Tử Dương

Chương 243: Người phụ nữ thông minh



Dịch giả: alreii

"Quân sĩ chàng thống lĩnh hiện tại ở đâu?" A Cửu gật đầu sau đó lên tiếng hỏi.

"Đến giai đoạn sau nước Triệu đã dần dần thu hồi binh quyền, khi tấn công Hùng Châu ta chỉ còn thống lĩnh hai vạn binh sĩ, Thạch Chân phá hoại chu sa vẽ phù của ta khiến ta không cách nào gọi ra Kim Long, dẫn đến toàn quân đại bại, binh sĩ may mắn sống sốt lui về Lộc Châu sợ là không tới năm ngàn." Mạc Vấn lắc đầu nói.

"Chàng không cần lo lắng, đã có ta và lão Ngũ giúp chàng, cho dù không có binh lính cũng có thể lấy được Hùng Châu." A Cửu lên tiếng an ủi.

"Trận chiến lúc trước đã khiến ta chán nản lắm rồi, không muốn hy sinh thêm mạng người nào nữa, ta định sẽ dùng vũ lực xông thẳng vào Hùng Châu, bắt Mộ Dung Hồng Trang để ép chúng lui binh." Mạc Vấn nói.

"Cũng được." A Cửu gật đầu đồng ý.

Trước đó Mạc Vấn giải thích cặn kẽ mọi chuyện đã mất hết gần nửa giờ, trong lúc hai người nói chuyện lão Ngũ đã từ phương Bắc bay về, thu cánh hạ xuống đất, một mảng bụi mù bốc lên.

"Lão gia, chuyện xong cả rồi, Lang Vương lông vàng gì chứ, đúng là không chịu nổi một kích." Lão Ngũ mặc áo nói với Mạc Vấn.

"Hắc Tam đâu?" Mạc Vấn hỏi

"Ở lại Dã Kê lĩnh làm thủ lĩnh rồi." Trong lúc nói chuyện Lão Ngũ đi tới bên người Mạc Vấn cẩn thận quan sát hắn, "Lão gia, ba năm không gặp cậu, cậu đã mọc râu luôn rồi."

"Ta đã hai mươi tư tuổi, nên có râu." Mạc Vấn giơ tay vỗ lên bả vai lão Ngũ một cái.

"Ta đã sớm muốn tới, nhưng Cửu cô không cho, nếu không phải bị nhốt trên hòn đảo hoang tàn kia thì ta sớm đi ra ngoài, sẽ không có ai làm cậu bị thương được nữa." Trong lời nói của lão Ngũ có chút ít hờn giận.

"Là ta không cho ngươi ra ngoài, đừng trách A Cửu, chuyện ở nơi này xong rồi thì ngươi vẫn phải trở về đảo ở thêm một đoạn thời gian nữa." Mạc Vấn nói.

"Hảảả?! Có đánh chết ta cũng không về." Lão Ngũ nhếch mép lắc đầu.

"Vậy cái đuôi của ngươi phải làm thế nào?" A Cửu liếc mắt cười hỏi.

"Giữ lại thôi, dù sao cũng không dài lắm, tóm lại là ta không về đâu, các ngươi đừng hòng đưa ta về lại đó nữa." Lão Ngũ lắc đầu liên tục.

"Được rồi, chuyền này để sau lại bàn, lập tức trở lại Lộc Châu." Mạc Vấn rất lo lắng cho an toàn của những binh sĩ ở Lộc Châu.

"Được." Lão Ngũ trả lời một tiếng, xoay người đi vào sơn động, "leng keng" một trận, xách ra một cái bọc lớn ngồi dưới đất buộc lại, "Những thứ này là quà cám ơn Hắc Tam cho chúng ta, không ngờ tên này còn là một tài phú."

Mạc Vấn và A Cửu thấy vậy nhìn nhau lắc đầu, hình dáng bên ngoài có thể thay đổi, nhưng thứ tận bên trong xương tủy thì không thể nào thay đổi được.

Lão Ngũ chuẩn bị xong xuôi thì đi đến một khu đất bùn giương cánh bay lên, được A Cửu dạy giỗ giờ gã đã có thể tùy tâm biến hóa giữa hình người và con dơi, hơn nữa có thể hoàn thành trong nháy mắt.

"Cái tên không biết điều này, còn oán trách nàng nữa chứ?" Mạc Vấn cười nói với A Cửu.

"Không thể trách gã, nếu còn không thả gã ra, thật sự sẽ khiến gã kìm nén đến phát điên mất." A Cửu mỉm cười đáp lại, sau đó đề khí bay lên cao hạ xuống trên lưng dơi lớn.

Mạc Vấn tính toán khoảng cách, giậm đất một cái, linh khí tràn ra nhảy lên lưng dơi lớn, lão Ngũ có ý khoe khoang, nhanh chóng vỗ mạnh hai cánh, đột ngột tăng tốc độ.

"Họa hề phúc sở ỷ, phúc hề họa sở phục*. Tốc độ cỡ này đã không kém chim muông rồi." Mạc Vấn gật đầu cười nói, con dơi lớn do lão Ngũ biến hóa có tốc độ cực nhanh, nhanh như chớp lại bay rất vững vàng.

*Hoạ hề phúc sở ỷ, phúc hề họa sở phục: hoạ là chỗ dựa của phúc, phúc là chỗ ẩn nấp của hoạ. Ví với chuyện xấu có thể dẫn tới kết quả tốt, chuyện tốt cũng có thể dẫn tới kết quả xấu.

"Lão Ngũ có vận may thế này chính là nhờ trời cao có lòng ban cho chàng tọa kỵ, tương lai thành tựu Tiên vị nếu không có tọa kỵ, những Tiên gia khác sẽ xem thường chàng." A Cửu mỉm cười nói.

Mạc Vấn chỉ cười không nói, tọa kỵ của Tiên nhân phần lớn là Lộc Hạc, cũng có loài phi cầm Thanh Loan*, nhưng chưa từng nghe nói có vị Tiên nhân nào cưỡi dơi cả, không có tọa kỵ có thể sẽ không gặp phải chê cười, nhưng nếu có một ngày thật sự cùng lão Ngũ đến Giao Trì**, sợ là sẽ khiến chúng Tiên kinh hãi đến rớt cằm mất.

*Thanh Loan: một loại Thần điểu cùng họ với phượng hoàng trong truyền thuyết. Màu đỏ phần lớn được gọi là phượng, màu xanh được gọi là Loan.

**Giao trì: nơi ở của Tây Vương Mẫu trong truyện thần thoại.


Lão Ngũ được Mạc Vấn khen ngợi, càng cố gắng thể hiện bản lĩnh, bay lên đến tận tầng mây, rồi lao xuống nhanh như sao rơi, cả người tùy tâm tùy ý, treo lơ lửng như đạp đất bằng, làm các loại hành động không khỏi vượt xa con Kim Điêu của Dạ Tiêu Diêu. Đêm qua Mạc Vấn đã đi hơn năm trăm dặm, vốn có thể chỉ chốc lát là đến, nhưng do lão Ngũ khoe khoang nên ước chừng đã mất nửa giờ, nhưng nửa giờ này cũng không uổng phí, đến lúc này từ các loại động tác bay lượn của lão Ngũ Mạc Vấn đã hiểu được lão Ngũ không giống với loài chim bình thường, loài chim dù cho có thông minh đi nữa cũng không thể dễ dàng phối hợp với chủ nhân, nhưng lão Ngũ thì có, gã và Mạc Vấn cùng nhau lớn lên, đã sớm ăn ý với nhau. Quan trọng nhất là lão Ngũ nghe hiểu tiếng người.

Đến được Lộc Châu là vào canh hai, trong thành có ánh lửa, hơn ngàn tàn binh vây ở bên cạnh đống lửa nấu cơm sưởi ấm, trước lúc nhổ trại đã để lại ít gạo, nhưng lại không có lều bạt cho binh sĩ cư trú.

"Đừng xuống nữa, đi đến tòa thành phía Bắc đi." Mạc Vấn nói với lão Ngũ đang chuẩn bị hạ xuống.

Lão Ngũ nghe vậy nghiêng cánh xoay thân, mang hai người bay về phía Hùng Châu.

"Chàng đã tận lực rồi." A Cửu nắm lấy tay phải Mạc Vấn mở miệng an ủi, lúc trước Mạc Vấn tính ra còn hơn năm ngàn binh sĩ, nhưng binh sĩ trong thành hiện chỉ có khoảng một ngàn.

"Không phải dân tộc ta, tất có dị tâm." Mạc Vấn nhíu mày lắc đầu.

"Chàng đang nói ai?" A Cửu cười hỏi, thực ra nàng biết Mạc Vấn nói Thạch Chân.

"Theo ý nàng, tâm tính của nàng ta rốt cuộc như thế nào mới có lòng đưa ta vào chỗ chết?" Mạc Vấn hỏi ngược lại.

"Chàng cảm thấy huyết mạch người Hồ là nguyên nhân khiến nàng ta làm thế?" A Cửu cũng hỏi ngược lại.

"Đúng." Mạc Vấn gật đầu nói.

"Chắc không phải đâu, chàng đừng suy nghĩ quá phức tạp, không có được thì hủy đi, loại ý nghĩ này không liên quan tới huyết thống. Sở dĩ nàng ta muốn hại chàng, chỉ bởi vì nàng ta là công chúa, từ trước đến nay chưa từng bị người khác cự tuyệt, nếu đổi lại là cô gái nhà nghèo khổ, tuyệt đối sẽ không có loại ý nghĩ này." A Cửu cười nói.

"Nàng ta đã theo ta ba năm, ta vốn muốn cho nàng ta một câu trả lời." Mạc Vấn cũng không muốn giấu giếm A Cửu.

"Bây giờ chàng cũng có thể cho nàng ta một câu trả lời." A Cửu cười nói.

"Mặc kệ xuất phát từ loại ý nghĩ gì, sự thật là nàng ta đã muốn hại chết ta, ta sẽ không bao giờ tha thứ cho nàng ta." Mạc Vấn kiên quyết lắc đầu.

"Trong lòng ta vẫn luôn có một nghi vấn, tại sao nàng ta dám hạ thủ với chàng, nàng ta không sợ lỡ như chàng không chết, chàng sẽ trở lại báo thù sao?" A Cửu hỏi.

"Nàng ta có chỗ dựa." Mạc Vấn lắc đầu nói, năm đó Thạch Chân vì mời hắn rời núi nên đã di dời rất nhiều dân chúng đến huyện Tây Dương, tuy hắn từ chối lời mời của Thạch Chân nhưng cũng từng nói với Thạch Chân, bất kể ngày sau Thạch Chân làm cái gì thì hắn cũng sẽ không giết nàng.

A Cửu nghe vậy chỉ cười liếc nhìn Mạc Vấn một cái, không truy hỏi nữa.

Lúc hai người nói chuyện, lão Ngũ đã bay đến vùng trời Hùng Châu, có thể nhìn thấy trong thành Hùng Châu đèn đuốc sáng choang, ở mấy chỗ trên quảng trường có lửa trại hừng hực, trên giá nướng có dê bò, binh sĩ đang múa hát tưng bừng, bầu không khí vui vẻ, không hỏi cũng có thể biết họ đang trắng trợn ăn mừng cho chiến thắng hôm qua.

Bay quanh mấy vòng, Mạc Vấn cũng không phát hiện Mộ Dung Hồng Trang trên quảng trường ăn mừng thắng lợi, diện tích thành Hùng Châu rất rộng, nếu như tìm từng chỗ một, vậy sẽ phải lãng phí rất nhiều thời gian.

"Lão Ngũ, phát ra tiếng đi!" Mạc Vấn nói với lão Ngũ.

Lão Ngũ vốn đã nóng lòng muốn thử, được Mạc Vấn cho phép, lập tức lao xuống phát ra tiếng nghiến răng chói tai, mặc dù âm điệu rất chói tai nhưng cũng không cao vang.

Nhưng tiếng nghiến răng không cao vang này lại khiến trong thành hỗn loạn cả lên, vạn mã hoảng sợ, lão Ngũ lượn vòng trên bầu trời Hùng Châu phát ra tiếng, đi đến nơi nào súc vật cầm thú không khỏi hí kêu nằm sấp xuống đất.

Bởi vì âm thanh không hề cao vang, cho nên quân Yên trong thành mới đầu cũng không biết súc vật và ngựa tại sao lại uốn gối nằm khụy trên mặt đất, nhưng rất nhanh bọn chúng đã phát hiện lão Ngũ trên bầu trời, mới đầu quân Yên chỉ cho rằng lão Ngũ là loài chim cỡ lớn nào đó, rối rít giương cung bắn, sau khi thấy được lượn vòng trên bầu trời là một con dơi khổng lồ dữ tợn cánh dài mấy trượng, đám người phía dưới bắt đầu hoảng sợ thét lên chói tai chạy trốn, có lúc tướng mạo xấu xí cũng có thể coi như một vũ khí để sử dụng.

"Chia nhau ra tìm, gặp lại ở gác chuông." A Cửu dặn dò Mạc Vấn, rồi đi trước tung người nhảy xuống.

"Nàng không biết mặt Mộ Dung Hồng Trang thì tìm thế nào?" Mạc Vấn hô.

"Ta tự có biện pháp." A Cửu ở giữa không trung trả lời.

"Lão Ngũ, ngươi đừng vào thành." Mạc Vấn theo sau nhảy xuống.

Đợi đến khi người Mạc Vấn rơi xuống đất, A Cửu đã từ trên đường phố hỗn loạn tìm kiếm về hướng bắc. Mắt thấy A Cửu đi phía Đông thành, Mạc Vấn liền quẹo về hướng Nam thành.

Thành Hùng Châu là thành thị biên ải quan trọng, diện tích rất lớn, nhà cửa trong thành rất rất nhiều, không thiếu lầu cao đại viện, Mạc Vấn cũng không lộ ra thân phận mà đi vào chỗ tối, tìm từng hộ nhà giàu không phải là nhà dân.

Bởi vì nơi này vốn là thành trì để chống lại nước Yên, cho nên phần lớn doanh trại đóng ở phía Bắc thành, phía Nam là chỗ ở của nha phủ, Mạc Vấn đi tới nha phủ, sau khi phá cửa xông vào thì phát hiện Mộ Dung Hồng Trang cũng không có ở nha phủ.

Tìm kiếm không có kết quả khiến Mạc Vấn rất nóng vội, trong thành Hùng Châu to lớn thế này tìm kiếm Mộ Dung Hồng Trang không khác nào mò kim đáy biển, do quá giận dữ hắn đã vẽ rất nhiều Hỏa phù, nhất loạt dẫn lửa đến những căn nhà không phải của dân chúng. Lúc này trong thành đã không còn vu sư Tát Mãn và dị loại yêu nhân, hắn ở trong thành tùy ý hoành hành tựa như chỗ không người. Nhưng đây cũng không phải thứ hắn muốn, trận thảm bại trước đó khiến trong lòng hắn rất ấm ức, hận không thể gặp được cao thủ chiến một trận cho hả giận, nhưng trong thành đã không còn ai là đối thủ của hắn, cho dù không có A Cửu và lão Ngũ giúp đỡ, lấy sức một mình hắn cũng có thể lấy được Hùng Châu, chỉ là tiêu tốn thêm chút thời gian mà thôi.

Phía Nam thành không có thu hoạch, Mạc Vấn liền lao về phía Bắc thành, lúc này lão Ngũ vẫn đang quanh quẩn trên bầu trời, nên đã có không ít người giương cung bắn gã, nhưng hai cánh của gã như hai cánh quạt khổng lồ, vỗ một cái là có thể tạo ra gió lốc đẩy mũi tên bật ngược trở lại.

Mạc Vấn mới vừa đến một doanh trại liền phát hiện một đám binh sĩ đang kéo những cây nỏ lớn từ trong nhà kho ra, loại nỏ lớn này tên là nỏ sàng, là binh khí cỡ lớn tầm xa, khi kéo căng thì tầm bắn có thể đạt đến hơn hai mươi dặm.

Nhìn thấy những chiếc nỏ Sàng này, Mạc Vấn cũng không tiến lên phá hủy mà chỉ ở trong quân doanh trắng trợn phóng hỏa, những chiếc nỏ Sàng này hiển nhiên là để đối phó với lão Ngũ, nhưng nỏ Sàng không thể hướng lên bắn được, dù bọn chúng đẩy ra cũng không có chỗ nào dùng.

Sau một nén hương, trên gác chuông bỗng xuất hiện ánh lửa, Mạc Vấn nghiêng đầu nhìn về phía Bắc thì thấy A Cửu đã trở lại gác chuông. Lão Ngũ vẫn đang nhìn chằm chằm gác chuông, thấy A Cửu trở lại, lập tức vỗ cánh đi đón nàng.

Đón A Cửu xong, lão Ngũ bay về khu vực chỗ Mạc Vấn, Mạc Vấn từ trên nóc nhà mượn lực lăng không, lão Ngũ lao xuống đón lấy hắn nhanh chóng bay lên cao.

"Nàng tìm được Mộ Dung Hồng Trang rồi?" Mạc Vấn hỏi.

A Cửu gật đầu, "Chàng gọi một tiếng đi."

"Gọi cái gì?" Mạc Vấn cảm thấy nghi ngờ.

"Ta đã tìm được vị công chúa nước Yên kia, nàng ta đáp ứng sáng sớm ngày mai sẽ lui binh, nhưng điều kiện tiên quyết là phải chắc chắn chàng vẫn còn sống." A Cửu giải thích.

"Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, trời cao có đức hiếu sinh." Mạc Vấn đề khí phát ra tiếng.

"Được rồi, đi thôi." A Cửu gật đầu nói.

"Nàng ta lại dễ dàng đồng ý lui binh vậy sao? Nàng ta cũng không phải hạng phụ nữ dẽ dàng chịu thiệt." Mạc Vấn nghi ngờ truy hỏi, hắn và Mộ Dung Hồng Trang đánh qua đánh lại đã ba năm, hắn biết rõ tính tình của Mộ Dung Hồng Trang.

"Chàng cam kết với nước Triệu sẽ chiếm lại ba quận, chỉ có thực hiện xong cam kết chàng sẽ mới rời đi." A Cửu cười nói.

Mạc Vấn nghe vậy gật đầu, A Cửu có thể trong thời gian ngắn như vậy thuyết phục được Mộ Dung Hồng Trang, hiển nhiên là đã nói cho đối phương biết sau trận chiến này hắn sẽ rời đi, quân Yên thà rằng lại một lần nữa đánh chiếm thành trì chứ tuyệt không muốn mãi mãi trở thành kẻ địch với hắn.

"Lão Ngũ, trở về Lộc Châu." Mạc Vấn nói với Lão Ngũ. Chuyện đã xử lý xong xuôi, giờ giải quyết tốt hậu quả nữa là có thể rời đi...
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.