Tự Chui Đầu Vào Lưới - Tam Nguyệt Đồ Đằng

Chương 20: Đừng nhúc nhích



Câu "em nhớ chị" kia bao gồm ngàn mối vạn mối mà chính bản thân Giản Linh cũng nghĩ không thông. Lúc đó đầu váng mắt hoa, hành động theo bản năng, muốn ôm là ôm muốn nói là nói. Lời vừa ra khỏi miệng, Giản Linh mới nhận ra mình không nên như vậy, nàng nên biểu hiện có thể diện hơn một chút, rụt rè hơn một chút...

Bớt phiền toái hơn một chút.

Nàng sợ La Nhất Mộ lại tức giận vì mình quá giới hạn.

Giản Linh tựa lên vai La Nhất Mộ, cẩn thận lén lút nhìn mặt cô, muốn xem cô có đang mất kiên nhẫn không.

May là không có, tay La Nhất Mộ đỡ lấy Giản Linh, biểu cảm không có sự không vui, đỡ nàng vào phòng học trống bên cạnh nghỉ ngơi một lúc.

Giản Linh một hơi leo lên lầu bảy, thể lực tiêu hao gần hết, nằm nhoài trên bàn học hồi lâu không dậy nổi, hổn hển hổn hển. La Nhất Mộ ngồi kế nàng, nhân lúc nghỉ ngơi lấy sách giáo khoa ra viết viết, Giản Linh biết cô đang soạn bài.

La Nhất Mộ lúc nghiêm túc rất hấp dẫn, đặc biệt là đôi tay của cô, móng tay cắt ngắn đồng đều trông rất sạch sẽ, ngón cái và ngón trỏ cầm bút máy đen tuyền, càng bật lên làn da trắng nõn đẹp đẽ. Tay trái của La Nhất Mộ đè lên trang sách, tay phải dùng bút máy gạch viết trong sách. Giản Linh nhìn chằm chằm tay cô hai phút, đột nhiên sinh chút đố kị với quyển sách trong tay cô, hận không thể lập tức nhập vào nó.

Giản Linh vươn tay phải đè lên sách giáo khoa, chặn phần lớn tầm mắt La Nhất Mộ.

Tay viết chữ của La Nhất Mộ dừng lại, giơ lên, không hiểu nhìn về phía Giản Linh.

Giản Linh nắm chặt tay trái của cô, cười nói: "Chị là giảng viên chứ đâu phải sinh viên, cần gì phải giành giật từng giây như vậy? Giảng viên đại học rất nhàn mà?"

La Nhất Mộ nghĩ thầm, ai nói giảng viên đại học nhàn? Nhưng còn chưa phản bác đã nghe Giản Linh nói tiếp: "Em mệt mỏi quá, chị nói chuyện với em đi."

Trong phòng học lớn không một bóng người, tiếng nói của Giản Linh rất nhẹ, rất uể oải.

La Nhất Mộ cố ý ngồi cách Giản Linh một ghế nhưng thanh âm kia vẫn bay vào tai cô như lông vũ, vành tai không khỏi nhúc nhích, đột nhiên đo đỏ.

Cô siết chặt bút máy.

Giản Linh nhìn cô đăm đăm, đôi mắt ngập nước chứa ý cười nhợt nhạt.

Một lúc lâu.

La Nhất Mộ thở dà đóng bút máy khép sách lại, quay đầu về phía Giản Linh: "Nói cái gì?"

Với tính cách của cô thì nên trực tiếp từ chối Giản Linh, không dây dưa dài dòng, nhưng lời thỉnh cầu của Giản Linh nghe thật đáng thương, trong mắt cũng chỉ có sự yếu thế, La Nhất Mộ nhất thời không nỡ nên không nói ra miệng.

"Chị ngồi lại đây." Giản Linh móc móc mu bàn tay cô dưới bàn, "Chị cách quá xa, em nghe không rõ."

La Nhất Mộ do dự một giây rồi vẫn đứng dậy di chuyển một chỗ, ngồi sát bên Giản Linh.

Khóe miệng Giản Linh cong rõ ràng.

"Ôi thôi, tay của em hình như bị đè tê rần." Nàng ngồi thẳng người, chậm rãi xoay lại, gối đầu lên vai La Nhất Mộ, "Em mệt quá, cho em mượn dựa một tí."

Đúng là được voi đòi tiên.

La Nhất Mộ cúi đầu thoáng nhìn gò má nóng ran đỏ chót của Giản Linh rồi mất tự nhiên dời mắt, song không có đẩy ra.

Giản Linh tìm một tư thế dựa thoải mái trên vai La Nhất Mộ. Gò má của nàng áp sát vào vai cô, tóc rối trên đỉnh đầu lọt vào cổ áo, đầu hơi động đậy, cổ La Nhất Mộ sẽ bị quét ngứa không thể mặc kệ. Cô ngồi thẳng tắp, hai tay đặt trên mặt bàn, cơ thể cứng đờ như khối đá lớn.

Cùi chỏ cũng không ngừng va vào nhau.

Cách quần áo, nhịp tim La Nhất Mộ nhanh hơn mấy phần. Nhưng gương mặt thì chẳng lộ ra cái gì.

Giản Linh thì đang nhìn chằm chằm tay La Nhất Mộ. Ngón tay cong cong, trắng nõn mảnh khảnh. Lòng Giản Linh ngứa ngáy, trước tiên ngó sang La Nhất Mộ xác nhận cô không chú ý mình rồi len lén đặt tay lên mu bàn tay cô. Nàng cảm giác được cánh tay La Nhất Mộ cứng đờ, ngẩng đầu, vừa vặn đối diện cô.

Đương nhiên, nắm tay cô, cô không thể không phát hiện.

"Làm gì?" La Nhất Mộ thấp giọng. Giản Linh có thể nghe ra giọng cô hơi khàn.

"Cổ họng của chị không thoải mái à?" Giản Linh quan tâm hỏi.

"Không có." La Nhất Mộ gượng gạo phủ nhận.

Cô khẽ hắng một cái, tông giọng cao hơn vừa nãy, cũng không khàn nữa. Giản Linh yên tâm hơn chút ít.

"Em muốn sờ sờ tay của chị." Tay của La Nhất Mộ mình cũng đã nắm rồi, hơn nữa La Nhất Mộ cũng không nói là không cho, vậy nên nàng hùng hồn quang minh chính đại lật bàn tay La Nhất Mộ nắm trong tay mình, mười ngón lồng nhau, cứ như sợ cô chạy.

Nàng giương đuôi mắt cười với La Nhất Mộ, "Lẽ nào chị hẹp hòi đến mức không cho em nắm?"

Chạy thụt mạng một hồi, đuôi mắt nàng đo đỏ. Con ngươi dường như có tia sáng lấp lóe. Dưới ánh đèn, bờ môi bóng loáng ánh nước khiến người ta muốn hôn một cái.

La Nhất Mộ nhìn thẳng vào mắt nàng, đột nhiên hoảng hốt, vội vã dời tầm mắt lên sách giáo khoa trên bàn, xúc cảm ở tay bèn trở nên rõ ràng hơn. Cô có thể cảm giác được Giản Linh đang xoa xoa mu bàn tay, nắm chặt ngón tay, cào lòng bàn tay cô.

Ngứa ngáy.

Yết hầu của cô bất giác chuyển động. Gương mặt vẫn nghiêm túc, chỉ là lỗ tai nong nóng.

Tay Giản Linh đặt trên lồng ngực La Nhất Mộ, nhìn chằm chằm vành tai đỏ lên của cô, nàng cong khoé môi, thì thầm bên tai người: "Mộ Mộ, tim chị đập nhanh quá."

"Chị đang muốn hôn em ư?"

La Nhất Mộ hoảng loạn muốn chạy trốn nhưng lại bị Giản Linh ghì chặt.

"Đừng chạy." Giọng nói nàng rầu rĩ, gần như nài van: "Mộ Mộ, chị đừng chạy, em xin chị, em mệt mỏi quá. Chị chạy rồi, em không đuổi kịp chị nữa."

"Em sai rồi, em không nói những lời này nữa, được chứ?"

"Em thật sự rất thích chị, tại sao chị không chịu tin?"

"Em chưa bao giờ thích một người đến vậy, thật sự, dù là ôm quần áo của chị ngủ em cũng thấy vô cùng hạnh phúc."

"Nhưng chị chẳng để ý em tí nào, em nhắn tin cho chị, mấy ngày trôi qua chị vẫn không trả lời..."

Không giống với thái độ ngả ngớn bình thường, thanh âm nhẹ nhàng của Giản Linh gần trong gang tấc, không cao không thấp, vừa vặn hoà vào nhịp tim của La Nhất Mộ, rất đáng thương, còn có ý vị van cầu. La Nhất Mộ không thể không mềm lòng, trơ tại chỗ.

Cô lúc nào cũng mềm lòng với Giản Linh.

Giản Linh nhận ra La Nhất Mộ đang nhẹ dạ, cười thầm.

"Sắp mười giờ rồi." La Nhất Mộ bảo.

"Thì làm sao?"

Yết hầu La Nhất Mộ căng cứng, khàn khàn nói: "Mười giờ, phòng học sẽ tự động tắt đèn."

Vừa dứt lời, đèn trên đỉnh đầu vụt tắt, cả căn phòng và hành lang bên ngoài rơi vào một vùng tăm tối, chỉ còn vài tia sáng từ mặt trăng ngoài cửa sổ lọt qua song.

Bóng tối phóng đại khả năng của những giác quan khác, thị giác mất, nhưng xúc giác thì nhạy bén hơn. Cô còn có thể nghe rõ tiếng cười khàn của Giản Linh bên tai mình.

"Vậy không tốt hơn sao?" Giản Linh cười đắc ý, ngậm vành tai của La Nhất Mộ.

Nhẹ nhàng.

"Giản Linh!" La Nhất Mộ nghiến răng cảnh cáo, "Tôi sẽ tức giận."

"Đừng!" Giản Linh sợ cô giận nhất, cuống quít thả ra khẩn cầu, "Chị gái tốt bụng, đừng giận mà."

Nàng vô cùng đáng thương kêu bên tai La Nhất Mộ, "Chị bé tốt", "Mộ Mộ tốt", cuối cùng cũng làm La Nhất Mộ thả lỏng cảnh giác.

"Mộ Mộ tốt, tha lỗi cho em đi, em nhớ chị sắp phát điên rồi..."

Cơ thể Giản Linh còn lưu lại hậu quả của việc chạy, cánh tay vô lực, hai chân đau muốn chết, cổ họng khô ráo còn mùi máu tanh. Nhưng nàng chẳng quan tâm gì cả, cô gái nàng ngày nhớ đêm mong đang ở trước mắt, nàng chỉ muốn hôn cô ấy, ôm cô ấy, không để cô ấy đi.

"Mộ Mộ, hôn em đi." Giản Linh cọ cọ cần cổ của La Nhất Mộ, rầm rì, "Chị hôn em, sau này em sẽ chỉ nghe lời chị. Em thích chị đến vậy mà, em sẽ nghe theo chị hết."

Lời cầu xin liên tục bên tai khiến La Nhất Mộ hoàn toàn mềm lòng.

Cô ôm Giản Linh, hôn trán, hôn gò má, rải từng nụ hôn lên chóp mũi của nàng như chuồn chuồn lướt nước.

Trái tim của La Nhất Mộ sắp nhảy ra rồi.

Cô chưa bao giờ làm việc này, đây là lần đầu cô hôn người khác.

Cảm giác này rất mới mẻ, khiến người ta vừa mong vừa sợ. Cô chưa từng có trải nghiệm như vậy. Trong bóng tối La Nhất Mộ là một người mù, không nhìn thấy gì, nhưng cô nghe được tiếng hít thở của Giản Linh nên chính xác tìm tới môi nàng. La Nhất Mộ muốn hôn lên môi Giản Linh, chợt lỗ tai nhúc nhích, nghe thấy một loạt tiếng bước chân truyền đến từ xa. Cô biến sắc, ôm vai Giản Linh thuận thế đặt nàng lên ghế, thấp giọng cảnh cáo bên tai: "Đừng nhúc nhích."

Giản Linh bị cô đặt trên ghế, sau lưng là ghế dựa lạnh lẽo, trong bóng đêm đôi mắt sáng kinh người, đáng tiếc La Nhất Mộ không nhìn thấy. Truyện Đam Mỹ

Giản Linh gật gù, nín hơi ngưng thần trông về phía ngoài cửa sổ, chỉ nghe tiếng bước chân từ xa đến gần, một tia sáng chiếu vào từ ngoài song đảo qua đảo lại chỗ hai người rồi rời đi, lại tiếp tục quét một vòng phòng học.

Là bảo vệ gác đêm tuần tra.

La Nhất Mộ chỉ sợ bị phát hiện, chẳng dám thở mạnh. Cô gần Giản Linh như vậy mà vẫn không thấy nàng, nhưng Giản Linh thì nương ánh trăng le lói nhìn rõ rành rành vẻ hoang mang trên mặt cô. Con mắt đảo một vòng, ý xấu nổi lên, nàng cố ý gọi tên cô, "Mộ Mộ."

Trong sự yên tĩnh, âm thanh này càng rõ ràng.

La Nhất Mộ sợ đến mức cứng mặt, vội vã che miệng nàng. Giản Linh lại khẽ liếm lòng bàn tay La Nhất Mộ.

Cô như bị bỏng nước sôi, muốn rút về nhưng không cẩn thận bị Giản Linh kéo cổ áo. Chưa phản ứng kịp, Giản Linh đã nắm cổ áo hôn lên môi cô.

Hành động quá vội, chân đụng trúng bàn vang một tiếng, bảo vệ cầm đèn pin chiếu về phía hai người, "Ai đấy!?"

La Nhất Mộ bị Giản Linh ép hôn môi, ở trong bóng tối trừng to hai mắt.

__________

Editor có lời muốn nói: Mấy ngày nay mấy bộ truyện lớn bị rp bay mất mà tiếc chết mất:(( dù nhà mình nhỏ với tui cũng có lưu file nên không sợ lắm, nhưng phòng vẫn hơn, tui muốn hỏi ý kiến mng là có nên share file word phòng ngừa không? Nếu mng muốn thì tui sẽ share.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.