Tử Dương

Chương 188: Trận chiến đầu tiên



Dịch giả: argetlam7420

"Mã tướng quân, quân ta có bao nhiêu cung thủ?" Mạc Vấn cảm giác trong chốc lát, rồi mở mắt nhìn Mã Bình Xuyên.

"Có khoảng ba nghìn." Mã Bình Xuyên trả lời.

"Trong quận phủ cũng còn hai ngàn." Thạch Chân ngồi một bên nói ra.

"Cung binh ở Quận phủ cùng cung binh Hắc quận toàn bộ giao cho Bồ tướng quân thống lĩnh." Mạc Vấn đảo mắt nhìn Thạch Chân và Mã Bình Xuyên, đợi đến khi hai người gật đầu mới quay sang Bồ Hùng, "Năm ngàn kỵ binh cùng năm ngàn cung binh đều do ngươi quản thúc, mau ra ngoài chuẩn bị phòng thủ đi."

"Mạt tướng tuân lệnh." Bồ Hùng khom người đáp ứng, xoay người ra ngoài.

"Năm vạn quân tốt có nên rút lui vào trong thành hay không, do ngươi tự cân nhắc." Mạc Vấn lại nhìn Mã Bình Xuyên, người ta thường nói “thuật có chuyên công”, hắn không rành bài binh bố trận, nếu việc gì mình cũng phải tự làm, còn không bằng trao quyền cho bộ hạ.

“Theo như mạt tướng thấy, binh lính ngoài thành nên đem rút vào trong thành." Mã Bình Xuyên nói.

Mạc Vấn nghe vậy gật đầu một cái, giơ tay lên với gã, Mã Bình Xuyên tuân lệnh cáo lui.

"Chư vị cũng lui ra đi." Mạc Vấn đảo mắt nhìn đám người, chúng tướng lãnh tuân lệnh một tiếng, xoay người thối lui.

Mọi người đi hết, Mạc Vấn lại nhắm hai mắt lại. Sắp khai chiến rồi, khẩn trương luôn là khó tránh khỏi, dẫu sao đây cũng là lần đầu hắn cầm quân ra trận, bất kỳ sơ suất nào cũng sẽ gây ra tổn thất vô cùng nghiêm trọng, tới lúc này hắn mới phát hiện mình còn chưa chuẩn bị tốt cho việc làm thống lĩnh quân đội, trong lòng có chút hốt hoảng, loại hốt hoảng này chủ yếu là vì không hiểu rõ địch thủ, cũng đến từ lần đầu chỉ huy chiến đấu mà thấp thỏm.

"Năm vạn quân của Mã Bình Xuyên trong thời gian ngắn ta không có ý định điều động, giao cho ngươi nuôi quân thao luyện, làm hậu bị sau này." Mạc Vấn nói với Thạch Chân. Hiện tại hắn vẫn chưa quen việc phải thống soái nhiều quân đội như vậy, không thể chỉ huy theo ý muốn, trong vòng ba ngày liên tiếp nhổ trại hai lần chính là biểu hiện của suy nghĩ không chu toàn.

"Được." Thạch Chân gật đầu đáp ứng.

"Ngươi đi ra đi, ta muốn yên tĩnh một chút." Mạc Vấn nói tiếp.

Thạch Chân do dự một chút, trong lòng tràn đầy nghi ngờ xoay người ra ngoài. Tướng soái bình thường trước khi giao chiến sẽ rất bận rộn với những việc điều tra tình hình địch hay lập ra sách lược, mà Mạc Vấn lại đem tất cả giao cho bộ hạ, bản thân mặc kệ không quản.

Thạch Chân đi xong, Mạc Vấn dần dần bình tĩnh lại, giờ phút này hắn cần nhất chính là bình tĩnh, hiện tại hắn rốt cuộc đã hiểu tại sao Triệu Quát giỏi lý luận suông, nhưng khi ra đến chiến trường lại chẳng đúng tí nào, nguyên nhân chính là ở chỗ khi ở chiến trường sẽ tạo thành áp lực to lớn trong lòng chủ soái, áp lực trong lòng quá lớn sẽ khiến cho tâm thần bất ổn, mất hết tỉnh táo.

Sau khi bình tĩnh lại Mạc Vấn bắt đầu nghĩ xem tại sao trong lòng lại hốt hoảng như vậy. Trước đó hắn ở bên ngoài thành Kiến Khang cũng đã từng trải qua chiến sự, đối phương nhân số cũng có hơn một vạn, khi đó hắn không hề hoảng sợ, vì sao lúc này lại khẩn trương đến mức tim đập chân run như thế?

Trầm ngâm một lát, hắn cũng mơ hồ tìm được căn nguyên. Thời điểm ở Kiến Khang hắn chưa từng khẩn trương sợ là bởi khi ấy hành sự chỉ cần chịu trách nhiệm với chính bản thân mình, không dính líu đến người ngoài, mà lúc này tình huống hoàn toàn khác biệt, hắn phải chịu trách nhiệm với toàn bộ dân chúng trong tòa thành này, với mấy vạn quân tốt, thậm chí là với cả nước Triệu nữa, nếu như làm việc có chút sai sót gì, tất sẽ vạ lây đến vô số người. Nói một cách khác, hắn lo lắng khẩn trương không phải do đám kỵ binh cùng lũ yêu ma quỷ quái của nước Yên kia, mà là tới từ trách nhiệm nặng nề phải gánh vác trên vai.

Trước đó hắn chưa bao giờ chịu trách nhiệm với nhiều người đến vậy, tự dưng xuất hiện tảng đá lớn này làm hắn không biết phải làm sao, những thói quen hành sự khi trước bị buộc phải thay đổi, thay đổi quá đột ngột làm tâm cảnh hắn chập chờn không yên. Việc cần kíp lúc này là phải điều chỉnh tâm tính, vững tâm gánh trọng trách, tìm lại thói quen cùng phong cách hành sự cẩn thận trước kia.

Sau một hồi nhắm mắt nhíu mày, Mạc Vấn đột nhiên mở mắt ra, trong lòng thông suốt sáng tỏ. Hắn rốt cuộc đã hiểu vấn đề ở đâu rồi, lúc này hắn đứng ở chủ soái vị trí đang phải tính toán quá nhiều vấn đề, mà hoàn toàn quên mất bản thân chỉ là một đạo sĩ.

Nghĩ thông suốt một điểm này, Mạc Vấn bước ra khỏi cửa, gọi Thạch Chân tới cùng ra khỏi quận phủ, đi tới cổng thành phía đông. Lúc này đạo quân tiên phong của nước Yên chỉ còn cách nơi này năm mươi dặm. Do nước Yên đa số là kỵ binh, cho nên kỵ binh sẽ đi đầu, chiến mã phi nhanh làm bụi đất tung bay, khói đen cuồn cuộn, trùng trùng điệp điệp dài hơn mười dặm, giống như mây đen đang đến gần.

Lúc này Bồ Hùng thống lĩnh năm ngàn kỵ binh đã lui vào trong thành, phần lớn bộ binh đã tiến vào thành trì, trên tường thành cung thủ đứng thành từng hàng, chỉ đợi địch nhân tiến vào tầm bắn ngay lập tức sẽ giương cung bắn tên.

Bồ Hùng cùng Mã Bình Xuyên lục tục chạy đến, đứng bên cạnh Mạc Vấn ngắm nhìn địch quân, nhưng hai người bọn họ cùng Thạch Chân không thể nhìn xa đến năm mươi dặm, cho nên chỉ có thể nhìn thấy mặt đất đang dâng lên khói đen, chứ không thấy được cụ thể tình hình.

Ba người không ai mở miệng, Mạc Vấn cũng không nói gì, đến tận lúc này hắn vẫn không hề phát hiện ra dị loại nào có đạo hạnh cao thâm ở nước Yên, đám dã thú theo sau kỵ binh mặc dù số lượng đông đảo, nhưng cũng không con nào có đạo hạnh, đều là hổ báo, trong đó cũng không con nào có thể biến hóa hình người, chỉ có thể xem là thú binh, không thể gọi là yêu thú.

"Mặc dù thanh thế không nhỏ, nhưng không có bao nhiêu người, sẽ không quá một vạn." Bồ Hùng nói.

"Đây chỉ là trung lộ thôi, quân Yên ở mặt bắc cùng mặt nam lát nữa sẽ cùng tới." Mã Bình Xuyên nói.

Mạc Vấn nghe vậy cũng không tiếp lời, quân Yên mang dị loại không con nào có đạo hạnh, mà chúng lại không thể tự mình hành động, đương nhiên sẽ có người điều khiển, chỉ cần tìm được yêu nhân điều khiển dị thú đem chém chết, là sẽ làm đám mãnh thú này mất đi người hướng dẫn.

Sau một nén nhang, đại quân nước Yên tiến đến bờ sông ghìm ngựa đứng lại, khói bụi nhanh chóng tản đi, có thể thấy quân Yên trải dài tới hơn mười dặm, đi theo sau là hai đàn dã thú, một đám là mãnh hổ trán trắng, con ngươi dựng ngược, số lượng hơi ít, khoảng vài trăm con. Ngoài ra còn có một đám chó sói hung tợn, số lượng khá nhiều, liếc mắt tính sơ phải đến trên hai ngàn. Hai bầy hổ lang một nam một bắc, cách nhau hơn mười dặm, phân biệt rõ ràng, cũng không xuất hiện đồng thời với nhau, ở phía sau bầy thú có hai gã binh sĩ cưỡi ngựa áp trận, hai người này mặc quần áo trang sức giống với kỵ binh phổ thông, hành động này không thể nghi ngờ là vì để phòng ngừa ăn mặc kỳ lạ sẽ dẫn tới sự chú ý, như vậy cũng có thể thấy được hai tên kia cũng không có đạo hạnh quá cao.

Do địch quân số lượng đông đảo, Mạc Vấn mặc dù có thể thấy rõ tình huống đối phương, nhưng không cách nào đảm bảo Bách Lý Cuồng Phong có trong đám người hay không.

"Mã tướng quân, ngươi lúc trước đã cùng quân Yên giao tranh, phe địch lần này mang theo dị loại chỉ có hổ sói thôi ư?" Mạc Vấn hỏi Mã Bình Xuyên.

"Mãnh hổ chó sói di chuyển khá nhanh, có thể đi theo quân tiên phong, chắc hẳn còn có đám Cự thú đi đằng sau." Mã Bình Xuyên trả lời cũng không dám khẳng định.

Mạc Vấn nghe vậy gật đầu, không có hỏi lại nữa. Mã Bình Xuyên lúc trước là trú đóng ở Bạch quận, mà quân Yên ở Bạch quận chủ yếu dùng yêu vật dưới nước làm chủ, đối với tình huống quân Yên ở Ung quận gã hẳn là cũng không nắm rõ.

"Địch quân đã phải di chuyển một quãng đường dài, lúc này nhất định rất mệt mỏi, quân ta nếu xông ra nghênh đón, có lẽ sẽ có bảy phần chiến thắng." Bồ Hùng nói.

"Diệt cỏ phải diệt tận gốc, đợi quân Yên đến đông đủ rồi hẵng tính." Mạc Vấn lắc đầu nói nói.

Sau khi quân Yên dừng lại, từ trong quân đi ra một người đo thử mực nước sông, sau khi xác định nước sông mặc dù có uế vật đang trôi nhưng không có độc thì kỵ binh của quân Yên bắt đầu cho ngựa uống nước.

Mạc Vấn thấy vậy khẽ nhíu mày, người đo thử nước sông lúc trước cũng là mặc quần áo của binh lính, lẫn vào trong ba quân rất khó phân biệt được. Như vậy đủ thấy Thống soái phe quân Yên lo chuyện hết sức chu toàn.

"Mã tướng quân, tướng quân với giáo úy người Yên mặc quần áo không có gì khác nhau sao?" Mạc Vấn lại hỏi Mã Bình Xuyên.

"Người Yên sống trong rừng sâu phía Đông Bắc, quy củ chưa hoàn thiện, tuy có phân chức quan, nhưng quần áo trang sức so với binh sĩ bình thường không khác biệt mấy, lúc giao chiến rất khó tìm được tướng lĩnh của bọn họ." Mã Bình Xuyên cười khổ đáp.

"Luôn phải có người ra mệnh lệnh chứ." Mạc Vấn nói.

"Quân Yên lúc đánh trận không ngừng hò hét, kêu lại toàn là tiếng chúng ta nghe không hiểu, người hét to nhất bị giết chết thường cũng không phải là tướng lãnh." Mã Bình Xuyên lại một lần nữa cười khổ.

Mạc Vấn không đặt câu hỏi nữa, kỵ binh quân Yên cho ngựa uống nước xong lại dành ra một khu vực cho hai đàn dã thú uống nước. Mấy con ngựa kỵ binh cưỡi có lẽ đã sống chung khá lâu với dã thú rồi, không hề tỏ ra sợ hãi gì.

Tiếp đó kỵ binh quân Yên rầm rộ ha trại nghỉ ngơi, lấy ra lương khô mang theo người bắt đầu ăn uống.

"Quân Yên hành quân đánh giặc vì sao lại mang theo lương khô?" Mạc Vấn nghi hoặc nhìn về phía Mã Bình Xuyên.

"Bọn họ không giống quân ta có quân nhu với đầu bếp, lúc hành quân tất cả đều chỉ mang theo người lương khô. Bọn họ cũng không có doanh trướng, ban đêm cứ nằm ngủ ngoài trời như vậy." Mã Bình Xuyên nghiêm nghị giải thích.

"Nằm như vậy chẳng phải sẽ rất lạnh sao?" Mạc Vấn hỏi.

"Chân nhân có chỗ không biết, ở nước Yên quanh năm giá lạnh, cho nên người Yên đa số không sợ lạnh." Mã Bình Xuyên vẻ mặt càng thêm ngưng trọng, gã không ngờ Mạc Vấn lại chẳng biết chút gì về hoàn cảnh quân địch.

Mạc Vấn nghe vậy cau mày, binh lính nước Yên hành quân vốn rất nhanh chóng mau lẹ, không có quân nhu quân dụng vướng chân sẽ càng thêm linh hoạt, bất cứ khi nào đều có thể thúc ngựa rời đi.

"Chân nhân, lúc này có nên xuất binh nghênh chiến không?" Bồ Hùng nhìn vẻ mặt liền đoán được Mạc Vấn đang suy nghĩ gì trong lòng.

"Không vội, chờ thêm một chút đã." Mạc Vấn lắc đầu nói ra, mặc dù kỵ binh nước Yên tùy thời đều có thể rời đi, nhưng hắn cảm giác đối phương sẽ không rời đi vào lúc này, bọn họ nếu đã tới nơi này, dĩ nhiên là vì muốn một trận đánh hạ Hắc quận.

Kỵ binh của quân Yên ăn xong lương khô liền nằm xuống nghỉ ngơi, chăn mền để đắp đều đã được buộc sẵn trên yên ngựa.

"Thật là ngông cuồng." Bồ Hùng tức giận nói, địch quân lại dám ngủ luôn trên trận địa, không thể nghi ngờ là sự miệt thị to lớn với quân Triệu.

"Hai bên cách nhau ba mươi dặm, bọn họ có đầy đủ thời gian để đứng dậy ứng chiến." Mã Bình Xuyên tiếp lời.

Mặc dù quân Yên không có động tĩnh gì, bốn người cũng không rời khỏi cổng thành. Lúc mặt trời sắp ngả về tây, Mạc Vấn rốt cuộc cũng yên lòng, dù quân Yên ở mặt bắc vẫn còn chưa tới, nhưng hắn đã phát hiện được ở hạ lưu sông xuất hiện một tia khí tức của cự mãng (rắn lớn) không yếu, điều này cho thấy quân địch ở mặt nam đã bắt đầu di chuyển về phía này. Mặt nam sắp đến, mặt bắc đương nhiên cũng sẽ không thiếu.

"Mau xuống chuẩn bị đi." Mạc Vấn quay đầu nhìn về phía Bồ Hùng.

Bồ Hùng dĩ nhiên là biết Mạc Vấn có ý gì, hưng phấn đáp lời, bước nhanh xuống tường thành.

Bồ Hùng rời đi không lâu, phía Đông lại có kỵ binh của nước Yên đến, đám kỵ binh này không có yêu thú theo sau, ở chinh giữa là đám dị thú đi bằng đường sông tới đây, lúc này hắn có thể cảm giác được hơn mười con cự mãng có chút đạo hạnh, những con cự mãng này có thể không đủ để biến hóa thành người, nhưng hình thể ắt phải cực kỳ to lớn.

Thẳng đến giờ phút này, Mạc Vấn mới chỉ cảm giác cùng nhìn thấy đều là mãnh thú xà trùng tầm thường, trong đó cũng không con nào quá mức khổng lồ, đây không phải do nước Yên chỉ có những con này, mà là bọn chúng chẳng qua là bộ phận xuất chinh cùng đại quân, đạo hạnh cao thâm chân chính lúc này vẫn còn chưa tới.

Sắc trời dần tối, binh mã của nước Yên ở mặt bắc vẫn chưa thấy đến. Mạc Vấn cũng không quá nóng vội, bởi vì Quái Cát Khắc ở Hoàng quận thống lĩnh quân Triệu chống cự với quân Yên cực kỳ mãnh liệt, quân Yên ở mặt bắc tới trễ cũng hợp tình hợp lý.

Lúc canh một, Bồ Hùng báo lại, hết thảy đều đã chuẩn bị thỏa đáng, kỵ binh sẵn sàng đợi lệnh.

Lúc này trời còn chưa tối hẳn, quân Yên ở mặt bắc cũng chưa tới, Mạc Vấn liền không nóng lòng động thủ, trận chiến hôm nay mục đích là kỵ binh của phe địch, phải một trận tiêu diệt cho bằng hết.

Tới canh hai, sắc trời đã tối đen, cuối cùng cũng có một đạo quân Yên đến, lần mò chỉnh đốn đâu vào đấy xong, toàn bộ doanh trại quân Yên cũng không có một ánh lửa, bốn bề đen kịt.

"Nếu thấy trên không cách mặt đất năm trượng (16m) có một ngọn lửa hiện lên, lập tức dẫn quân liều chết xung phong." Mạc Vấn ra lệnh cho Bồ Hùng.

"Tuân lệnh." Bồ Hùng đáp.

"Chân nhân, quân Yên làm thế này không hợp với lẽ thường, cẩn thận có bẫy." Mã Bình Xuyên không khỏi lo lắng.

"Ta chỉ sợ bọn chúng không đến, chứ không sợ bọn chúng có gian trá." Mạc Vấn hừ lạnh rồi đạp đất mượn lực, bay khỏi tường thành lướt về hướng đông...
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.