Sáng sớm hôm sau Thẩm Hà tỉnh lại mỏi nhừ cả người, định động đậy một chút thì liền chửi thầm trong lòng, tên khốn kia vẫn chưa rút ra, để trong đó cả đêm. Có lẽ người đàn ông kia ngủ rất sâu nên không để ý tới việc Thẩm Hà lén dịch mông khiến vật bên trong thoát ra rồi khọm lưng ngồi dậy, không muốn tiếp tục ở lại đây thêm một giây phút nào nữa. Cậu ta vừa đứng dậy thì rất nhiều dịch lỏng màu trắng bị giữ lại bên trong đua nhau chảy ra, sau khi tạm thời lau đi bằng giấy thì Thẩm Hà đi ra ngoài cửa lén tìm cách mở cánh cửa hôm qua đã khóa cậu ta lại trong này.
Vô cùng sốt ruột lo lắng người đàn ông kia sẽ tỉnh dậy, sau 5 phút mày mò cuối cùng cũng tìm được cách, thì ra là cùng lúc vặn tay nắm cửa và ấn vào cái nút nhỏ bên dưới thì cửa sẽ mở ra, tối hôm qua quá hoảng hốt nên mới không để ý tới cái nút nhỏ này, chết tiệt thật.
Thẩm Hà với lấy túi quần áo hôm qua nhân viên để lại bên ngoài, nhanh chóng mặc vào rồi rời khỏi nơi quỷ quái này, trước khi đi cũng không quên lấy điện thoại của mình để ở trên bàn. Rõ ràng hôm qua là cậu ta có ý tốt giúp đỡ người đàn ông kia khỏi bị lừa gạt vậy mà lại nhận lại một đống **** ****, đúng là chỉ có tên điên mới làm ra hành động như vậy, Thẩm Hà tự động bỏ qua vấn đề bản thân đã chọc tức đối phương ra sao mới gây ra cớ sự như này.
Ngủ với nhau một đêm thế nhưng đến tên của đối phương cậu ta cũng không biết, mặc dù tối qua anh ta cũng làm cậu ta cảm thấy rất sảng khoái nhưng chuyện này rõ ràng là lỗ vốn.
Đến khi người đàn ông kia tỉnh dậy không thấy người bên cạnh đâu thì tức giận, lập tức sai người đi điều tra tìm kiếm, anh ta đi vào nhà tắm lại phát hiện quần áo tối qua Thẩm Hà thay ra, lật chiếc áo lên, một cái bảng tên ghi Henry.
" Ha! Henry, được lắm, tôi xem em chạy được tới đâu?".
Ngày hôm ấy trong giới hắc đạo nước Mỹ có một thông cáo truy nã rất đặc biệt. Khi Thẩm Hà phát hiện ra chuyện này thì cũng không kịp báo cho anh bạn Henry kia mà trốn lên máy bay về nước, vừa hay đang được nghỉ lễ. Thẩm Hà thành công tránh thoát được sự truy lùng cho nên khiến cho người đàn ông kia rất tức giận. Trong suốt mấy tháng trời anh ta cho người tìm khắp nước Mỹ cũng không tìm thấy được người cần tìm, khi phát hiện ra được thân phận thật của Thẩm Hà ở bên Mỹ, biết được Henry là bạn của cậu ta thì anh ta tức điên lên, lập tức đổi vị trí điều tra ra tới quốc gia quê hương của Thẩm Hà, quả thật không ngoài mong đợi, cậu ta không chỉ là thiếu gia nhà giàu nhất nước A mà còn rất nổi tiếng ở bên này, có hai người anh trai rất tài giỏi, Thẩm Kỳ? đây chẳng phải là người quen của anh ta hay sao?
......
Quay lại thực tại, tại bữa tiệc nhà họ Kỳ, Thẩm Hà trốn sau thân cây xem tin nhắn, không biết làm cách nào mà tên điên kia lại có được số điện thoại của cậu ta, còn gửi nhiều tin nhắn như vậy. Điện thoại là do chương trình giữ trong thời gian quay, vốn cũng có rất nhiều người liên lạc với Thẩm Hà nên nhất thời đoạn tin nhắn này bị nhảy xuống dưới. Lúc nãy cậu ta chính xác mở ra được là do tên điên kia lại vừa gửi một tin nhắn mới.
" Tìm thấy em rồi!".
Thẩm Hà cảm thấy sợ hãi anh ta trong vô thức nhưng nhớ tới đây là địa bàn của mình thì liền cảm thấy bình tĩnh hơn, cậu ta đi vào lại bên trong sảnh tiệc, nhìn thấy Thẩm Quân ở khá gần nên nhanh chóng muốn đi tới chỗ anh. Gần như đúng lúc Thẩm Hà vừa bám vào tay áo Thẩm Quân thì tên điên kia cũng xuất hiện trước bọn họ, còn cùng Kỳ Gia Phóng chào hỏi, hình như là có quen biết.
Kỳ Gia Phóng giới thiệu bằng tiếng anh với tên kia " Đây là Thẩm Quân, vợ tương lai của tôi" sau đó lại nói tiếng mẹ đẻ với Thẩm Quân " Vợ, đây là người quen của anh, tên là Vincent".
Vincent với chiều cao vượt trội, cả làn da lẫn tóc đều là màu trắng, đôi mắt màu xanh nhạt vô cùng nổi bật trong đám đông, khiến ai cũng phải ngước mắt lại nhìn vì quá đẹp trai, giống như không có thật vậy.
Thấy ai cũng nhìn anh ta với ánh mắt ngượng mộ thì Thẩm Hà thầm xỉ vả, đằng sau gương mặt như thiên thần kia là một kẻ điên vô cùng nguy hiểm. Cảm thấy không thể kéo Thẩm Quân đi nên Thẩm Hà định lén rời đi trước, nào ngờ lúc này Vincent tỏ ra không quen biết hỏi " Không biết vị bên cạnh này là...?".
Kỳ Gia Phóng giữ Thẩm Hà lại đẩy lên đằng trước " Đây là em trai của vợ tôi, tên là Thẩm Hà". Vincent nhếch môi cười giơ một tay ra " Rất vui được làm quen với em, Thẩm Hà!".
Thẩm Hà không muốn cùng anh ta bắt tay nhưng nhiều ánh mắt đổ dồn vào đây, chỉ đành diễn như không quen biết nhau mà bắt tay với anh ta " Rất hân hạnh!", trong đầu đã xấu xa thầm mắng " Đồ liệt dương!".
Thẩm Hà rất nhanh sau đó đã tìm được khe hở để trốn đi, từ từ ra tới bãi đỗ xe, định trước tiên trở về nhà vậy mà lại không thấy xe đâu, có vẻ như anh cả đã lái xe đưa Thẩm Mặc về mất rồi. Thẩm Hà cảm thấy hôm nay khá nhọ, vừa quay người liền nhìn thấy Vincent đang đi lại đây.
" Tên điên này sao lại ra đây rồi? không được, phải rời đi mới được". Thẩm Hà nhanh chân đi ra ngoài cổng, nhà chính Kỳ gia là một biệt phủ rộng lớn ở ngoại ô thành phố nên chỗ này khó thể tìm thấy được taxi, Thẩm Hà liên hệ với người làm Kỳ gia chuẩn bị một chiếc xe cho cậu ta mượn, có điều phải mất một lúc xe mới tới.
Còn đang sốt ruột đứng đợi xe thì có một chiếc xe chạy tới, Thẩm Hà nghĩ là xe do Kỳ gia chuẩn bị nên nhanh chóng mở cửa đi vào. Vừa ngồi vào ghế đóng cửa lại thì phát hiện góc sát cửa sổ đối diện có một người đang ngồi, Thẩm Hà hoảng hốt muốn đi xuống nhưng cửa xe đã khóa, phần giữa hàng ghế sau với ghế tài xế bị một tấm chắn nâng lên che đi.
Thẩm Hà cố giữ bình tĩnh chất vấn người đàn ông tóc trắng kia " Chẳng qua là tình một đêm, người bị đâm là tôi, anh sướng rồi thì còn bắt bẻ cái gì? sao anh cứ phải cắn tôi mãi không buông như vậy hả? anh là chó à?".
Vincent dựa cánh tay lên của sổ, xe bắt đầu di chuyển rời đi " Cứ bình tĩnh nào!".
Thẩm Hà thấy xe di chuyển thì gấp gáp " Bình tĩnh cái cmn, mau dừng xe, thả tôi xuống, đây là địa bàn của tôi, anh đừng hòng dở trò".
" Tôi bắt cóc em đó, rồi sao? đừng quên tôi đã nói nếu em để tôi bắt được thì đừng hòng chạy thoát lần nữa".
Thẩm Hà cạn lời " Tôi nói rồi, chúng ta coi như chỉ là tình một đêm, anh sướng tôi sướng rồi chia hai ngả, không liên quan gì tới nhau nữa anh hiểu không? đừng có nói với tôi mấy cái trách nhiệm này nọ, tôi còn chưa đòi anh chịu trách nhiệm thì thôi!".
Vincent cười đáp " Vậy em đòi tôi chịu trách nhiệm đi". Thẩm Hà lập tức tức giận đáp " Còn lâu!!".
" Anh muốn đưa tôi đi đâu?" Thẩm Hà bực mình hỏi. Vincent xoay nhẹ đồng hồ kim cương trên cổ tay nói những điều rất kinh khủng với tâm thái nhẹ nhàng như không có gì " Đưa em về, xích hai chân lại, sau này sẽ không chạy mất nữa".
" Anh!... đồ biến thái!! anh đừng hòng, anh trai tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu!"
Hai người cứ cãi cọ với nhau mãi tới khi Thẩm Hà phát hiện cảnh vật bên đường càng ngày càng quen thuộc, đây là đường về nhà cũ Thẩm gia mà.
Vincent cười như không cười nắm lấy cằm Thẩm Hà mà bất ngờ hạ một nụ hôn xuống, Thẩm Hà bặm môi không cho anh ta được như ý, Vincent liền ấn mạnh hơn một chút vào khớp hàm của Thẩm Hà khiến cậu ta không thể không há miệng ra, ngay lập tức đầu lưỡi xâm nhập vào khoang miệng Thẩm Hà, vẫn còn hương vị mùi rượu vang. Qua một lúc lâu anh ta mới tách ra, còn vương ra một sợi chỉ bạc. " Thời gian tới tôi sẽ tạm sống ở thành phố này, cho nên tôi cho em về nhà, tốt nhất đừng nghĩ tới việc chạy trốn, em trốn không thoát được nữa đâu, sau này sẽ còn gặp lại, tạm biệt!".
Xe dừng lại bên đường, Thẩm Hà lập tức mở cửa chạy ra như bị ma đuổi, tới khi vào tới cửa nhà, quay lại không thấy chiếc xe khi nãy đâu nữa mới thở phào một hơi, cậu ta thầm nghĩ, nếu ra ngoài không tránh được anh ta vậy thì cậu ta sẽ ở lì trong nhà.