Tử Dương

Chương 219: Tiên gia ngũ phẩm



Dịch giả: alreii

Tử Tiêu nói xong thì đứng lên đi ra ngoài, Mạc Vấn buông ly nước xuống đi ra theo.

Đợi đến khi ra cửa Tử Tiêu đã biến trở lại thành bộ dáng bà lão, thực ra tu vi Địa Tiên không thể biến hóa hình thể, nàng có thể tùy tâm biến hóa bởi vì nàng vốn là dị loại thân thú vật.

Hình như Tử Tiêu không muốn người khác biết nàng là cao nhân đắc đạo, sau khi ra ngoài cũng không nói chuyện với mọi người mà chậm rãi dọc theo đường nhỏ đi về phía Đông Bắc.

"Có người coi miếu này dẫn đường cho ta, các vị trở về thành trước đi." Mạc Vấn khoát tay với đám người đợi bên ngoài.

"Chân nhân, mạt tướng đi theo ngươi." Bồ Hùng lo lắng cho an nguy của Mạc Vấn, bước nhanh đi về phía hắn.

Mạc Vấn nghe vậy quay đầu nhìn phía Tử Tiêu, đúng lúc Tử Tiêu quay đầu, Tử Tiêu nhìn Bồ Hùng một cái lắc đầu nói: "Sơn động kia cách nơi này hơn năm mươi dặm."

"Trở về đi, không cần lo lắng." Mạc Vấn cười cười với Bồ Hùng, sau đó bước về phía ngã ba.

"Chúng ta sẽ đợi chân nhân ở chỗ này." Bồ Hùng bất đắc dĩ đành dừng bước.

Mạc Vấn gật đầu, đi nhanh vài bước đuổi kịp Tử Tiêu, hai người đi trên đường núi nửa nén nhang thời gian, đợi đến khi đi qua triền núi thì Tử Tiêu thi xuất thân pháp lăng không bay vút đi.

Mạc Vấn theo ở phía sau, linh khí tu vi của Tử Tiêu đã đạt đến Địa Tiên cảnh, linh khí trong cơ thể gấp mấy lần hắn, nhưng nàng chưa vứt bỏ bản thể, bị bản thể liên lụy, lúc bay vẫn cần phải dẫm đất mượn lực.

Trong《Thượng Thanh Kinh》và《Phàn Vân Ngoc Cấp》có ghi chép miêu tả kỹ càng về trình tự tu hành cho người tu hành, đạo nhân bái nhập Đạo môn, nhận được pháp ấn và văn điệp Tam Thanh là bước đầu tiên, cũng là một bước mà đạo nhân Tam Thanh cần phải đi, không có pháp ấn và văn điệp thì sẽ không được Đạo gia chân truyền, cho dù có khắc khổ tu hành hơn nữa, nhiều nhất cũng chỉ là một dã đạo, không được vị thứ Tiên gia.

Đạo nhân hoặc đạo cô chăm chỉ tu hành, hiểu rõ cơ sở kinh văn Đạo gia, tu luyện đột phá thiên kiếp là bước thứ hai, đến bước này mới có thể được tính là đăng đường nhập thất*, nhưng điều kiện trước khi tiến vào Tử khí là vượt qua thiên kiếp, mà độ kiếp là phải chịu đựng thiên lôi gia thân, đây là một khâu nguy hiểm nhất trong quá trình tu hành, trên chín thành người tu hành cả đời khó vượt qua được khoảng cách này, mà một thành còn lại lúc trải qua thiên lôi gia thân cũng thường mười không còn một.

*Đăng đường nhập thất: đạt được trình độ cao

Nếu như may mắn vượt qua thiên kiếp, con đường tu hành về sau sẽ chỉ còn lại khó khăn mà không cần đối mặt với nguy hiểm quá lớn nữa, nếu như đề thăng linh khí một cách quy củ, nghiên cứu học tập kinh văn kinh điển của Đạo gia, đạt đến số tuổi thọ cuối cùng, có khoảng ba thành cao thủ Tử khí có thể đạt được Địa Tiên vị, chữ Địa trong Địa Tiên chứng tỏ những người này chỉ có thể đạt được bất tử trên trần thế, không phải có thể lên trời xuống đất, cũng không cách nào giữ lại bản thể, chỉ thần thức có thể tồn tại. Địa Tiên bình thường đảm nhiệm các chức vị như Thổ Địa, Thành Hoàng, Sơn Thần vv, ngày thường không thể rời khỏi khu vực mình phụ trách.

Địa Tiên là Tiên gia ngũ phẩm chính thống, hoàn toàn khác với Quỷ Tiên được nói trên phố phường, Quỷ Tiên là cách gọi kính sợ của người ngu dốt với yêu ma quỷ quái, Đạo gia không có cách nói Quỷ Tiên, cái gọi thoát xác thành tiên chính là để nói Địa Tiên.

Trên Địa Tiên còn có Thiên Tiên, Thiên Tiên cũng là tước phong do đạo nhân Tử khí tu luyện đạt được, đạo nhân Tử khí nghiên cứu học tập thấu triệt kinh văn của Đạo gia, khuy ngộ* vận mệnh thiên địa đạo lý âm dương, tu vi linh khí cao sâu, bài trừ trọc khí phàm trần trong cơ thể, thì có hy vọng đạt được Thiên Tiên vị, đạt được Thiên Tiên vị bạch nhật phi thăng thì được xem là Tiên gia chân chính, có thể giữ lại bản thể, lên trời xuống đất tiêu dao tự tại.

*Khuy: nhìn lén, nhìn trộm; Ngộ: thức tỉnh, giác ngộ

Trên Thiên Tiên còn có Kim Tiên, phương pháp tu luyện của Kim Tiên và Thiên Tiên giống nhau, chỉ là linh khí tích trữ trong cơ thể nhiều hơn, trừ cái này ra còn cần tích lũy số công đức nhất định mới có hy vọng đạt được, Kim Tiên thông thường đảm nhiệm chức vị quan trọng trên chín tầng trời, chủ thần các bộ trên Thiên đình chính là cấp bậc Kim Tiên, bộ hạ lệ thuộc là Thiên Tiên vị.

Lên trên nữa chính là Đại La Kim Tiên, Đại La Kim Tiên có mười mấy vị, những Tiên gia này là chúa tể thiên địa, nhìn xuống nhật nguyệt, thao túng càn khôn, trên thân có huyền thông diệu pháp có thể vĩnh sinh bất tử, hiểu rõ thiên địa huyền bí có thể vật đổi sao dời.

Trên Đại La Kim Tiên nữa chính là Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên, Hỗn Nguyên chính là thiên địa, Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên chỉ có ba vị, chính là Tam Thanh tổ sư, chịu tải thiên địa, chấp chưởng càn khôn, là tổ tiên của Tử Dương Tiên nhân, hưởng hương khói ngàn nhà, nhận vạn Tiên triều bái.

Đại La Kim Tiên và Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên là Thượng Thần trước đây, không phải tu hành là có thể đạt được, đạo nhân bình thường chỉ có thể đạt được ba cấp bậc Tiên vị là Địa Tiên, Thiên Tiên, Kim Tiên, ba cấp bậc Tiên vị này đều là đạo nhân Tử khí tu luyện mà đạt được, số tuổi thọ cao nhất của phàm nhân là song giáp(120), trong một trăm hai mươi năm này, có thể đạt đến loại Tiên vị nào liền ứng chứng loại Tiên vị đó, một khi ứng vị quy chân thì không thể đổi nữa, dù cho tích đức nhiều hơn nữa, tu vi mạnh hơn nữa, cũng chỉ có thể được thăng chức chứ không thể thăng Tiên vị lên nữa.

Dị loại tu hành so với nhân loại tu hành thì khó khăn hơn rất nhiều, thiên đạo lại không thua thiệt chúng, cho phép chúng nó không bị song giáp trói buộc, có thể sống lâu, nhưng chúng nó thường chịu hạn chế bởi thiên tư, cho dù sống lâu cũng khó có thể tăng lên, Tử Tiêu đã đạt đến tầng thứ Địa Tiên nhưng lại không nóng lòng ứng vị chính là vì muốn mưu cầu Thiên Tiên vị, chỉ có đạt được Thiên Tiên vị nàng mới có thể hoàn toàn bỏ di khí tức thú vật.

Trên đời có rất nhiều đạo nhân dị loại có tình huống giống nàng, đã đạt đến yêu cầu ứng vị nhưng dừng lại thế gian khắc khổ tu hành, chỉ cần chưa ứng vị, bọn họ vẫn là phàm phu tục tử, không có pháp lực của Tiên gia, nhưng linh khí cao hơn đạo nhân Tử khí bình thường rất nhiều.

Như tình huống của Mạc Vấn có hơi đặc biệt, điều kiện tiên quyết để thi phép bùa chú là phải hiểu biết đầy đủ về âm dương đại đạo, thông qua bùa chú sinh ra cảm ứng với linh khí thiên địa, mượn dùng linh khí thiên địa cho mình dùng, về lý giải âm dương đại đạo hắn cũng không thua kém những Tiên nhân đã ứng vị kia, Triệu chân nhân đã từng nói Kim phù vừa ra có thể khiến Tiên nhân lùi bước, lời này là sự thật, nhưng Mạc Vấn có một thiếu sót rất lớn, đó chính là hắn bị tuổi tác và phương pháp đề thăng linh khí hạn chế, tu vi linh khí của bản thân thiếu thốn nghiêm trọng, linh khí trong cơ thể chỉ đủ vẽ hai lá Tinh Tú đại phù, đây còn là nhờ vào thánh khí vẽ phù Thiên Lang Hào, nếu sử dụng bút phù bình thường, linh khí trong cơ thể hắn chỉ vẽ một lá Tinh Tú đại phù đã hao hết.

Tự Mạc Vấn hiểu rõ điểm này, hắn biết sở dĩ bản thân không gặp địch thủ chủ yếu là nhờ vào võ nghệ và Kỳ Hoàng chi thuật do mấy vị tôn trưởng truyền thụ cùng với thánh khí vẽ phù Triệu chân nhân lưu lại, tu vi bản thân rõ là qua loa bình thường, thậm chí ngay cả con nhím tinh Ngụy Phách Thiên cũng không địch lại. Cũng bởi vì hiểu rõ điểm này hắn mới cực kỳ coi trọng Thiên Lang Hào, ngày đêm mang theo, chưa bao giờ rời người.

Năm mươi dặm không hề xa xôi, chỉ chốc lát hai người đã đến, đến được chỗ gần đó, lại nhìn thấy một người đàn ông áo đỏ nằm trên tảng đá lớn ở một chỗ dưới chân núi, người đàn ông áo đỏ kia thấy hai người tới, kinh hoảng bò dậy tung người chui vào bụi cây phía Bắc.

"Người này chính là yêu nhân Tát Mãn, chính gã phá hoại từ bên trong, ta đi bắt gã." Mạc Vấn nói với Tử Tiêu, vận chuyển linh khí đuổi theo.

Giữa đường rơi xuống đất lấy hơi, vừa tới cạnh tảng đá xanh thì người đàn ông áo đỏ kia đã biến mất ở trong rừng cây Đông Bắc, Mạc Vấn sợ gã chạy thoát, không có lăng không tìm kiếm mà đuổi theo bên trong rừng, tuy trong rừng có nhiều cỏ dại bụi gai, nhưng vu sư Tát Mãn kia mặc áo bào đỏ, ở trong rừng cây cực kỳ rõ ràng, đuổi theo ra ba dặm Mạc Vấn đã chặn được người này.

Dáng vẻ Đằng Cách Lý cao lớn mập mạp, bởi vì quá mập nên cằm của hắn cũng là hai lớp, một đôi mắt như mắt chuột, trên khuôn mặt tròn như bánh nướng kia nhìn như hai viên đậu đen.

Trước khi gặp người này Mạc Vấn đã hận gã thấu xương, có điều sau khi thấy được gã thì cảm giác căm ghét ngược lại có giảm xuống đôi chút, liếc mắt đánh giá người này, không nóng lòng động thủ bắt gã.

Lúc này Đằng Cách Lý há miệng, cánh mũi run run, mặt đầy vẻ hung ác, nhưng hai con mắt nhỏ như viên đậu đen kia đã làm giảm đi sát khí hung ác của gã.

Hai người cách nhau hai trượng đối mặt giằng co, chốc lát sau Đằng Cách Lý có động tác trước, chậm rãi nhấc tay phải to ngắn như bàn chân gấu, bốn ngón tay gập lại chỉ chừa lại ngón trỏ phải lắc trái lắc phải, cùng lúc đó trong miệng nói lẩm bẩm.

Mạc Vấn biết gã đang thi triển thuật mê hồn nhưng cũng không vội động thủ mà chỉ hứng thú nhìn ngón tay của gã.

"Ngươi muốn bảo ta chém đứt ngón tay đó của ngươi hả?" Chốc lát sau Mạc Vấn mất kiên nhẫn, lạnh giọng hỏi.

Vu sư Đằng Cách Lý nghe vậy đột nhiên sửng sốt, thấy mê hồn yêu pháp vô hiệu với Mạc Vấn, lập tức xoay người quay sườn mặt về phía Mạc Vấn, Mạc Vấn có ý kiến thức vu thuật Tát Mãn, nên không tiến hành ngăn cản.

Sau khi quay người thì Vu sư Đằng Cách Lý lấy từ trong ngực ra một chiếc trống con, vừa khom người đánh trống con, vừa nhấc chân chữ chi(Z) xoay quanh một vòng, động tác kỳ lạ khó coi.

Trước khi tới đây Mạc Vấn còn có chút kiêng kỵ vu sư Tát Mãn, nhưng sau khi tận mắt gặp lại cảm thấy thất vọng với vu sư Tát Mãn, lúc này Đằng Cách Lý giống như gà trống bị chém đứt đầu, động tác khoa trương xấu xí, lại giống như bà vợ điên, trong miệng lầu bầu nói nhảm.

Kiềm nén tính tình đợi chốc lát, vẫn không thấy dị tượng xuất hiện, Mạc Vấn bước về phía Đằng Cách Lý, người này còn chưa vượt qua thiên kiếp, không có đạo hạnh quá cao.

"Chờ một chút, bây giờ là ban ngày, ông nội bảo gia* đang ngủ, có gan người chờ thêm chút nữa." Đằng Cách Lý thấy Mạc Vấn đến gần, vội vàng dừng lại lớn tiếng nói với Mạc Vấn.

*Bảo gia: chỉ người bảo lãnh, người bảo đảm

Tuy lời nói của người này quái đản, nhưng Mạc Vấn biết gã không phải đang phô trương thanh thế, nếu người này có thể mời được đám yêu vật như Hoàng Y Lang, hiển nhiên có chút bản lĩnh.

"Ngươi đã gọi quái vật gì tới mị hoặc ta?" Mạc Vấn dừng bước hỏi.

Đằng Cách Lý nghe vậy cũng không trả lời, mà giơ hai tay lên lớn tiếng kêu gào, cùng lúc đó hai chân dẫm loạn, đầu lắc lư loạn xạ, giống như mắc bệnh điên vậy.

Mạc Vấn hoàn toàn mất kiên nhẫn, nhíu mày nhấc chân tiến lên đạp gã ngã xuống. Sau khi ngã xuống đất Đằng Cách Lý nhanh chóng bò dậy, lại lần nữa giậm chân hô to, Mạc Vấn lại nhấc chân đạp gã, Đằng Cách Lý lại bò dậy.

Mạc Vấn căm tức gã giả thần giả quỷ, cũng hận gã giả ngây giả dại, thấy gã bò dậy liền đạp gã ngã, cứ như vậy đạp liền mười mấy cái, Đằng Cách Lý đã ngã đến mặt mũi bầm dập, nhưng vẫn ở nơi đó kêu la khàn cả giọng.

Mạc Vấn lười trêu đùa với gã nữa, liền nhấc chân đá Chiến Trung huyệt trước ngực gã, không ngờ sau cú đá này Đằng Cách Lý vẫn bò dậy.

Trong lòng nghi ngờ, liền xuất thủ phong bế liền ba nơi huyệt đạo trước ngực Đằng Cách Lý, không ngờ Đằng Cách Lý vẫn hành động tự nhiên.

Ngay tại lúc Mạc Vấn cau mày liếc mắt, trên mặt Đằng Cách Lý lộ ra cười lạnh âm ngoan, "Ngươi đá đủ rồi hả?"

Vừa dứt lời thân thể Đằng Cách Lý nhanh chóng xuất hiện biến hóa, tứ chi bắt đầu dài ra, thân hình bắt đầu lớn lên.

Thấy tình hình này, điều đầu tiên Mạc Vấn nghĩ đến là Bách Lý Cuồng Phong truyền pháp thuật cho người này, nhưng chốc lát sau phát hiện không phải như vậy, sau khi vu thuật này của Đằng Cách Lý nổi lên hiệu quả thì thân hình và tướng mạo xảy ra biến hóa rất lớn, bộ mặt kéo dài, răng nhô ra, quanh thân có kim quang quanh quẩn.

Mặc dù không rõ nội tình, Mạc Vấn lại biết hỏng việc, vừa nghĩ đến đó hắc đao ra khỏi vỏ, chém thẳng về phía cánh tay phải của Đằng Cách Lý, sau một đao này, Đằng Cách Lý lại không hao tổn chút nào.

"Lão tổ tông đại hiển uy linh a." Đằng Cách Lý gào thét một tiếng, tứ chi chạm đất lao về phía Mạc Vấn...

---o0o---
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.