Thẩm Mặc cố gắng bình ổn lại cảm xúc lẫn lộn trong lòng, những ký ức kia có cái thì khiến cậu đau lòng nhưng hiện thực lại khiến cho cậu cảm thấy vô cùng vui sướng. Lúc này bên ngoài vang lên tiếng xe, Thẩm Mặc chạy tới bên cửa sổ nhìn ra chiếc xe đang tiến vào từ cổng nhà mà cảm giác bồi hồi như đã xa cách lâu ngày gặp lại, cậu chạy nhanh xuống dưới cửa chờ anh vào nhà.
Thẩm Kỳ vừa cửa ra đã bị một con mèo nhỏ nhảy lên ôm chặt rồi bám luôn trên người anh, Thẩm Kỳ hốt hoảng đỡ lấy mông của cậu rồi bế lên, anh vỗ nhẹ lên mông Thẩm Mặc " Vợ ơi, đừng chạy nhảy như vậy, em làm anh đau tim quá".
Thẩm Mặc mỉm cười, cậu dụi mặt vào hõm vai anh, ôm thật chặt, hạnh phúc tới không nói nên lời. Thẩm Kỳ bế cậu ngồi lên ghế sô pha, nói một cách yêu chiều " Sao vậy? hôm nay Mặc Mặc của anh có chuyện gì mà vui như vậy?".
Thẩm Mặc muốn dành bất ngờ cho anh, cậu rời khỏi vòng tay của Thẩm Kỳ rồi đứng ra trước mặt anh bắt đầu diễn, cậu giả vờ nhìn chằm chằm cào một thứ đặt trên bàn rồi bắt chước giọng điệu của Thẩm Kỳ " Cỡ quần nhỏ của em anh đã mặc từ hồi 12 tuổi rồi".
Thẩm Kỳ nhìn thấy thì ngơ ra mấy giây rồi môi anh không nhịn được mà nhoẻn lên thành một nụ cười, không để cho anh mở miệng, Thẩm Mặc lại tiếp tục, cậu quỳ xuống trước mặt anh " Mặc Mặc, lấy anh nhé".
Xem tới đây Thẩm Kỳ đã hiểu chuyện gì đã xảy ra, anh ôm lấy nhóc nghịch ngợm đang diễn trò trước mặt ngồi vào lòng, khuôn mặt hai người đối diện nhau, gần tới nỗi cảm nhận được hơi thở của đối phương " Em nhớ lại hết rồi?".
Thẩm Mặc đôi mắt cong lên gật đầu một cái " Em nhớ lại rồi".
Thẩm Kỳ vui mừng tới nói lắp " Làm...làm sao mà em nhớ lại?".
" Chuyện kể ra thì dài, em tìm thấy một bản nhạc, sau khi nghe đi nghe lại thì em nhớ ra".
Thẩm Kỳ thắc mắc, rốt cuộc là bản nhạc gì mà lại có thể khiến cho Thẩm Mặc nhớ ra được ký ức trong thời gian yêu anh như vậy. Thẩm Mặc mở lời tiếp " Em có chuyện muốn nơi với anh, liên quan tới mấy cái hộp nhạc".
Thẩm Kỳ nhướn mày " Nhắc tới hộp nhạc thì anh cũng muốn hỏi em một chuyện". Thẩm Mặc ngạc nhiên, không lẽ anh đã phát hiện cậu là Mặc gia rồi sao " Vậy...vậy anh hỏi trước đi?".
Thẩm Kỳ ừm một cái, trong sự thấp thỏm của Thẩm Mặc anh nói ra câu hỏi trong lòng mình " Em là đệ tử của Mặc Gia có phải không?"
Thẩm Mặc vốn đinh ninh anh sẽ hỏi cậu có phải là Mặc Gia hay không nên chưa nghe rõ câu hỏi đã trả lời " Đúng vậy!". Thẩm Kỳ cười " Anh biết ngay mà".
Thẩm Mặc mất 5 giây để não xử lý lại thông tin rồi cậu vội lắc đầu " Không...không phải". Thẩm Kỳ mừng hụt, anh nhìn bé con trong lòng mà khó hiểu " Vậy tại sao khi nãy em lại nói đúng vậy?".
Thẩm Mặc mím môi khó xử nói từ từ từng chữ một " Bởi vì...em chính là...Mặc Gia"
Thẩm Kỳ ngơ luôn, Thẩm Mặc vội giải thích " Không phải là em không muốn nói cho anh từ trước, em định có cơ hội nào đó đặc biệt sẽ nói cho anh, không nghĩ lại bị mất trí nhớ nên mới...".
Thẩm Kỳ nở một nụ cười vui mừng, anh giữ lấy Thẩm Mặc đang thao thao bất tuyệt giải thích lại " Em thật sự là Mặc Gia?".Thẩm Mặc chắc nịch gật đầu một cái, ánh mắt cũng vô cùng nghiêm túc " Anh tin sao?".
" Em nói gì anh cũng tin" Thẩm Kỳ cảm giác như lên thiên đường, những năm tháng đen tối đó, nhờ có những bản nhạc của Mặc Gia mà anh có thể vượt qua được thời kỳ đó, lại không nghĩ tới duyên phận của anh cùng vợ nhỏ đã bắt đầu từ lúc đó, thật kỳ diệu.
Thẩm Kỳ ôm vợ nhỏ vào lòng thì thầm bên tai cậu " Cảm ơn em rất nhiều! Vợ à! cảm ơn em rất nhiều đã đồng hành cũng anh những năm tháng đó".
Trái tim Thẩm Mặc cũng trở nên bồi hồi, không nghĩ tới Thẩm Kỳ lại xúc động như vậy, cậu khẽ vỗ nhẹ lên lưng anh an ủi.
Hai người có ôm nhau như vậy một lúc tới khi có một bóng người xuất hiện ở cửa nhà. Thẩm Hà không nghĩ mệt mỏi ngồi máy bay cả ngày về tới nhà lại tống cho một đống cơm chó như vậy, phía sau cậu ta còn có một bóng người cao lớn hơn, Vincent đút hai tay vào túi quần bước vào từ ánh hoàng hôn, kết hợp với nhan sắc và màu tóc trắng khiến anh trông giống như thiên sứ giáng trần " Xem ra là chúng ta tới không đúng lúc rồi!".
Thẩm Hà liếc anh ta " Ai chúng ta với anh?". Vincent cố tình lại gần Thẩm Hà hơn " Em đó!", Thẩm Hà phẩy tay anh ta ra khỏi người mình " Đừng có nhận vơ".
Thẩm Mặc và Thẩm Kỳ thấy người tới thì tách ra, vừa hay tới giờ cơm tối nên mọi người cùng đi tới bàn ăn. Ấn tượng cuối cùng của Thẩm Mặc về hai người đó là hình như bọn họ là một đôi, tại sao lúc này trông như có xích mích, cậu còn chưa kịp suy nghĩ thì đã bị Vincent kéo vào lòng.
Thẩm Mặc chân chính chạm vào anh trai của mình khiến cậu căng thẳng hơn bao giờ hết, người này chính là anh của cậu, người anh trai trong ký ức đó, Thẩm Mặc nhìn Vincent đang lo lắng săn sóc cho mình thì hai mắt đỏ lên. Vincent thấy vậy thì hốt hoảng dùng ngôn ngữ mà anh ta mới học trong mấy ngày này nói chuyện với Thẩm Mặc " Ây, sao vậy, không khóc nào, ngoan", Vincent liếc sang Thẩm Kỳ thắc mắc, Thẩm Kỳ mỉm cười nói " Em ấy nhớ lại hết rồi".
" Em trai, để anh em tên kia có ăn mất miệng thịt nào của em không nào?" Vincent vui sướng tới tròn mắt không tin nổi, anh ta muốn ôm em trai vào lòng nhưng Thẩm Kỳ lại chen vào chặn đường.
Thẩm Mặc cố nén lại, cậu không khóc, chỉ là xúc động mà thôi, Thẩm Kỳ đắc ý kéo Thẩm Mặc vào lòng mình rồi nói " Mất thì không mất miệng thịt, còn nhiều ra thêm hai cục thịt nữa cơ".
Vincent kinh ngạc hỏi " Ý cậu là gì?". Thẩm Kỳ trêu đùa không nói tiếp nữa khiến anh ta tò mò tới gãi đầu " Ây, mau nói đi, ý cậu là gì chứ?".
Thẩm Mặc ngại ngùng cắm đầu ăn, rất nhanh đã bị Vincent gọi hồn lên " Em trai ngoan, mau nói cho anh trai biết ý của cậu ta là gì vậy?".
Thẩm Mặc liếc sang Thẩm Kỳ cầu cứu nhưng Vincent hiểu ý liền chen vào giữa hai người. Thẩm Mặc bất đắc dĩ rụt cổ lại, ngại ngùng nói " Em mang thai rồi, là sinh đôi".
Thẩm Hà đang uống nước thì bị sặc phun cả ra, Vincent híp mắt lại " Đùa vậy không có vui nha".
" Em...em không đùa, là sự thật" Thẩm Mặc lảng tránh ánh mắt của anh trai mình. Vincent mặt càng đen hơn " Nhưng em là con trai mà?".
Thẩm Kỳ mở miệng, tay thì vẫn đút cho Thẩm Mặc ăn " Trường hợp đàn ông mang thai trên thế giới tuy hiếm những vẫn là có".
Vincent tức giận nắm tay lại " Vậy ý cậu là cậu làm cho em trai tôi mang thai? Thẩm Kỳ cậu dám tranh thủ lúc tôi không ở đây mà...mà...haizzz", em trai vừa tìm lại chưa được bao lâu đã bị thằng bạn thân cuỗm mất khiến anh ta đau lòng không thôi.
Thẩm Hà không tin nổi mà cố ý nhìn chằm chằm vào bụng của Thẩm Mặc, không thể tin nổi chuyện này lại sự thật.
Thẩm Kỳ từ bi lấy ra tờ giấy in ảnh siêu âm của hai cục nhỏ đưa cho Vincent nhìn ngắm cháu mình, anh ta khó hiểu " Cái gì đây?".
Thẩm Mặc tốt bụng chỉ cho anh trai hình ảnh của hai cục nhỏ " Đây và đây, hai đứa nhóc này mới chỉ bé bằng hạt đậu".
Vincent gạt bỏ hết sự bất kham mà vui sướng nhìn hai đứa cháu tương lai của mình, anh ta đưa sang cho Thẩm Hà cùng xem rồi nói nhỏ " Chúng ta cũng sinh một đứa đi".
Thẩm Hà đẩy đầu anh ta ra, ghét bỏ nói " Sinh cái đầu anh ấy mà sinh". Vốn dĩ hai người đã xác định mối quan hệ yêu đương nhưng sau khi Thẩm Hà thoát ra ngoài thì nói rằng chuyện hôm đó là do bị Vincent dụ dỗ nên cậu ta mới mắc bẫy, chuyện này không được tính, còn không cho Vincent lại gần, cố nhịn lại dục vọng trong người, muốn khẳng định rằng không có anh ta thì cậu ta vẫn có thể thỏa mãn chính mình.
Mấy ngày đầu còn khá khó khăn nhưng dần dần đã cố quên đi được cảm giác bị người kia đè dưới thân rồi. Vincent ngược lại vì nhịn nhiều ngày mà không chịu được, cố tình bám theo Thẩm Hà tới Pháp rồi cùng trở về Thẩm gia vẫn chưa ăn được tí ngon ngọt nào. Làm sao anh ta có thể để cho đối tượng mà bản thân nhắm tới chạy thoát được, nhất định anh ta sẽ khiến cho Thẩm Hà cam tâm tình nguyện ở lại bên mình.