với cha ta đây!"

Tất cả ma tu đều không dám lên tiếng, chỉ có người mặc đồ đen đi theo đám ma tu là cười khúc khích.

Lệ Trì không hài lòng nói: "Lúc đó đáng lẽ ngươi nên đem người phụ nữ đó về. Mục Triển Đình đã gọi nàng ấy là muội muội nên hắn sẽ không bao giờ buông bỏ. Sao không để chúng ta ra điều kiện!"

Chờ hắn bình tĩnh lại một lát, hắn ta mới nói: "Ta vừa thấy Phật nữ được tu sĩ Hóa thần coi trọng, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ."

Ma tu bên cạnh cũng đồng thời thắc mắc: "Nói đến chuyện này, Phật nữ có phần giống với các mỹ nhân trong hậu viện của đế tử. Tuy mỹ nhân của đế tử đẹp thì rất đẹp nhưng so với người hôm nay.."

Đám ma tu nói đến đây, cũng không dám nói tiếp, cẩn thận quan sát sắc mặt Lệ Trì.

Sắc mặt Lệ Trì khá lên nhiều, nói: "Ân huynh nói đúng, nếu Nam Dịch coi trọng nàng, thân phận của nữ nhân này không thể bỏ qua, nhất định phải báo cáo với phụ thân ta.. Nhưng không phải chỉ có thế. Mục Triển Đình ở đây thay mặt Thần Châu, Thần Châu dám cướp lệnh phóng thích của Đạo Thánh Thiên tông, chuyện này phải báo cho Huyền Tể."

Nói xong, họ lần lượt bước ra khỏi cổng ranh giới.

Trước khi rời đi, Ẩn liếc nhìn ngọn lửa còn sót lại nơi xa, để lại một tia linh niệm ở cổng giới.

Khi bước ra khỏi cổng ranh giới, họ phải đối mặt với một cơn gió biển ẩm ướt và lạnh lẽo. Mây mù dày đặc cuồn cuộn phía trên, tạo cảm giác ớn lạnh.

Ẩn vừa ra ngoài liền nhìn thấy một cô gái mặc đồ tím quyến rũ bay vào lòng Lệ Trì như một con bướm, khuôn mặt như hoa lê.

"Ca ca, ca ca cuối cùng cũng về rồi. Miên nhi sợ quá.." Nàng nói, nhanh chóng kiểm tra vết thương của Lệ Trì một cách cẩn thận, rồi nói với ánh mắt tà ác: "Ai dám làm tổn thương ca ca như thế này? Mau nói cho muội biết đó là ai! Miên nhi sẽ chặt hắn thành từng mảnh!"

Lệ Trì nghiến răng nghiến lợi nói: "Song phương thủ ác nhất định là Mục Triển Đình. Hiện tại, bên trong Phong Yêu trận không ngừng biến động, hắn sẽ sớm phải ra khỏi cõi này. Từ thúc thúc!"

Tu sĩ Nguyên Anh bên cạnh đáp: "Đế tử có mệnh lệnh gì?"

"Sự hận thù này sẽ không bao giờ biến mất. Ngay khi Mục Triển Đình xuất hiện, thúc hãy ra tay và bắt giữ hắn ta."

Ma tu Nguyên Anh tỏ vẻ bối rối: "Dù sao thì hắn cũng là đế tử. Nếu đụng tới thần thức của Long vương trên người hắn.."

Long Vương Ngao Quảng Hàm của Thần Châu là ác mộng của tất cả ma tu. Hơn nữa, ma tu này chỉ là Nguyên Anh, cho nên ngay cả việc đối kháng, hắn cũng không có cách nào dám nghĩ tới.

Lệ Trì vẻ mặt nham hiểm nói: "Chỉ là bắt hắn, sẽ không đụng chạm tới thần niệm. Ta sẽ không xem nhẹ việc trả thù cho cánh tay bị mất của mình, ta sẽ chặt đứt tứ chi của hắn, không tha cho hắn sống tử tế!"

"Được rồi, đế tử đã lên tiếng, ta sẽ làm theo lời ngài."

Lão nhìn Lệ Trì và Lệ Miên lớn lên, không có lý do gì mà không rõ ràng đứng về phía nào. Lão nhanh chóng lao về phía cổng ranh giới.

Bên kia giới môn, lão cảm nhận được một cỗ năng lượng lửa kỳ lạ, lạnh lùng nói: "Tiểu hữu bên trong, hãy đi ra cầu xin đế tử đại lục chúng ta tha thứ. Vì ngươi là đế tử, chúng ta có thể cho ngươi một lối thoát."

Bên trong im lặng. Lão cười khẩy và tiến lại gần thêm một bước.

"Còn có một khắc nữa là cánh cổng đóng lại. Đây là pháp trận phong ấn không gian, ngay cả tu sĩ Hóa Thần cũng không thể đưa ngươi ra bên ngoài. Ta có rất nhiều thời gian để chờ đợi ngươi ở đây!"

Sau đó lại nửa khắc trôi qua. Tu sĩ Nguyên Anh không cách nào tiến vào Phong Yêu trận được, thế là tên Từ thúc cười ha ha:

"Thì ra người Thần Châu được cho là dũng cảm nhất trong các châu lục nhưng thực ra họ cũng chỉ dũng cảm như thế thôi. Đế tử của ta, không cần lãng phí thời gian như vậy, chúng ta quay về đi."

Khoảnh khắc tên Từ thúc xoay người, sau lưng lão xuất hiện một làn sóng linh khí, trong mắt Từ thúc đột nhiên hiện lên sát ý, dùng tay trái đánh vào giới môn.

"Tiểu tử, ngươi to gan!"

Lão ta chắc chắn rằng Mục Triển Đình sẽ đi ra trong khi lão ta đang buông lỏng. Chưởng tay vừa rồi đủ mạnh để phá hủy kinh mạch của một tu sĩ cấp cao nhất. Không ngờ, khoảnh khắc tiếp theo, không phải bọn Mục Triển Đình bước ra, mà có tiếng gầm của một con vượn.

Tiếng kêu của con vượn cực kỳ chói tai. Lão Từ không kịp chuẩn bị, cảm thấy một cơn gió tanh thổi vào mặt, tu vi Nguyên Anh cũng chấn động, phun ra một ngụm máu.

"Là Đại Yêu cấp Nguyên Anh!"

Tiếng kêu của con vượn có phạm vi rất rộng và lan ra mọi hướng sau khi đi qua cổng giới, tất cả tu sĩ Tị Châu bao vây ngoài cổng đều chảy máu từ lỗ mũi, thậm chí có những kẻ còn rơi từ trên không xuống.

Trong lúc hỗn loạn, không ai kịp nhìn thấy ba bóng người được bao bọc trong ánh sáng tím lặng lẽ lao ra khỏi cổng..

Lão Từ đã chịu một đòn trực diện từ kỹ năng bẩm sinh của đại yêu Nguyên Anh. Lão bối rối trong vài hơi thở trước khi ổn định lại linh thức. Linh thức quét qua bầu trời, phát hiện ra ba luồng khí tức Kết Đan đã thoát khỏi vòng vây của bọn họ, lão tức giận đuổi theo, đột nhiên thấy một thanh niên mặc đồ đen im lặng đứng trước mặt mình.

"Tại sao ngươi lại ngăn cản ta?"

Người áo đen không để ý tới lão, hướng về phía cổng, gọi: "Sư phụ."

Lão Từ sững sờ khi nghe thấy một giọng nói già nua phát ra từ cổng:

"Chúng ta đã có được Đoạn Thiết. Chúng chỉ là ba tiểu tu sĩ, chúng ta nên tỏ ra tôn kính với Nam gia, đừng đuổi theo bọn chúng. Khi trở về Tị Châu, ta sẽ cùng Thiên Tà giáo nghiền nát các tu sĩ Thần Châu!"

* * *

Hai ngày sau, tại một thành ở phía nam Dần Châu, mảng dịch chuyển tức thời lóe lên trong thành, hai nam một nữ bước ra ngoài.

Người canh giữ trận pháp dịch chuyển là một tu sĩ Trúc cơ, đang ngồi thiền. Sau khi cảm nhận được ba luồng khí tức Kết đan, hắn ta nhanh chóng đứng dậy và cung kính nói: "Ba vị tiền bối có chuyện gì cần ta giúp không?"

Tu sĩ Trúc cơ tỏ ra cung kính, hơi ngước mắt lên thì nhìn thấy một yêu tu với đôi mắt tím và bộ quần áo trắng bước ra, bám vào cây cột bên cạnh và nôn ói.

"..."

Hai người còn lại thờ ơ nhìn hắn, trong đó có một nữ tu đội mũ có rèm, nói: "Khi nào thì ngươi mới ngừng chóng mặt khi dịch chuyển?"

Đó chính là ba người bọn Nam Nhan, họ đã dịch chuyển trong hai ngày qua, sau đó họ tìm thấy một thành gần núi Tây Hoàng. Núi Tây Hoàng là trung tâm của Dần Châu, và những ma tu Tị Châu sẽ không bao giờ dám tới đây.

Nam Nhan quay đầu nhìn tu sĩ Trúc cơ đang ngạc nhiên, nói: "Có nơi nào thích hợp ở tạm không? Ca ca của ta rất yếu, cần nghỉ ngơi."

Tu sĩ Trúc cơ nói: "Có ạ. Gần đây, người dân trên núi Tây Hoàng đang tổ chức lễ hội mừng sinh nhật của Vân thái phi. Các quán trọ trong thành có chút bận. Nhưng vì các vị là tu sĩ Kết đan, nên tự nhiên có thể kiếm được chỗ trọ trong thành."

Vân thái phi?

Nam Nhan nhớ lại chuyện tình yêu hận của tổ tiên, Vân thái phi này chắc chắn là mẹ kế của mẹ nàng. Nếu người đến Phàm Châu nhặt xác mẹ nàng là người Dần Châu, thì vị bà ngoại kế này của nàng sẽ biết.

Vừa đi, nàng vừa hỏi tu sĩ Trúc cơ: "Chúng ta đến từ lục địa khác. Không biết Lễ hội mừng sinh nhật của Vân thái phi có hoành tráng không?"

Tu sĩ Trúc cơ vẻ mặt đắc ý nói: "Vân thái phi xuất thân danh gia, năm nay đã bảy trăm tuổi, nên mời danh nhân khắp thế giới đến dự hội ở Xích Đế Dao cung. Vân thái phi mấy năm gần đây không vui, người trong cung cũng để lấy lòng bà, ngoài võ công tranh tài, Nho gia của Đạo Thánh Thiên tông còn đặc biệt được mời đến chủ trì văn hội. Nghe nói, tu sĩ viết được những bài thơ hay nhất có thể giành được kho báu quý giá nhất trong cung điện - bản đồ Bắc phạt của Xích đế."

Mục Triển Đình vốn dĩ không có hứng thú, nhưng khi nghe nói tới văn hội, liền quay đầu lại nói: "Cái gì? Văn hội sao?"

Nam Nhan và Ân Gia đang liều mạng lắc đầu một cách tuyệt vọng: "Không, không, không có văn hội nào cả. Huynh đã nghe nhầm rồi."

Mục Triển Đình tóm lấy tu sĩ Trúc cơ, hưng phấn nói: "Thật sự có văn hội sao?"

Tu sĩ Trúc cơ giật mình, co rúm người lại nói: "Vân thái phi xuất thân từ một gia đình Nho giáo, thích thơ văn. Lần này chúng ta mời những tu sĩ Nho giáo khắp thế giới đến đây ngâm thơ, sáng tác thơ, bàn luận văn chương."

Mặc dù các tu sĩ ở các châu lục đều theo Đạo giáo, nhưng khả năng lĩnh hội của các tu sĩ một bụng thi thư cao hơn nhiều so với các tu sĩ bình thường. Vì vậy, một số gia tộc lâu đời và nổi tiếng sẽ buộc người trong tộc phải học thơ phú kinh điển trước khi tu tập Đạo giáo.

Mục Triển Đình càng hưng phấn hơn: "Có yêu cầu gì không?"

"Các tu sĩ Kết đan từ các giáo phái lớn ở tất cả các châu lục có các vị tu sĩ Hóa thần mạnh mẽ lãnh đạo, chỉ cần mang theo ngọc phù danh tính, là có thể vào Xích Đế Dao Cung. Các đế tử từ tất cả các châu lục cũng có thể trực tiếp vào trong Cung điện và nhận sự tiếp đón trọng thể của Dần Châu.. Cháu trai của Vân thái phi là đế tử của một châu, cũng sẽ tới."

Mục Triển Đình tự nhận là một học giả có học thức nhưng luôn phải chiến đấu quanh năm, không được trổ tài. Khi nghe tin Vân thái phi đang tổ chức một bữa tiệc văn chương nhân dịp sinh nhật của bà, hắn lập tức vô cùng ngưỡng mộ bà.

"Đúng vậy, hôm nay ta muốn lập danh. A Nhan, ngươi không phải sẽ đi Xích Đế Dao cung hỏi tin tức sao? Theo ta thấy thì chi bằng chúng ta.. Hửm? Họ đâu rồi?"

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.