Sau mấy ngày đám đòi nợ lại phun sơn trên cửa tiệm net hai lần, tất cả người ở gần đây đã biết chủ tiệm net này thiếu nợ không trả, chắc đã dính phải phiền phức lớn, ngay cả diễn đàn của đại học Tân Lĩnh cũng đang bàn về chuyện này. Tệp khách hàng chính của Giản Linh chính là sinh viên đại học Tân Lĩnh, ồn ào như vậy, lưu lượng khách giảm hai phần ba, vài nhân viên mới tuyển cũng chạy hết. Tiệm net lạnh lẽo, cuối cùng chỉ còn hai người Giản Linh và Tiểu Lưu canh.
“Mày không đi sao?” Khách ít, tiệm net cũng không có gì để làm, Giản Linh dựa vào quầy nước chán muốn chết mà hỏi Tiểu Lưu.
“Chị Linh chị yên tâm, chị gặp khó, em không thể nào ra đi vào lúc này!” Tiểu Lưu vỗ ngực bảo đảm, “Hơn nữa em cũng không phải người mới làm việc ở tiệm net ngày một ngày hai, chị Linh làm người ra sao em rõ ràng nhất, em tin tưởng không đời nào chị làm ra loại chuyện thiếu đạo đức như mượn nợ không trả.”
Giản Linh nghe xong vui vẻ, vỗ vào cái ót cậu ta cười rộ lên, “Được, vẫn là nhóc đủ nghĩa khí!”
Giản Linh không có nói việc này cho La Nhất Mộ, gần nhất mấy người đó chỉ phun sơn trên cửa, không có tạo thành nguy hiểm thực chất gì. Giản Linh cũng đã báo cảnh sát, cảnh sát cũng chưa có biện pháp tốt, La Nhất Mộ chỉ là một giáo viên đại học, nói cho cô cũng không làm được gì, chỉ tổ khiến cô ở Giang Vũ thêm lo lắng mà thôi; thứ hai, Giản Linh có bà mẹ như Hách Tâm Nghi không phải chuyện đáng tự hào gì, nàng tự thấy xấu hổ, không muốn nói với La Nhất Mộ.
Ban ngày tiệm net đã rất ít khách, ban đêm càng không được mấy mống, tiền kiếm được còn chưa đủ đóng tiền điện và tiền tăng ca cho nhân viên, mấy ngày nay Giản Linh dứt khoát không mở xuyên đêm, hơn 10 giờ tối liền đóng cửa, lên lầu ngủ - rốt cuộc hiện tại mỗi đêm video call với La Nhất Mộ mới là điều nàng chờ mong nhất.
Đảo mắt, La Nhất Mộ đã đi Giang Vũ được bốn ngày, mỗi ngày đều làm Giản Linh cảm nhận sâu sắc hơn cái gì gọi là sống một ngày bằng một năm, mỗi đêm trước khi ngủ nàng đều cầm lịch để bàn nặng nề mà gạch đi ngày đó, rồi đếm đi đếm lại khoảng cách đến khi La Nhất Mộ trở về còn có bao nhiêu ngày, cứ như đếm thêm mấy lần thì thời gian có thể nhảy ngay đến hôm La Nhất Mộ trở về vậy.
“Mộ Mộ, em bị bệnh.” Buổi tối lúc video call nói chuyện phiếm với La Nhất Mộ, Giản Linh nằm lên bàn nhìn lịch để bàn gần trong tầm tay, uể oải mà nói, mí mắt cũng cụp xuống một nửa, thoạt nhìn buồn bã ỉu xìu, giống như thật sự sinh bệnh.
“Bệnh gì?” La Nhất Mộ vừa nghe thấy Giản Linh bị bệnh, sắc mặt lập tức căng thẳng, vội hỏi: “Có bị sốt không? Đi bệnh viện khám chưa? Bác sĩ nói thế nào?”
“Bệnh tương tư.” Giản Linh dùng ngón tay chọc chọc khuôn mặt La Nhất Mộ trên màn hình, tâm tình buồn bực, “Bác sĩ nói em nhớ nhung thành tật, thuốc thang châm cứu không chữa được, chỉ có người em tâm niệm nhanh chóng bay đến bên em thì mới tốt lên được.”
La Nhất Mộ nghe, vừa tức giận vừa buồn cười, nghĩ thầm dám lấy việc mình bị bệnh ra nói giỡn sao? Cô biết cô gái này lại đang làm nũng với mình, đôi mày vừa rồi căng thẳng nhăn lại cũng giãn ra, “Là ai lúc trước từ chối đi cùng tôi? Bây giờ hối hận? Nhịn thêm mấy ngày đi.”
“Còn phải nhịn mấy ngày nữa hả?” Giản Linh ôm đầu kêu rên, “Em nhớ chị muốn chết rồi, em ăn cơm cũng nhớ chị ngủ cũng nhớ chị, em nằm mơ cũng nhớ đến chị, chị có biết không?”
Lời này Giản Linh nói không chút khoa trương, nàng thật sự nằm mơ cũng nhớ La Nhất Mộ, vừa nhắm mắt lại, gương mặt xinh đẹp của La Nhất Mộ liền lắc lư trước mắt nàng, giọng nói quyến rũ của La Nhất Mộ thì thầm bên tai nàng. Cứ tiếp tục như vậy, Giản Linh cảm thấy mình sẽ bị bệnh tâm thần mất.
Bây giờ tâm trạng của Giản Linh chính là hối hận, vô cùng hối hận.
Sớm biết một tuần có thể trở nên dài lâu thế này, nói cái gì cũng phải đi theo La Nhất Mộ, cho dù Hách Tâm Nghi muốn phá huỷ tiệm net mình cũng mặc kệ.
“Ngoan.” La Nhất Mộ dùng giọng nói dịu dàng bình thản mà an ủi nàng, “Còn có ba ngày là tôi lập tức có thể trở về.”
“Không được, ngày chị về em nhất định phải dậy thật sớm đi sân bay đón chị, nói cái gì em cũng không nhịn được!” Giản Linh đấm cái bàn nói.
Một khi hai người bắt đầu tới gần, những lần tùy hứng và không nói lý nho nhỏ của người trong lòng cũng biến thành hờn dỗi đáng yêu. La Nhất Mộ đột nhiên nhớ tới khi mình và Giản Linh mới biết nhau, lúc đó nhìn mặt Giản Linh đã thấy phiền, đặc biệt là cái đầu tóc ngắn hành xử khác người kia, chỉ là mình vẫn không kìm được mà bị nàng hấp dẫn, có lẽ như lời Giản Linh nói, hai người là trời sinh một đôi, chú định phải ở bên nhau.
Hiện tại, thành kiến với Giản Linh đã mất tăm hơi, La Nhất Mộ nhìn trong mắt, nghĩ trong lòng, không có chỗ nào không phải là ưu điểm của Giản Linh, vì thế càng thích sự hờn dỗi nho nhỏ của Giản Linh, dung túng mà cười đồng ý với nàng: “Được, tôi sẽ chờ em đến đón tôi.”
“Không chỉ muốn đi đón chị.” Giản Linh tà ác cười rộ lên, “Em còn muốn hôn chị, ôm chị, hôn đến khi chị ở trong lồng ngực em không đi nổi mới được.”
Nụ cười trên mặt La Nhất Mộ khuếch tán, “Ừm, tôi chờ.”
Trong lòng lại nghĩ, đến lúc đó chưa chắc ai đi không nổi.
Trong mắt hiện lên một tia sáng, liếm liếm môi.
Giản Linh thu vào trong mắt biểu cảm rất nhỏ của cô, cười cong mắt, cố ý để sát vào microphone, giọng nói có chút nhẹ nhàng, “Mộ Mộ, bây giờ chị chính là càng ngày càng xấu.”
La Nhất Mộ xoa xoa lỗ tai phát ngứa, ổn trọng nghiêm túc, “Tôi vẫn luôn như vậy.”
“Được rồi, thì ra là chị hư hỏng từ trong xương cốt, bày đặt giả bộ đàng hoàng trước mặt người khác.”
“Khụ.” La Nhất Mộ ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt nghiêm túc, “Đừng nói bậy.”
Không thể ở bên La Nhất Mộ, cũng may có một hai giờ video call mỗi ngày an ủi tương tư, nếu không Giản Linh cảm thấy mình thật sự sẽ không nhịn được chạy đến Giang Vũ lôi kéo La Nhất Mộ hôn cho đã.
Tắt video, căn phòng trống vắng lập tức trở nên yên tĩnh, Giản Linh nhìn quanh một vòng, không biết theo ai, không biết nên làm gì, đành phải cầm áo tắm đi tắm rửa.
Lúc tắm rửa lại nghĩ, lần sau có thể thử ở chỗ này.
Cái tên bảo thủ hay giả đò như La Nhất Mộ nhất định không thể nghĩ ra ý tốt như vậy.
Nàng đắc ý mà suy nghĩ trong chốc lát, bỗng than ra một hơi.
Nói gì mà thử ở chỗ này, lại nói tiếp nàng và Mộ Mộ còn chưa làm thật, chờ đến lúc trong phòng tắm cũng không biết ngày tháng năm nào.
Tay phải không làm nên trò trống gì, cũng không biết khi nào mới có thể tháo băng vải.
…
Giản Linh suy nghĩ phức tạp, đêm qua ngủ không ngon, buổi sáng hôm sau trời chưa sáng đã tự nhiên thức dậy, quay đầu nhìn bầu trời bên ngoài còn xám xịt, muốn ngủ tiếp nhưng làm thế nào cũng không ngủ được, đành phải rời giường rửa mặt.
Không biết vì sao, sáng hôm nay lúc rời giường tim nàng đập rất nhanh, khi chải đầu cũng gãy một cái răng lược, giống như dự báo có chuyện lớn sắp xảy ra.
La Nhất Mộ không ở đây, buổi sáng không ai làm trứng chiên và sữa bò nóng cho Giản Linh, Giản Linh cầm hai cái bánh mì lạnh và một hộp sữa lạnh từ tủ lạnh coi như bữa sáng. Nhưng tim nàng vẫn luôn đập thình thịch như là bị bệnh tim, chút thức ăn này cũng ăn không hết, mới cắm ống hút uống được một ngụm sữa đã cảm thấy buồn nôn, buông xuống bánh mì sữa bò trên tay, súc miệng đi xuống lầu.
Lúc trước tiệm net mở hai mươi bốn giờ, mấy nhân viên chia thành ba ca ra trực, sau khi bị quậy phá vài lần thì chuyện làm ăn không tốt, chỉ còn mỗi Tiểu Lưu là nhân viên, buổi tối cũng không kinh doanh, buổi sáng chín giờ mở cửa, mười giờ tối đóng cửa. Hôm nay Giản Linh thức dậy sớm, không đến tám giờ đã xuống lầu kéo cửa cuốn tiệm net lên, lại nhìn thấy không ít người tụ tập ngoài cửa, lòng Giản Linh chùng xuống, suy đoán có lẽ đám đòi nợ lại tới nữa rồi.
Quả nhiên, trên cửa cuốn là sơn màu đỏ viết vài câu rủa, ác độc hơn những lần trước, thậm chí có mấy lời như “Hi*p trước gi*t sau”.
“Bà chủ, cô rốt cuộc nợ người ta bao nhiêu tiền? Cô nói cô là bà chủ của một tiệm net, sao lại không có tiền trả nợ? Thiếu tiền thì trả đi, thời buổi này ai cũng không dễ dàng, nói không chừng chủ nợ cũng khó xử, một khi dồn chủ nợ đến nóng nảy thì không đơn giản là mấy đồng tiền đâu, đến lúc đó lại thấy hậu quả!” Một người đàn bà trung niên vây xem tự giác tận tình khuyên bảo Giản Linh, “Làm người chừa một đường, ngày sau cũng tiện nhìn mặt nhau, có đúng không?”
“Tôi không thiếu nợ, là đám đòi nợ tìm lầm người, tôi đã báo cảnh sát, không cần chị lo lắng. Mọi người cũng tản ra đi, không có gì để xem.” Giản Linh ngoài cười nhưng trong không cười mà đuổi đám người vây xem, nhìn bề ngoài cửa cuốn hoàn toàn thay đổi, trong mắt đen kịt, cũng không biết suy nghĩ cái gì, một lát sau mới lấy một cái ống nước dài sau quầy nước, phun mạnh lên cửa cuốn.
Trải qua hai lần trước đó, Giản Linh đã có kinh nghiệm rửa cửa.
Tám giờ bốn mươi, Tiểu Lưu ngáp một cái bước ra khỏi phòng của nhân viên, nhìn thấy cửa có vệt nước lớn, liền biết chắc tối hôm qua đám đòi nợ lại tới quấy rối, đôi mắt trầm xuống đi đến trước quầy nước hỏi Giản Linh: “Chị Linh, mấy người đó lại tới nữa sao?”
“Ừm.” Giản Linh đang đối chứng sổ sách, cũng không ngẩng đầu lên mà trả lời.
“Không phải, chẳng lẽ bọn họ không biết là tìm lầm người sao? Tại sao lại ăn vạ chị? Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Giản Linh cười nhạo, “Đều là lưu manh xã hội đen, mày trông chờ chúng nó có đầu óc à? Ăn sáng đi, chị canh quán cho.”
“Bọn mình có nên báo cảnh sát lần nữa không?” Tiểu Lưu đề nghị.
“Báo cảnh sát không phải không có hiệu quả sao.” Giản Linh bình thản nói: “Yên tâm đi, không sao hết, ăn bữa sáng của mày đi.”
Giản Linh nghĩ, nếu là chân chính đòi nợ thì đã sớm tới cửa uy hiếp, phun sơn vài lần đã biết rõ không có hiệu quả, tại sao còn dùng lại cách này, tám phần mười là chính Hách Tâm Nghi mướn người hù dọa Giản Linh.
Giản Linh buồn cười mà nghĩ, cũng chính là sau khi cha qua đời mấy năm nay, mình thay đổi tính tình, nếu không với cái nết lăn lộn bên ngoài không muốn sống của mình lúc trước, sớm đã ngồi xổm góc tường vào nửa đêm xoay cánh tay chờ dạy dỗ đám lưu manh này, nào tới lượt bọn chúng lặp đi lặp lại nhiều lần khiêu khích như vậy?
Nàng nghĩ thế này, tâm tư bắt đầu lung lay.
Nếu không đêm nay thức đêm canh chừng, dạy dỗ đám lưu manh kia?
Kết quả tới hơn chín giờ tối, tiệm net còn chưa đóng, bọn đòi nợ đã chủ động tìm tới cửa.
Năm tên lưu manh, vừa nhìn đã biết là cặn bã xã hội, cà lơ phất phơ, tên cầm gậy bóng chày tự chế, tên cầm côn sắt. Gã cầm đầu nhìn qua rất ra dáng đầu lĩnh lưu manh, lưng hùm vai gấu, mặc áo thun đen bó sát người, cơ bắp cả người như sắp tuôn ra từ lớp vải mỏng manh, trên cổ tay trên cánh tay đều là hình xăm màu đen, ban đêm tối, nhìn không rõ hình gì, tóm lại là rất đáng sợ.
“Mày chính là Giản Linh?” “Bang” một tiếng, tên xăm mình nện thật mạnh côn sắt lên quầy nước, thuỷ tinh yếu ớt không chịu nổi đòn đánh nghiêm trọng như này, lập tức vỡ ra.
Giản Linh nhíu mày, khối thuỷ tinh to như vậy không rẻ đâu, đủ làm nàng đau lòng, “Chúng mày là ai?” Nàng hỏi.
“Cái này không cần mày quan tâm, tụi tao thay mặt anh Long tới hỏi một chút, con mẹ già của mày thiếu chín trăm vạn, mày tính khi nào trả?” Giọng nói của tên xăm mình rất ác liệt, nói ra một câu này, mấy người khách còn sót lại trong tiệm net đều run rẩy, sợ tới mức dồn dập nhanh chân tính tiền chạy lấy người, sợ tai họa vạ lây mình.
Giản Linh nhăn mày càng sâu, một khi bị đám nhóc này tuyên truyền, phỏng chừng về sau người tới tiệm net càng ít đi, nàng hừ lạnh một tiếng, cười không chút cảm tình, “Ai nợ tiền mày thì tìm người đó, tao cảnh cáo mày, không đi là tao báo cảnh sát.”
“Phụt!” Tên xăm mình phỉ nhổ, khuôn mặt dữ tợn nhăn lại, lại nện quầy nước một cái, thẳng tay đập nát nhừ khối thuỷ tinh đã vỡ ra. Mảnh thuỷ tinh bắn đầy đất, thậm chí có một mảnh bắn lên làm tổn thương tay Giản Linh, một cơn đau rất nhỏ, máu đỏ lập tức trào ra trên mu bàn tay, “Con mẹ mày đừng có giỡn mặt với ông!” Tên xăm mình gầm lên, “Ông đây nói cho mày biết, tao lăn lộn trên phố mười mấy năm, chưa từng có nợ nào ông không đòi được, tao khuyên mày tốt nhất ngoan ngoãn trả tiền, bằng không, hừ hừ…”
Giản Linh lạnh mặt liếc bọn chúng, “Bằng không thì sao?”
Vẻ mặt dửng dưng của nàng chọc giận bọn chúng, tên xăm mình lại phỉ nhổ, trực tiếp vẫy tay một cái, quát: “Đập cho ông!”
Bốn tên lưu manh vây quanh phía sau đi lên, lấy gậy gộc thẳng tay nện vào máy tính trong tiệm của Giản Linh, lập tức đập nát nhừ mấy cái màn hình. Con ngươi Giản Linh co rụt lại, lúc này mới nhận ra bọn chúng làm thật, nhanh chóng chạy ra khỏi quầy nước, chặn trước mặt bọn chúng, rít gào: “Chúng mày dám đập một cái thử xem!”
Năm tên lưu manh ỷ vào người đông thế mạnh, lại thấy Giản Linh là con gái, sao có thể bị nàng dọa sợ, lập tức đập thêm một cái.
“Đập! Đập mạnh lên cho ông! Đập sạch sẽ cái tiệm net của nó, trở về anh Long thưởng lớn!” Tên xăm mình vừa nói câu này, đám lưu manh càng ra sức nện, trong phút chốc đã phá huỷ mười mấy cái máy tính.
Cứ tiếp tục như vậy sẽ tổn thất trầm trọng, Giản Linh gấp đến đỏ mắt, gắng sức đoạt một cái côn sắt trong tay một tên lưu manh, đánh bậy đánh bạ vào người bọn chúng. Gậy nào cũng vào thịt, bọn chúng ăn đau, đều theo bản năng lùi về sau mấy bước, cũng ngừng việc đập cửa hàng. Ngực Giản Linh phập phồng dữ dội, đứng ở trước máy tính, tròng mắt đỏ đậm trừng ra, toả ra khí thế tàn nhẫn như muốn ăn thịt người tựa một con sói. Mấy tên côn đồ không ngờ một cô gái vậy mà có thể tàn nhẫn như vậy, nhất thời đều có chút sợ hãi.
“Anh… anh Phong, anh xem làm sao bây giờ? Còn đập nữa không?” Một tên trong đó lắp bắp hỏi tên xăm mình.
“Đập!” Tên xăm mình tát vào đầu tên nói lắp một cái, “Thứ vô dụng, một mụ đàn bà cũng dọa mày thành như vậy!”
“Đập!” Được tên xăm mình chỉ thị, khí thế của đám côn đồ dâng cao, lại muốn xông lên phía trước đập máy tính.
“Tao xem ai dám!” Giản Linh điên cuồng rít gào, “Hôm nay ai dám bước lên phía trước một bước, bà đây sẽ đập phun óc nó ra!” Cứ như cho thấy quyết tâm của mình, nàng cũng cầm gậy nện vào cái bàn máy tính đã bị đập hư.
Bang!
Bàn máy tính vậy mà sụp xuống!
Nhìn dáng vẻ cũng là kẻ không muốn sống.
Đám côn đồ kinh hãi, nhất thời không dám tiến lên.
“Ngơ ngác làm gì? Đập cho ông!” Tên xăm mình phun một bãi nước miếng lên tay, xoa nóng tay, xoay tròn cái gậy trong tay tự mình tiến lên. Gậy bóng chày tự chế trong tay không phải hướng về máy tính, mà là trực tiếp nhắm vào đầu Giản Linh.
Một gậy này hạ xuống, có lẽ sẽ thật sự đập phun óc Giản Linh!
Kết quả cây gậy còn chưa tới gần đầu của Giản Linh, đột nhiên phía sau nổi lên một cơn gió, không biết là ai chạy vào trong tiệm. Tên xăm mình không thấy rõ gương mặt người nọ, ngực đã ăn một cú đá đau dữ dội, tên xăm mình trực tiếp bay hai ba mét! Lúc ấy liền che ngực ngã trên mặt đất không dậy nổi.
Người kia che ở phía trước Giản Linh, hương mai nhàn nhạt đi vào mũi, mùi hương này chỉ thuộc về một người trên đời, mắt Giản Linh sáng ngời, “Mộ Mộ? Không phải ngày mai chị mới về hả?”
Hiện tại không phải lúc ôn chuyện, La Nhất Mộ không để ý Giản Linh mừng rỡ phía sau, lạnh lùng mà đứng ở trước Giản Linh, nhìn quanh bốn phía hỗn độn, mặt như băng sương, “Các anh là ai?”
Gầy nhưng rắn chắc, mảnh mai, vài sợi tóc xoăn thật dài tản trên trán, có chút rối loạn, nhưng vì La Nhất Mộ quá xinh đẹp, vẻ rối loạn này không hề chật vật, ở trong bóng đêm ngược lại diễm lệ đến độ làm người ta cảm thấy quỷ dị.
Bọn đàn ông đều run lập cập.
“Liên… liên quan gì tới mày!” Tên xăm mình so sánh sự chênh lệch hình thể giữa mình và La Nhất Mộ, lá gan to lên, cảm thấy mình sợ một người phụ nữ gầy yếu như vậy quả thật là vô lý, “Mẹ con này thiếu ông chủ bọn tao chín trăm vạn! Chín trăm vạn! Thiếu nợ trả tiền, thiên kinh địa nghĩa, mày còn muốn giúp nó quỵt nợ là sao?”
Bây giờ là ban đêm, trong tiệm net chỉ còn mấy cái đèn đang mở, ánh sáng hoàn toàn không đủ. La Nhất Mộ chỉ có thể nhìn thấy mấy cái bóng mơ hồ, không thấy được dáng vẻ của bọn chúng. Tuy rằng thính lực của cô rất tốt, nhưng xung quanh rất tối, bên kia lại người đông thế mạnh, là bất lợi cực lớn với cô. La Nhất Mộ không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể cố gắng kéo dài thời gian, “Có chứng cứ không? Giấy nợ đâu? Tôi là luật sư của cô ấy, không nhìn thấy giấy nợ, làm sao tôi biết các anh nói thật hay không? Hơn nữa, các anh dám tự xông vào nhà dân, phá hoại tài sản của người khác, cùng với đe dọa tính mạng. Tôi đã báo cảnh sát, một trong những tội danh bất kỳ trên đã đủ để tôi cho các anh ngồi tù.”
“Ôi, ngồi tù à, sợ quá nha.” Tên xăm mình và đám lưu manh xung quanh cười nhạo, “Mày nghĩ mày hù được tao hả? Còn ngồi tù, tao khinh! Mày nghĩ ông đây chưa từng ngồi tù sao? Tao cảnh cáo mày, hoặc là trả tiền cho nó, hoặc là cút chỗ khác, bằng không ông đây sẽ tẩn mày luôn!”
La Nhất Mộ nhíu mày, suy nghĩ vài giây, gật đầu, “Được, tôi trả giúp cô ấy.”
Đám lưu manh tới gây chuyện mục đích là để đòi tiền, vừa nghe La Nhất Mộ nói muốn giúp Giản Linh trả nợ, thái độ liền hòa hoãn không ít, gậy gộc cũng buông xuống, “Sớm làm như vậy thì sao lại xảy ra mấy chuyện này? Tao biết chắc con đàn bà này có tiền, chậc, còn dám ở trước mặt ông thông đồng diễn trò? Mày còn non lắm! Chín trăm vạn, mau trả đi, một xu cũng không thể thiếu.”
“Tôi có thể trả tiền, nhưng tôi muốn nhìn thấy giấy nợ gốc trước.” La Nhất Mộ nói.
Tên xăm mình nhe răng vàng cười rộ lên, “Anh Long đã sớm biết bọn mày sẽ đòi cái này, đề phòng sẵn rồi. Giấy nợ gốc ở chỗ anh Long, ảnh bảo tao mang theo bản sao đến đây.” Hắn móc ra một xấp giấy từ trong túi, “Nè, mày xem đi, giấy trắng mực đen rành rành, xem mày còn chống chế như thế nào.”
La Nhất Mộ quay đầu bình tĩnh nói với Giản Linh: “Em đi bật đèn.”
Giản Linh cảnh giác mà nhìn bọn hắn chằm chặp, mò đến cạnh quầy nước bật tất cả đèn trong quán net lên.
La Nhất Mộ thích ứng trong chốc lát, nhận xấp giấy tờ trong tay tên xăm mình, kỳ thật trong lòng đã sáng tỏ.
Hiện tại trong xã hội có rất nhiều công ty cho vay mượn như vậy, chui qua khe hở pháp luật, lãi suất cực nặng.
Mấy văn phòng luật sư dưới danh nghĩa của La Nhất Mộ đã tiếp nhận không ít vụ cùng loại, từng tiếp xúc với cả nguyên bị cáo, tiền hoa hồng rất cao, La Nhất Mộ cũng từng nghe thấy.
Nói thật, dù lên toà thật, con nợ cũng rất khó thắng kiện.
Giấy tờ mà tên xăm mình cung cấp khá là hoàn chỉnh, trong khoảng thời gian ngắn không thể tìm ra sai lầm, chẳng qua là người ký giấy không phải Giản Linh, mà là “Hách Tâm Nghi”.
Tên này rất quen tai, nhưng La Nhất Mộ nhất thời nghĩ không ra là ai. Tuy nhiên không phải Giản Linh liền dễ xử lý, La Nhất Mộ quăng văn kiện trở về, cười lạnh: “Giấy tờ này không phải đương sự của tôi ký, đương sự của tôi không có bất kỳ quan hệ gì với người mượn nợ. Trái lại, các anh gây sự trong tiệm của đương sự tôi, đã tạo thành tổn thất kinh tế trực tiếp với cô ấy, đương sự của tôi có quyền yêu cầu bồi thường tổn thất kinh tế và tinh thần.”
“Không phải nó ký, mà là bà mẹ già của nó ký! Mẹ thiếu nợ thì con trả, khắp thiên hạ đều là đạo lý này!” Tên xăm mình nói.
Hắn vừa nói xong, La Nhất Mộ liền cảm thấy bàn tay chộp vào cánh tay mình của Giản Linh siết lại thật chặt.
La Nhất Mộ hiểu rõ trong lòng, Hách Tâm Nghi này hẳn là mẹ của Giản Linh.
“Mời các anh đi tìm người trực tiếp chịu nợ, căn cứ luật kế thừa, đương sự của tôi không kế thừa di sản của bà Hách Tâm Nghi, cũng không có nghĩa vụ gánh vác nợ nần thay bà ấy.”
“Kệ mẹ pháp luật của mày, đừng có nói nhảm với ông, tóm lại chín trăm vạn, một xu cũng không thể thiếu, mau trả tiền!” Tên xăm mình làm bộ lại muốn đánh người.
May mà lúc này tiếng còi dài lâu của xe cảnh sát vang lên, tên xăm mình và bọn lưu manh đều biến sắc, “Con đàn bà này mày dám chơi tao?” Bọn chúng ném gậy gộc muốn chạy, nhưng đã không còn kịp rồi, cảnh sát được huấn luyện chuyên nghiệp xông lên bao quanh bọn chúng, hốt gọn cả đám.
“Cô La, cô không sao chứ?”
“Không có thiệt hại về người, cửa hàng bị huỷ hoại.” La Nhất Mộ nói một cách lạnh nhạt.
Cảnh sát vừa nghe thì lập tức đứng nghiêm cúi chào, “Cô yên tâm, chúng tôi tuyệt đối sẽ không nhân nhượng cho bất cứ nghi phạm nào! Sau đó sẽ có người tới xác nhận công tác bồi thường liên quan với cô Giản.”
Đương trường tóm gọn, nhân chứng vật chứng đều có, lúc này bọn chúng không còn gì để chối cãi. Nhưng có tên lưu manh chưa từ bỏ ý định, bị bắt đi mà vẫn nói lời ngông cuồng.
“Buông tao ra! Chúng mày biết tao là ai không? Dám bắt tao, anh Long nhất định sẽ không tha cho chúng mày!” Tên xăm mình một đường tru lên bị bắt đưa lên xe cảnh sát.
Người rảnh rỗi tản đi hết, tiệm net hỗn loạn chỉ còn lại La Nhất Mộ và Giản Linh.
“Vậy là… xong rồi?” Giản Linh vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng, “Động tác nhanh quá…”
“Ngày mai có lẽ còn phải đi làm ghi chép, nhưng không phải vấn đề lớn.” La Nhất Mộ lạnh nhạt mà nói, liếc Giản Linh một cái, “Người ngoài thì không có việc gì, nhưng tôi và em có việc.”
Tim Giản Linh ngừng đập một chút.
Hiện tại ánh mắt của La Nhất Mộ thật sự quá đáng sợ, đáy mắt đen kịt một mảnh, cứ như có sóng to gió lớn ở nơi sâu, nhìn sắc mặt cô, có xu thế không ngăn chặn được lửa giận.
Giản Linh nuốt nước miếng, sợ hãi đến mức lùi về sau hai bước, “Em…… giữa hai tụi mình có chuyện gì? Ha ha ha, Mộ Mộ chị vừa xuống máy bay mệt lắm đúng không? Mau lên lầu, em đấm chân cho chị đã luôn, sau đó ngâm trà ngon cho chị, ha ha ha… A –––”
Tiếng cười của Giản Linh bị tiếng thét chói tai thay thế.
Chỉ thấy La Nhất Mộ bắt lấy cánh tay trái của nàng, ngồi xổm xuống, mạnh mẽ vác Giản Linh lên trên vai, đứng dậy đi thẳng lên lầu hai, dọc đường khuôn mặt xanh mét.
“Mộ Mộ… Mộ Mộ chị thả em xuống… Em sai rồi được chứ? Em thật sự sai rồi…”
Cánh tay của La Nhất Mộ như kìm nhổ đinh, mặc cho Giản Linh ở trên vai cô giãy giụa rồi lại duỗi chân rồi lại đá đấm vào lưng cô thế nào, cô vẫn đi rất vững vàng, thân mình không hề lắc lư chút nào.
Lên lầu hai, một giây trước khi đóng cửa, tiếng kêu thảm thiết của Giản Linh từ từ mà bay xuống dưới lầu: “Tiểu Lưu nhớ khoá cửa tiệm –––”
Còn lại đều bị nhốt sau cửa, rốt cuộc không nghe được.
Tiểu Lưu núp trong ký túc xá nhân viên thở hắt cũng không dám thở, lúc này mới sợ hãi mà đi ra, khoá chặt cửa cuốn.
Chị Linh thảm rồi, Tiểu Lưu nghĩ, nhưng thảm kiểu nào nhỉ? Tiểu Lưu nghĩ không ra.
Cậu ta chắc chắn không thể tưởng tượng được, chị Linh từ trước đến nay không ai bì nổi, giờ phút này đang bị một người phụ nữ khác đè trên sô pha lầu hai –––